Editor: May
Theo anh tới gần, Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng đứng lên từ trên chỗ ngồi, đôi mắt có chút chậm chạp nhìn anh, thậm chí tạm thời có chút nghĩ không ra mở miệng nói chuyện với anh như thế nào.
Anh cũng không có liếc mắt nhìn cô, trực tiếp trả một xấp tiền cho tiểu thư bán hàng, sau đó đứng yên tĩnh tại chỗ một lát, giống như là nghĩ đến cái gì, quay đầu, hỏi: "Còn nữa không?"
Sau một lúc lâu, Tống Thanh Xuân mới phản ứng được, anh hỏi là còn có hóa đơn tính tiền khác không à?
Cô vội vàng lắc lắc đầu, nói: "Không có."
Anh không có mở miệng, chỉ là dùng giọng nói rất nhạt "ừ" một tiếng, không ở lại quá lâu, trực tiếp xoay người rời đi.
Trước khi chưa tính tiền, tiểu thư bán hàng đã gói xong cho Tống Thanh Xuân, cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lát, sau đó liền xách túi trên bàn, một đường chạy chậm đuổi theo, thẳng đến cửa thang máy, cô mới đuổi kịp anh.
Cửa thang máy đóng lại, đi xuống tầng B2.
Trong thang máy chỉ có hai người anh và cô, yên tĩnh không tiếng động.
Tống Thanh Xuân dùng sức cuốn dây túi shopping trong tay, sau đó nghiêng đầu, dùng dư quang khóe mắt lặng lẽ quan sát Tô Chi Niệm đứng bên cạnh một chút, cắn cắn môi, nhỏ giọng mở miệng nói: "Đêm nay thật rất xin lỗi, làm phiền anh."
Ánh mắt lãnh đạm của Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm cửa thang máy đang khép kín trước mặt, thần thái nhạt nhẽo không có bất kỳ phản ứng nào.
Bộ dạng này của anh khiến cho cô đoán không ra suy nghĩ chân thật trong lòng anh, nhưng cô nhìn ra được, sắc mặt của anh cũng không dễ coi, giống như là đang không vui.
Là bởi vì anh từng nói không muốn cô dây dưa không rõ với anh, kết quả cô ngược lại gửi WeChat cho anh, gây rối anh sao?
Tống Thanh Xuân cảm giác được đáy lòng truyền tới một trận đau đớn tinh tế buồn bã, cô rũ mắt xuống, trầm tư một lát, cắn cắn khóe môi, lại mở miệng lần nữa, giải thích với anh: "Tôi không phải cố ý muốn dây dưa không rõ với anh, tôi cũng không có ý tứ muốn dây dưa không rõ với anh, tôi là muốn..."
Tống Thanh Xuân vốn muốn nói cô là muốn tìm anh Dĩ Nam, kết quả không biết sao liền đánh bậy đánh bạ tìm thành anh...
Từng có lúc, cô ở trước mặt của anh, không ít lần khoe khoang anh Dĩ Nam của mình có bao nhiêu tốt, nhưng hiện tại, cô lại phát hiện cô thậm chí có chút không muốn nhắc tới bất kỳ người đàn ông nào khác ở trước mặt của anh...
Tống Thanh Xuân cúi đầu an tĩnh một lát, bỏ qua ba chữ lời muốn nói ra, tiếp tục nhỏ giọng giải thích: "... Tóm lại, đêm nay thật là một chuyện ngoài ý muốn, anh yên tâm, tôi cam đoan về sau sẽ không có tình huống như vậy nữa ..."
Cô càng giải thích, sắc mặt của anh giống như càng khó coi, giải thích đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân cũng trở nên hơi nói năng lộn xộn theo: "... Tôi thề, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, tôi cam đoan..."
"Hy vọng tốt nhất cô có thể nói được làm được." Ngữ điệu Tô Chi Niệm bỗng nhiên có chút nặng nề cắt đứt lời nói của Tống Thanh Xuân.
Một cổ cảm giác áp bức dày đặc, theo âm thanh của anh, thổi quét tới chỗ cô, trong chớp mắt khiến cô ngừng nói, có chút bị thương càng cúi đầu thấp hơn một chút, sau đó ở nơi anh không nhìn thấy, dùng sức mấp máy môi.
Không khí trong thang máy giống như là kết băng, đặc biệt kiềm nén.
Con số màu đỏ trong thang máy vừa đến B2, cửa thang máy vừa mở ra, Tô Chi Niệm liền không hề dừng lại một chút nào dẫn đầu bước chân đi ra ngoài.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, chần chờ một chút, vẫn là trước khi anh đi ra khỏi thang máy, mở miệng nói: "Đêm nay cám ơn anh, tôi sẽ trả tiền này lại cho anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...