Editor: May
Đường Nặc dùng hai ba bước đuổi kịp Tô Chi Niệm: "Tôi nói rốt cuộc vừa rồi cậu làm sao vậy? Dù là náo mâu thuẫn, cũng không đến nỗi tích cực như vậy chứ?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, chợt bước nhanh hơn, bỏ rơi Đường Nặc.
Đường Nặc chạy chậm hai bước, đuổi đến: "Hai người ở cùng một chỗ náo chút mâu thuẫn là rất bình thường, nhưng, dưới tình huống bình thường, đều là đàn ông cúi đầu trước..."
Tô Chi Niệm gia tăng tốc độ, Đường Nặc cũng gia tăng tốc độ theo: "... Cậu nói tôi vừa rồi không phải đã giúp cậu tìm lối thoát sao? Cậu bảo trì trầm mặc không được hả?"
"Đến lúc đó tôi thuyết phục Tống Thanh Xuân, cô ấy tới đánh golf với chúng ta, sau đó mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tối, sau đó nữa cậu liền có thể đơn độc mang cô ấy rời đi, đến lúc đó, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ, kích tình bốc cháy... Tất cả mâu thuẫn đều không còn là mâu thuẫn..." Đường Nặc càng nói, càng cảm thấy ý tưởng vừa rồi của mình rất tốt, còn không quên khen ngợi chính mình một chút: "... Tôi quả thực chính là một thần trợ công..."
Nhưng lời khen ngợi của anh còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm đột nhiên liền dừng bước, không biết là bị Đường Nặc nói phiền, hay là bị Đường Nặc tróc trúng chỗ đau nào, ngữ khí lạnh giống như kết băng: "Tôi và cô ấy đã không còn chút quan hệ nào!"
Trên mặt Đường Nặc trước là kinh ngạc một trận, sau đó nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, mặt mày người đàn ông này lạnh lùng, không giống như bộ dáng nói đùa... Không... Khẳng định không phải nói giỡn, lại không nói anh quen cậu ta lâu như vậy, cậu ta chưa từng nói đùa qua, dù là cậu ta nói đùa, cậu ta cũng sẽ không lấy người phụ nữ kia ra để nói đùa...
Đường Nặc trầm mặc một lát, mở miệng ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Vì sao?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
"Không nghiêm trọng như vậy chứ, giữa nam nữ hơi khó chịu, chỉ cần có tình yêu, đều có thể xem nhẹ không tính..." Đường Nặc theo kịp.
"Tôi ngược lại muốn giận dỗi với cô ấy." Tô Chi Niệm vẫn luôn thích trầm mặc khi đối mặt với chuyện Đường Nặc bát quái về lịch sử tình cảm của mình, đột nhiên lại mở miệng nói một câu.
"Cái gì?" Đường Nặc không nghe rõ, ngừng lời mình mới vừa nói, hỏi.
"Không có gì." Tô Chi Niệm khép mắt, dừng một lát, đôi mắt nhìn chằm chằm đánh giá trước mặt, sau đó vung cột, vững vàng đánh bóng golf vào trong hố nơi xa.
Đường Nặc nhìn ra được Tô Chi Niệm này là không có ý tứ muốn nói, liền biết điều ngậm miệng lại, bắt đầu tập trung chơi bóng.
Ngược lại Tô Chi Niệm bên cạnh thường xuyên thất thần, cuối cùng anh chống đỡ cột, đứng ở trên bãi cỏ xanh rộng lớn, nhìn một đóa mây trắng bay nơi chân trời xa xa, dưới đáy lòng yên lặng bổ sung lời nói vừa nói phân nửa của mình.
Tôi ngược lại muốn giận dỗi với cô ấy... Giống như tình nhân, giận dỗi, dù là thương tâm khổ sở rơi nước mắt, đó cũng là một chuyện rất hạnh phúc... Chỉ là, loại hạnh phúc này, không có quan hệ gì với anh.
Sau ngày đánh bóng golf đó, những ngày tiếp theo của Tống Thanh Xuân, trôi qua càng thêm buồn tẻ vô vị .
Không biết có phải thời gian trước trôi qua giống như diễn một bộ phim điện ảnh lớn hay không, vừa bắt cóc vừa rơi xuống nước, còn bị đâm giết, quá mức mạo hiểm kích thích, mấy ngày nay Tống Thanh Xuân trôi qua thật sự liền giống như là một ly nước sôi để nguội, rất vô vị, không có chút xíu nhấp nhô, gần như mỗi ngày đều đang lặp lại chuyện ngày trước, rời giường, ăn cơm, đi làm, tan tầm, về nhà, đi ngủ...
Thế cho nên có một ngày tan tầm, cô đột nhiên phát hiện chính mình quên mang ví tiền, liền bị dao động nhỏ hơi không bình thường này làm cho tâm tình kích động một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...