Editor: May
Biểu hiện của Tô Chi Niệm như vậy, thật sự rất bình thường, bình thường gần giống như trước.
Đừng nói là người ngoài không có phát hiện ra sự khác thường của anh, ngay cả Trình Thanh Thông rõ ràng cũng cảm thấy không khác trước quá lớn, nhưng cẩn thận nhìn lại, liền không tìm ra chút điểm phân biệt.
Thậm chí vào trên bữa tiếc tối thứ sáu tuần này, đúng lúc có một bạn học thời cao trung của Tô Chi Niệm, nhận được thiệp mời Tần Dĩ Nam gửi tới, liền nhắc tới tin tức Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam muốn kết hôn với Tô Chi Niệm.
Trình Thanh Thông ngồi ở bên cạnh, vào lúc bạn học cao trung đó của Tô Chi Niệm nói tới vấn đề này, cô đều nhìn Tô Chi Niệm chăm chú trong toàn bộ hành trình, anh hơi hạ tầm mắt, chuyển đũa một cái, vẻ mặt trên mặt sóng nước chẳng xao, khiến cho người ta cảm giác giống như là đi vào cõi thần tiên.
Nhưng lúc bạn học cao trung đó hỏi Tô Chi Niệm có nhận được thiệp mời hay không, anh lại lãnh đạm nâng mí mắt lên, lời nói trong miệng giống như bạn học bình thường, gật gật đầu, nói: “Nhận được.”
Sau đó bạn học cao trung đó hỏi anh, đi không? Anh nói, đương nhiên đi.
Bọn họ tiếp tục tán gẫu, tán gẫu đi bao nhiêu tiền lì xì, tán gẫu tặng quà tân hôn như thế nào, Tô Chi Niệm đều sẽ đáp.
Tô Chi Niệm dễ nói chuyện như vậy, hoàn toàn không giống Tô Chi Niệm tổn thương tình cảm.
Giữa mặt mày không có ảm đạm, lúc rũ mắt không có cô đơn, ngay cả đáy mắt đen nhánh thâm thúy cũng không có chút xíu khổ sở.
Nhưng mà, Trình Thanh Thông không biết tại sao, Tô Chi Niệm bình tĩnh như nước lặng như vậy, lại khiến cho khoảnh khắc đó cô đau đến chỗ sâu trong cốt tủy.
Thẳng đến lúc này, cô mới xem hiểu, biểu hiện của anh không phải bình thường, cũng không phải đi ra từ trong tổn thương tình cảm, mà là anh đã mất đi tình cảm chân thành, biến thành cái xác không hồn, anh nhìn như đang sống trong quang vinh chói lọi, thật ra đáy lòng đã sớm chết đi.
...
Trình Thanh Thông nhìn không sai, trên mặt Tô Chi Niệm nhìn như không có chút thay đổi nào, đối với người không biết bí mật, anh liền biến hóa rất lợi hại.
Anh vốn ít nói, lúc gặp gỡ Đường Nặc, giống như là mắc chứng im bặt, ngồi ở cùng một chỗ chơi mấy tiếng, lời nói còn không vượt qua được mấy chữ.
Tính khí anh vốn thiên về cô tịch, hiện tại trở nên càng cô tịch, anh tự đi dạo siêu thị một mình, ăn cơm một mình, lúc đi trên đường cái một mình, sẽ luôn trốn tránh xa xa với đám người.
Anh cứ như vậy nhốt bản thân ở trong thế giới chỉ có một mình anh.
-
Bắt đầu từ ngày quyết định kết hôn, đến lễ cưới cũng chuẩn bị thỏa đáng gần xong, trong thời gian ba mươi ngày qua.
Có lúc, duyên phận giữa người và người thật rất sâu, một ngày trước còn thẳng thắn quyết liệt, ngày hôm sau liền có thể xung phong ở trên đường cái.
Cũng có lúc, duyên phận giữa người và người nói không có liền không có, không phải sao? Trong ba mươi ngày, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm liền giống như là cắt đứt duyên phận, đều không gặp mặt qua lần nào.
Bắt đầu từ giây phút Tống Thanh Xuân hoàn toàn chết tâm, liền bắt đầu khống chế chính mình không đi chú ý tất cả tin tức có liên quan đến Tô Chi Niệm, công việc của anh và công việc của cô vốn đã không có gì giao nhau, cô tận lực chặt đứt như vậy, khiến cho anh và cô trong ba mươi ngày không gặp này, đừng nói là tin tức về Tô Chi Niệm, ngay cả ba chữ Tô Chi Niệm kia, cô cũng không nghe lại lần nào.
Có vài người có vài chuyện, bạn nỗ lực không để cho mình đi nghĩ, liền thật sẽ không nghĩ tới.
Nhưng cũng không có nghĩa là quên, nó chỉ là bị bạn niêm phong cất vào vào chỗ sâu trong ký ức mà thôi.
Tống Thanh Xuân thật cảm thấy có lẽ cuộc đời này của mình đều sẽ không đi đụng chạm vào ký ức đó nữa, nhưng mà, vào ngày cô và Tần Dĩ Nam chụp hình cưới kia, cô vẫn gặp phải Tô Chi Niệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...