Editor: May
Lúc đó cô cũng không có cảm giác quá lớn, chỉ là cảm thấy anh rất bận, có lúc nói một cuộc điện thoại đều có thể nói hơn một hai tiếng... Nhưng hiện tại, cô nghe âm điệu lãnh đạm quen thuộc của anh, đáy lòng lại vô cùng hoài niệm.
Thỉnh thoảng lúc anh bận rộn, cô sẽ tự chơi tự vui, hoặc là chạy bộ ở trong phòng tập thể hình, hoặc là rúc vào trên ghế sofa xem phim... Thật ra ngẫm nghĩ cẩn thật thì cuộc sống đó cũng rất đơn điệu nhàm chán, nhưng cô không biết vì sao, hiện tại mình lại rất muốn ôn lại tốt đẹp khi đó.
Một loại cô đơn nhàn nhạt dâng lên trong lòng Tống Thanh Xuân, cô đứng ở cửa thư phòng rất lâu, thẳng đến khi Tô Chi Niệm cúp điện thoại, mới giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"Vào đi." Rất nhanh bên trong liền truyền tới tiếng nói rõ ràng đơn giản của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân đẩy cửa ra, vừa đi vào, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lại gọi một cú điện thoại, có lẽ là thật có chuyện gấp công ty cần xử lý, anh chỉ chỉ trên ghế sofa với cô, còn chưa nói cô ngồi, điện thoại liền bị tiếp nghe, anh chỉ dùng tay ra hiệu cô chờ, liền bắt đầu nói một vài lời nói linh tinh liên quan đến cổ phần, số lợi nhuận.
Tống Thanh Xuân không có quấy rầy Tô Chi Niệm, rất biết điều ngồi ở trên ghế sofa, mắt vòng quanh một vòng đánh giá thư phòng của Tô Chi Niệm, sau đó liền ngừng ở cái bóng Tô Chi Niệm ở trên cửa sổ sát đất.
Tư thế ngồi của anh rất tao nhã, một tay giơ điện thoại, một tay còn thỉnh thoảng nhấn con chuột, giống như lại đang chuyên tâm bận rộn.
Trước kia khi cô còn ở nhà anh, không phải chưa từng tìm Tô Chi Niệm lúc anh đang bận rộn.
Cô rõ ràng nhớ được có một lần, chính mình chơi game, làm sao cũng không thể qua ải, do đó liền ôm máy vi tính tới tìm anh giúp đỡ, lúc đó cũng giống như bây giờ, anh đang chat webcam với một người nước ngoài, thật ra lúc đó chỉ ngắn ngủn năm phút, nhưng cô ngồi ở trên ghế sofa chờ đến cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Nhưng hôm nay, cô cũng ngồi ở trên ghế sofa, nhưng có chút hy vọng, cú điện thoại này của anh có thể tiếp tục gọi nữa, gọi tới vĩnh viễn không cắt đứt, gọi tới dài đằng đẵng, như vậy cô liền có thể ở trong nhà anh, ngốc rất lâu rất lâu.
Mặc kệ Tống Thanh Xuân hy vọng bao nhiêu, cuối cùng cú điện thoại này của Tô Chi Niệm cũng cắt đứt.
Tô Chi Niệm để điện thoại di động xuống, hai tay đánh chữ lạch cạch ở trên bàn phìm khoảng một phút, sau đó dựa vào trên ghế ngồi, giơ tay lên, xoa xoa mi tâm có chút đau đớn, sau một lúc lâu, mới nhìn về phía Tống Thanh Xuân: "Chờ lâu không?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu với Tô Chi Niệm, dù cô lại không muốn mở miệng chào tạm biệt hơn nữa, cũng phải bắt đầu kéo khóe môi với Tô Chi Niệm một cái, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi."
"Chờ một lát." Tô Chi Niệm để ngón tay thon dài rời khỏi mi tâm, tiếp xúc đến đáy mắt nghi hoặc của Tống Thanh Xuân, lại lãnh đạm giải thích: "Quần áo của em còn chưa sấy khô."
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, lúc này mới nghĩ đến trước khi mình lên lầu, hình như nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên ở lầu một, chỉ là không chú ý đây rốt cuộc là âm thanh phát ra từ cái gì, hóa ra là từ máy giặt quần áo... Quần áo cô bẩn, anh giặt giúp cô?
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình là đang cao hứng cái gì, tóm lại đáy lòng nhất thời trở nên ngọt ngào, ấm áp.
Cô "à" một tiếng, khóe môi liền khắc chế không được cong cong lên, sau đó lại nói một câu: "Cám ơn."
Tô Chi Niệm "ừ" một tiếng, không lên tiếng, cũng không còn tiếp tục bận rộn nữa.
Tống Thanh Xuân vừa lặng lẽ đánh giá anh, vừa âm thầm nghĩ dưới đáy lòn: Anh đây là bận việc xong rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...