Nói Yêu Em 99 Lần

Editor: May

Tô Chi Niệm mang theo không hề nhiều đồ, nhưng lại thu dọn rất lâu.

Bảy giờ sáng, Tô Chi Niệm vào thư phòng, ghé vào trước bàn sách, cầm lấy bút viết xuống một phần nhật ký, sau đó cùng nhau đặt sổ nhật ký và notebook ở trong va ly hành lý, giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã gần tám giờ rưỡi.

Chuyến bay vào lúc đúng mười hai giờ, hiện tại nên phải xuất phát đi sân bay.

Tô Chi Niệm phủ thêm áo khoác ngoài, xách vali hành lý, xuống lầu.

Trước khi ra khỏi nhà, anh đồng thời tắt công tắc nguồn điện và nguồn nước của biệt thự.

Tô Chi Niệm đặt vali hành lý ở cóp sau, nhìn biệt thự từng ở chung với anh một trăm ngày lần cuối cùng, sau đó liền lên xe, chuyển tay lái, chậm rãi rời đi.

Mười giờ, Tô Chi Niệm đúng giờ đến sân bay quốc tế Bắc Kinh.

Đầu tiên anh không lộn xộn giải quyết thủ tục lên máy bay, sau đó gởi hành lý lại, lúc qua kiểm tra an ninh, tiến vào phòng nghỉ VIP, đúng lúc mười giờ rưỡi.


Cách thời gian anh lên máy bay còn có một tiếng lẻ năm phút.

Tuyết rơi đầy khắp thành phố Bắc Kinh, thời tiết đặc biệt tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng.

Tô Chi Niệm ngồi ở trước cửa sổ sát đất của phòng nghỉ, nhìn một chiếc tiếp một chiếc máy bay hạ xuống sân bay, rồi lại bay lên.

Xem đến cuối cùng, anh chưa ngủ một đêm, liền dựa vào chỗ tựa lưng của ghế dựa nghỉ ngơi, nhắm nghiền mắt.

-

Tống Thanh Xuân đều không ngủ ngon suốt cả đêm, nhắm mắt lại, trong đầu óc đều là một ít giấc mơ lộn xộn lung tung, có chút là phát sinh chân thật, có chút là hư ảo.

Đến ba giờ rạng sáng, cô bị giày vò đến nhức đầu khó nhịn, trực tiếp vén chăn lên xuống giường, đi dưới lầu rót cho mình một ly nước nóng, sau khi uống liền thoải mái hơn một chút, trở lại trên lầu, mở truyền hình, cũng không nhắm mắt lại nữa.

7:30 Tống Thanh Xuân có một buổi phỏng vấn mới, sáu giờ cô liền rửa mặt xong, sửa soạn chỉnh tề, lái xe khỏi cửa.

Phỏng vấn xong, đã là 9:30, vừa đúng thời gian đi làm, Tống Thanh Xuân theo dòng xe cộ, đi công ty TW.


Bận đến mười giờ, cuối cùng Tống Thanh Xuân có cơ hội thở lấy hơi, lúc cô ở phòng trà nước pha cà phê, khi cầm điện thoại lên chơi, nhìn lướt qua thời gian.

Cách thời gian máy bay Tô Chi Niệm cất cánh, chỉ còn lại hai tiếng... Lúc này sợ là anh đã đến sân bay, đang giải quyết thủ tục đăng ký rồi?

Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động đến thất thần, thẳng đến nước sôi ùng ục, cô mới đưa điện thoại di động nhanh chóng nhét vào trong túi, rót một ly cà phê, bưng về phòng làm việc.

Thời gian thanh nhàn, sẽ luôn bị kéo dài vô hạn, hành hạ khó nhịn, Tống Thanh Xuân uống một nửa cà phê, để lên bàn, xách túi, chuẩn bị sớm đi “Kim Lăng” đã hẹn trước là ăn cơm với Tần Dĩ Nam.

Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam hẹn mười một giờ gặp mặt ở “Kim Lăng”, Tần Dĩ Nam hôm nay đi làm, lúc Tống Thanh Xuân đến là mười giờ bốn mươi, Tần Dĩ Nam lại có thể đã chờ ở trong đại sảnh Kim Lăng.

Tần Dĩ Nam đã đặt chỗ trước, anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân đi vào, lập tức đứng lên.

Nam phục vụ bên cạnh anh nho nhã lễ độ dẫn bọn họ lên lầu hai.

Theo hành lang dài trang hoàng xa hoa, quẹo trái quẹo phải nhiều lần, cuối cùng cũng ngừng ở trước một cửa căn phòng bao.

Lúc Tống Thanh Xuân nhin thấy cửa trưng hai chậu hoa mẫu đơn kiều diễm ướt át, cả người giống như bị điểm huyệt đạo, chớp mắt giật mình.

“Sao vậy?” Tần Dĩ Nam đứng ở bên cạnh cô, nhận ra sự khác thường của cô, nghiêng đầu, quan tâm hỏi thăm.

Tống Thanh Xuân không lên tiếng, chậm rãi dời tầm mắt đi, lúc nhìn đến ba chữ “Đình Mẫu Đan” thiếp vàng ở phía trên, thân thể lại run nhẹ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận