Gửi nhầm tin nhắn (1)
Editor: May
Nghe được tin tốt, cô sẽ không cầm lòng nổi mà mỉm cười, nghe được tin xấu, cô sẽ khắc chế không được mà nhíu mày.
Có lúc cạnh cô sẽ có người khác đi theo, khó tránh sẽ bị hỏi một câu: "Sao vậy?"
Cô lắc đầu cười nhạt, đáp một câu: "Không có việc gì."
Sau đó giống như là thật không có việc gì tiếp tục vừa cười vừa nói hoặc giả cất bước rời đi với bạn bè, nhưng không có ai biết, mỗi lần xuất hiện tình huống như vậy, cô sẽ luônhỏi mình một câu dưới đáy lòng, cô làm sao vậy?
Chỉ là sau này, Tống Thanh Xuân vẫn nhìn thấy Tô Chi Niệm.
Cho dù chỉ có một lần.
Ngày đó, cô làm việc rất bận rộn, buổi sáng vừa mở làm xong, cơm trưa tùy tiện lấy một cái bánh mì, liền vội vàng cùng trợ lý lái xe chạy đến sân golf phía đông thành phố, phỏng vấn một ảnh đế vừa lấy giải thưởng lớn trở về từ nước ngoài.
Ngày đó thời tiết đặc biệt tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, không khí giống như yên lặng, đến gió nhẹ cũng không có.
Khi cô đến, ảnh đế cũng vừa đến, cách thời gian phỏng vấn còn có mười phút, chỉ là vẫn bắt đầu trước, thời điểm kết thúc, còn sớm hơn hai mươi lăm phút so với dự đoán, thời gian còn rất nhiều, Tống Thanh Xuân đề nghị ảnh đế đi quay một chút video nhỏ.
Vị ảnh để này liên tục lấy giải thưởng lớn nhiều năm, lại không có chút xíu tự cao tự đại, làm người rất hiền hòa, sau khi nghe được yêu cầu của Tống Thanh Xuân, trực tiếp cho người đại diện của mình tìm một bộ đồ thể thao thay đổi, hết sức kiên nhẫn phối hợp với kiến nghị của Tống Thanh Xuân, chụp vài đoạn video nhỏ.
Ở sân golf quay xong đoạn video cuối cùng, Tống Thanh Xuân và ảnh đế bắt tay nói tạm biệt.
Lúc cô và trợ lý giẫm bãi cỏ mềm mại đi đến bãi đỗ xe, có một quả bóng golf bay đến dưới chân cô.
Cô bị dọa ngừng bước chân một chút, khom người vừa nhặt bóng golf lên, trước mặt liền truyền tới tên cô: "Tống Thanh Xuân?"
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Nặc mặc một thân đồ thể thao màu đen, cầm lấy cây gậy chơi golf đứng ở nơi trước mặt cô khoảng hai mét.
"Thật sự là em..." Đường Nặc bước bước chân đi vào, cầm khăn lông treo trên cổ lên, lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Thật trùng hợp."
"Thật trùng hợp." Tống Thanh Xuân giơ bóng golf trong tay lên: "Của anh?"
"Ừ." Đường Nặc đáp lại một tiếng, giống như là sợ bị người ta cảm thấy kỹ thuật của mình tệ, lại mở miệng bổ sung: "Vừa mới đùa giỡn, không cẩn thận lực đạo lớn, bay xa ..."
Tống Thanh Xuân mím môi nở nụ cười, vừa đưa bóng golf cho Đường Nặc, liền nghe thấy nơi không xa truyền tới tiếng nói trong trẻo lạnh lùng quen thuộc: "Tìm được bóng chưa?"
Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân theo bản năng run nhẹ lên, bóng golf suýt nữa rơi ở trên mặt đất, cô miễn cưỡng ổn định lực đạo, chậm rãi giao vào trong lòng bàn tay Đường Nặc, mới quay đầu, nhìn lại chỗ phát ra tiếng.
Lần này không thể so với buổi tối lần đó, cô thấy anh càng rõ ràng hơn một chút.
Anh mặc một thân đồ thể thao cùng kiểu dáng với Đường Nặc, chẳng qua lại là màu trắng , trong tay anh không có cầm bất cứ thứ gì, nhàn nhã thong dong cắm ở trong túi, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai.
So với ngày thường anh vẫn luôn âu phục giày da chững chạc đàng hoàng, trang phục như vậy càng nổi bật tuổi trẻ tinh thần phấn chấn hơn một chút.
Anh vẫn là loại bộ dáng mặt đơ không biểu tình kia, mặt mày mát lạnh, biểu tình nhạt nhẽo.
Ở dưới ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống, da thịt vốn luôn trắng nõn của anh, thoạt nhìn giống như bạch ngọc không có bất kỳ tì vết gì.
Anh giống như lần cuối trước khi cô rời khỏi nhà anh, gầy yếu một chút, cằm hơi nhọn, nhưng lại vẫn xinh đẹp kinh hồn động phách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...