Editor: May
Là kim cương... Trình Thanh Thông còn chưa đoán xong, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lấy món quà trong hộp ra.
Đó là một cái nhẫn kim cương.
Nhẫn kim cương là dựa theo thẩm mỹ của Tô Chi Niệm, ngắn gọn hào phóng, nhưng lại không mất mỹ cảm, nhưng so sánh với bây giờ, kiểu dáng vẫn là có vẻ hơi lỗi thời.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm cái nhẫn kim cương đó giật mình một hồi lâu, tinh thần mới bừng tỉnh... Đây là nói, trước khi cô còn chưa gặp gỡ đại BOSS, hoặc giả sớm hơn trước, đại BOSS đã nghĩ tới muốn cầu hôn Tống tiểu thư? Nhưng là, về sau rốt cuộc phát sinh cái gì, đại BOSS không thể cầu hôn với Tống tiểu thư chứ?
Đang lúc Trình Thanh Thông nghi hoặc trăm điều, Tô Chi Niệm ngồi ở trong phòng làm việc giống như phát hiện được có người đang nhìn mình, tầm mắt đột nhiên liền lãnh đạm nhìn về phương hướng này.
Trình Thanh Thông bị dọa đến vội vàng ngừng thở, ngồi xổm người xuống, cô lặng lẽ bò xuống từ trên ghế, sau đó ôm ghế, trở về đến chỗ ngồi, xách túi, nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
...
Sau khi Trình Thanh Thông rời đi, tất cả khu tổng giám đốc càng lộ ra vắng vẻ tịch mịch.
Tô Chi Niệm yên tĩnh dựa vào ghế sofa màu trắng bằng da thật, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương ở trên ngón tay nhỏ, vẻ mặt ở dưới ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, trở nên càng nhạt.
Trong đầu anh rất loạn, giống như là nghĩ rất nhiều thứ, rồi trong đầu anh lại trống không, giống như là không suy nghĩ gì hết
Anh chỉ nhớ được, lúc mình tỉnh lại, cô rúc vào trong lòng anh, đang ngủ mê mệt.
Lúc đó vừa mười một giờ, ánh mặt trời treo ở trên không hướng chính nam, xuyên qua rèm cửa không đóng, chiếu sáng rỡ cả cái giường.
Hình ảnh như thế, tốt đẹp đến mức khiến cho anh có chút choáng váng, cho rằng mình đắm chìm ở trong mộng còn chưa tỉnh lại.
Thậm chí lúc đó anh còn ôm cô vào trong lòng chặt một chút, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát lỗ tai mềm mại đáng yêu của cô, thuận thế còn nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn chào buổi sáng chậm mấy tiếng đồng hồ trên gò má trắng nõn của cô.
Cô giống như cảm giác được sự thân mật của anh, ở trong giấc mộng, còn bất giác nhích lại gần trong lòng anh.
Cô tới gần như vậy, khiến đáy lòng của anh nhấc lên một trận ấm áp, ngay cả thân thể anh cũng nóng bỏng lên theo.
Anh kiềm nén không được tình sinh ý động nơi đáy lòng, tựa như tỉnh như không nhắm mắt lại, môi dán lên mặt cô dao động, sau đó lúc tìm được môi cô, nhẹ nhàng ngậm chặt.
Một cổ cảm giác kích thích quen thuộc và mãnh liệt trong ký ức, từ nơi làn môi chạm vào nhau của anh và cô, nhanh chóng mãnh liệt thẳng về phía đáy lòng của anh.
Cảm giác này, quá chân thật, chân thật, hoàn toàn không giống như là anh đang nằm mơ... toàn thân Tô Chi Niệm hung hăng giật mình một cái, liền chậm rãi xốc mở da mắt lên.
Tống Thanh Xuân trước mặt, khẽ hé môi hồng hào có chút sưng, trên da thịt tuyết trắng lộ ra là từng dấu ái muội hỗn độn.
Cả người anh giống như bị gậy gõ lên đầu một cái, trong chớp mắt cơn buồn ngủ liền tiêu tán, anh đột nhiên lật người từ trên người cô, xuống giường, vô cùng nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh.
Anh mở vòi nước ra, dùng nước lạnh buốt rửa mặt, sau đó tim đập liền không khống chế được tăng tốc tốc độ, nếu không phải hai tay anh chống ở trước bồn rửa tay, anh gần như muốn mềm chân quỳ rạp xuống đất ngay tại chỗ.
Tối hôm qua anh uống nhiều, gần như là uống đến mức bất tỉnh nhân sự, về phần anh đi từ phòng bao đến phòng khách sạn trong Kim Bích Huy Hoàng như thế nào, anh là hoàn toàn không có một chút ấn tượng.
Anh chỉ nhớ rõ mình ở trong mơ mơ màng màng do rượu cồn gây ra, gặp gỡ cô...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...