Nói Yêu Em 99 Lần

Editor: May

Trong phòng bệnh, Tống Mạnh Hoa đã ngủ.

Tống Thanh Xuân rút gối ông dựa vào ở phía sau đi, để thân thể ông nằm ngang, đắp chăn xong, liền ngồi ở trên ghế dựa Tô Chi Niệm vừa mới ngồi, nhìn chằm chằm Tống Mạnh Hoa ngây ngốc.

Buổi chiều Tần Dĩ Nam cầm điện thoại di động lên xem WeChat, lướt trong vòng tròn bạn bè được một tình hình Đường Noãn tuyên bố gần đây.

"Tôi muốn đính hôn rồi."

Chỉ có năm chữ đơn giản, phía dưới bổ sung thêm một tấm hình.

Đường Noãn trong hình, cầm một bó hoa hồng trắng to, nét mặt tươi cười như hoa, trên ngón tay mang nhẫn kim cương, phát sáng lấp lánh.

Cho dù biết chính mình yêu sai người, nhưng cuối cùng cũng là người mà mình đã từng toàn tâm toàn ý đối đãi, lúc Tần Dĩ Nam nhìn thấy tin tức này, cả người vẫn hốt hoảng một trận.


Tần Dĩ Nam tan ca lúc 7:30, không về nhà, trực tiếp đi xe đến bệnh viện nhân dân.

Lúc đến bệnh viện, đã chín giờ, đã sớm qua giờ cơm tối của bệnh viện, rất nhiều bệnh nhân đều đã tiêm truyền nghỉ ngơi rồi, hành lang cả tầng lộ ra vẻ đặc biệt an tĩnh.

Cửa phòng bệnh của Tống Mạnh Hoa mở một nửa, Tần Dĩ Nam vừa cất bước đi vào, còn chưa mở miệng gọi người, liền nghe thấy từ bên trong truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp vô lực của Tống Mạnh Hoa và tiếng nức nở nho nhỏ của Tống Thanh Xuân.

"Thanh Xuân, ba không thể ở cùng con cả đời, thân thể của ba, ba hiểu rõ nhất, dù là lần này ba khỏe lại, nhưng cũng không thể qua bao lâu, vẫn sẽ có tiếp theo..."

"... Sớm muộn có một ngày, ba sẽ không còn, cho nên, thật đến ngày đó, con cũng đừng quá khổ sở, con người mà, sớm muộn đều sẽ phải chết ..."

"Ba..."

"Ba biết, con sợ hãi, ba cũng sợ hãi, ba sợ sau khi ba đi, con chỉ còn lại một mình ở trên thế giới này, cho nên ba không dám đi..."

"... Ba liền nghĩ, có thể ở bên con một ngày liền ở bên con thêm một ngày, hiện tại suy nghĩ một chút, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, trong nháy mắt, con đã lớn như vậy ..."


"Ba sống cả đời, sống đến bây giờ, duy nhất không yên lòng chính là con, ba liền nghĩ, thấy con tìm được một chỗ dựa, kết hôn, sinh con, có một gia đình của mình... Nếu con không có ai chăm sóc, cho dù ba chết, cũng sẽ không nỡ chết... Nếu như Tống Thừa vẫn còn, ba cũng không lo lắng như vậy ... Thằng bé sẽ giúp ba chăm sóc con thật tốt... Aizz, đáng tiếc sao nó lại luẩn quẩn trong lòng, nhảy lầu chứ..."

Tống Thanh Xuân giống như là chịu nhiều ủy khuất lớn, bỗng nhiên liền khóc ra tiếng.

Tần Dĩ Nam nuốt ngụm nước miếng, không đi vào trong, ngược lại là rời khỏi phòng bệnh, thuận thế còn lặng lẽ đóng lại cánh cửa chưa đóng kín khi anh tới.

Anh tựa vào trên vách tường hành lang, mơ hồ còn có thể nghe thấy từ trong phòng bệnh phía sau truyền ra tiếng khóc gián đoạn của Tống Thanh Xuân.

Anh không biết tại sao, liền nhớ lại đêm anh đưa Tống Thanh Xuân về nhà kia, lời Tống Mạnh Hoa nói với anh.

Lúc đầu Tống Mạnh Hoa rất phẫn nộ, nhưng vật rơi xuống đất, lại không có cái nào nện ở trên người anh.

Đến cuối cùng ông còn mời anh ngồi xuống, thậm chí đưa cho anh một tách trà, nói với anh rất nhiều chuyện về Tống Thanh Xuân lúc nhỏ.

Có vài chuyện anh biết, có vài chuyện anh không biết .

Ông còn nói một lần với anh những món Tống Thanh Xuân thích ăn, ghét ăn, thứ thích dùng, thứ sợ nhất, chuyện rất không muốn đi làm.

Nói đến cuối cùng, ngữ khí của Tống Mạnh Hoa đều trở nên dịu dàng, có chút giống như đang cầu xin anh.

Cầu xin anh đối đãi với Tống Thanh Xuân thật tốt, đừng để cho Tống Thanh Xuân chịu ủy khuất nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui