Editor: May
Cô yêu anh, phần hạt giống tình yêu này không biết đã lặng yên không một tiếng động bị chôn vùi ở trong lòng cô từ lúc nào, mọc rễ, nẩy mầm, còn nở hoa, kết quả.
Phần tình yêu này vào lúc chính cô cũng không biết, đã trở nên thâm căn cố đế, dù nhổ đi, lưu lại cũng là máu tươi đầm đìa cả đời đau xót.
Tống Thanh Xuân ra khỏi công viên Bắc Hải, lúc trở về trên xe, đã là ba giờ rạng sáng.
Lúc này thành Bắc Kinh giống như là phố đèn sáng rực rỡ, xinh đẹp phồn hoa, tinh xảo mà lại an tĩnh.
Thời điểm Tống Thanh Xuân xuống xe, không mang theo điện thoại di động, trước khi co khởi động xe, đầu tiên cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, trừ bỏ lúc trước cô không nói một tiếng rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, Tô Chi Niệm gửi cho cô hơn mười tin nhắn, còn thêm hai tin nhắn mới.
"Còn đang bận ư?"
"?"
Tống Thanh Xuân không nghĩ quá nhiều, trực tiếp đánh một câu gửi qua: "Bận xong rồi, chuẩn bị về nhà."
Sau khi gửi tin nhắn, Tống Thanh Xuân mới chú ý đến hai tin nhắn kia của Tô Chi Niệm, một cái là gửi hơn hai tiếng trước, một cái là gửi hơn một tiếng trước.
Đã qua lâu như vậy, hơn nữa còn rất muộn, anh hẳn là đã ngủ rồi... Dòng tin nhắn này của cô gửi qua, có thể đánh thức anh không?
Tống Thanh Xuân vừa lo lắng, vừa khởi động xe, chuyển tay lái, lái lên đường.
Còn chưa lái được hai trăm mét, điện thoại di động đặt ở trên ghế phụ liền đinh đông vang lên một tiếng, Tống Thanh Xuân bất giác nghiêng đầu nhìn chăm chú, nhìn thấy là tin nhắn Tô Chi Niệm gửi tới, cô thả chậm tốc độ xe một chút, dùng một cái tay rãnh rỗi cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua nội dung: "Ừ."
Là bị cô đánh thức? Hay là còn chưa ngủ?
Màn hình điện thoại di động hơi lớn, Tống Thanh Xuân dùng một tay cầm lấy đánh chữ, có chút tốn sức, vừa đánh ra hai chữ, trên màn hình liền đi vào một dòng tin nhắn: "Đúng rồi, không phải đêm nay em nói có chuyện muốn nói với tôi ư?"
Lúc này Tống Thanh Xuân mới đột nhiên nghĩ đến lý do mình tìm anh kia, cô dừng xe ở ven đường, xóa sạch chữ vừa đánh, sau đó hai đầu ngón tay nhanh chóng nhấn một trận, gửi một đoạn tin qua: "Lúc trước tôi ở nhà anh, anh đã cho tôi một tấm thẻ đen, tôi luôn chưa trả lại cho anh, đêm nay đi phía đông thành phố làm việc, đúng lúc đi qua biệt thự của anh, muốn đưa cho anh, không nghĩ tới buổi tối tạm thời có việc nên quên mất."
Hóa ra là muốn trả anh tấm thẻ đen... Tô Chi Niệm vẫn luôn không nghĩ chờ đến bây giờ, nhìn thấy dòng tin nhắn này, đáy mắt dâng lên mất mác nhàn nhạt.
Nếu như nếu có thể, tấm thẻ kia, anh hy vọng có thể đặt ở chỗ cô cả đời, chỉ tiếc, anh ngay cả tư cách cho cô xài tiền cũng không có...
Tô Chi Niệm dựa vào ở đầu giường, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, mới đáp: "Không vội."
Đây dù sao cũng là thẻ của anh, cô không có tư cách giữ vật đắt tiền như vậy của anh.
Càng huống chi trước đó anh cho cô thẻ, là để cho cô phụ trách áo cơm sinh hoạt thường ngày của anh, hiện tại anh và cô không có bất kỳ quan hệ gì, cô còn cầm thẻ anh không trả, có thể khiến cho anh cảm thấy cô muốn tham ô thẻ của anh không?
Mặc dù Tô Chi Niệm nói không vội, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn hơi sốt ruột thời gian trả thẻ một chút: "Nếu không sáng mai lúc tôi đi làm, thuận đường quẹo đến nhà đưa cho anh được không?"
Tô Chi Niệm không nói được, cũng không nói không đươc, chỉ là đáp một chữ "à".
Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, hạ quyết định: "Vậy liền sáng mai đi, tôi tranh thủ tám giờ rưỡi đến cửa nhà anh."
Tô Chi Niệm lại là một chữ "ừm".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...