Editor: May
“Tần Dĩ Nam...” Đường Noãn lại hô một tiếng tên Tần Dĩ Nam, sau đó dưới tình huống đến chính cô cũng không có phát hiện được, run giọng hỏi: “Anh muốn kết hôn với Tống Thanh Xuân sao?”
Tần Dĩ Nam thu hồi chìa khóa, không chút che giấu gật đầu một cái với Đường Noãn: “Đúng.”
Dừng một chút, anh còn bổ sung ngày tháng: “Ngày chín tháng sau.”
Đường Noãn không biết chính mình là đang không cam tâm, hay là có cảm xúc khác quanh quẩn ở lồng ngực, hơi thở của cô bỗng chốc liền trở nên không ổn định: “Vì sao anh lại muốn kết hôn với cô ta?”
Tần Dĩ Nam có chút buồn cười kéo môi một chút, anh giống như cảm thấy chính mình quay đầu lại, nói hai câu kia với cô rất dư thừa, không hề nói gì liền xoay người đi, cầm chìa khóa mở cửa.
Tần Dĩ Nam giơ tay lên, vừa đẩy cửa ra, Đường Noãn bỗng nhiên liền nhào tới, nắm chặt cổ tay Tần Dĩ Nam, cô quen luôn cao ngạo ở trước mặt anh, lần đầu tiên thái độ dịu dàng: “Dĩ Nam, anh đừng kết hôn với cô ta được không?”
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, giơ tay lên, cạy mở ngón tay cô đang nắm lấy mình ra.
Đường Noãn liều mạng dùng sức, nhưng ngón tay vẫn bị Tần Dĩ Nam tách ra từng ngón một, cô giống như không thể quan tâm quá nhiều, lại vội vàng lên tiếng: “Chúng ta đừng chia tay, được không? Chúng ta lại ở cùng một chỗ được không? Dĩ Nam, chúng ta lại ở cùng một chỗ...”
Câu nói này bỗng chốc liền kéo lửa giận của Tần Dĩ Nam lên, anh bỗng nhiên dốc sức hất Đường Noãn ra, vẫn không hề nói gì đi vào trong nhà, đóng mạnh cửa lại.
Đường Noãn nhìn cửa đóng kín trước mặt, giống như như là phát điên đi lên trước gõ cửa, nhưng mặc kệ cô rất dùng lực gõ, gõ bao nhiêu, thậm chí đều ồn ào khiến người nhà đối diện đi ra, nhưng Tần Dĩ Nam rõ ràng ở bên trong, lại giống như là không nghe được, từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng nào.
Đường Noãn hết sức lực, chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm đầu gối, nhỏ giọng khóc lên.
Càng khóc, trong đáy lòng cô càng căm phẫn, cô căm phẫn đến cuối cùng, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng dậy, liền vọt vào cầu thang, rời khỏi căn hộ của Tần Dĩ Nam.
Đường Noãn trở về nhà, liền bắt đầu lục tung, cô làm loạn cả căn phòng đến mức gần như không nhìn ra bộ dạng ban đầu, cuối cùng mới tìm được bình thuốc người phụ nữ đó cho mình vào lúc trước.
Đúng, trải qua mấy ngày nay, bình thuốc này ngốc ở trong tay cô lâu như vậy, cô lại luôn không có nổi lên dũng khí bỏ thuốc Tống Thanh Xuân.
Cô cực kỳ hận cô ta, hận đến mức sao cô ta không chết đi, nhưng lúc thật muốn đi giết chết cô ta, cô lại bắt đầu nhát gan.
Nhưng mà hiện tại, cô lại không bất kỳ kiêng dè nào, cô chỉ muốn giết chết Tống Thanh Xuân, chỉ có cô ta chết đi, mới sẽ không gả cho Tần Dĩ Nam...
-
Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ, thuận tay để túi xuống, vừa mới chuẩn bị đi nhà vệ sinh tháo trang sức tắm rửa, điện thoại di động trong túi liền đột nhiên vang lên.
Tống Thanh Xuân cho rằng là chính mình có thứ gì rơi ở trên xe Tần Dĩ Nam, nên anh gọi điện thoại tới, nhưng khi cô lấy điện thoại di động ra, nhìn đến biểu hiện cuộc gọi trên màn hình, biểu tình bỗng chốc ngưng trệ xuống.
Từ đầu đến cuối cô đều không có giơ ngón tay lên nhận máy, sau khi điện thoại tự động cắt đứt, đối phương lại không bỏ qua không buông tha gọi tới.
Tống Thanh Xuân ghét bỏ tiếng chuông phiền toái, trực tiếp chuyển thành chế độ im lặng, sau đó liền ném điện thoại di động lên trên giường, vào phòng tắm.
Lúc cô đi ra từ phòng tắm, màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối, dãy số điện thoại kia, vẫn còn đang kiên trì không ngừng gọi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...