Editor: May
"Đã lâu không gặp..." Trình Thanh Thông lại đưa cho cô một nụ cười thân thiện đến không tìm được bất kỳ sơ hở nào, lần này cô ấy không đợi cô mở miệng, giọng nói uyển chuyển êm tai tiếp tục nói: "Tống tiểu thư, Tô tổng bảo tôi hỏi cô, sự cố giao thông này, ầm thầm giải quyết hay là gọi cảnh sát giao thông tới đây?"
Anh và cô quen nhau, không phải sao? Loại chuyện tông vào đuôi xe này, còn cần xử lý khách sáo như thế ư?
Ngay sau đó, trong đầu Tống Thanh Xuân liền hiện ra hai tháng trước, ngày hợp đồng anh và cô đến hạn, lúc Trình Thanh Thông xuất hiện ở trong biệt thự, những lời nói nhắc nhở cô nên rời khỏi chỗ anh.
"Tô tổng nói, sau khi hợp đồng kết thúc, giữa cô và ngài ấy liền không có bất kỳ quan hệ nào, hy vọng có thể giống như trước, không liên quan lẫn nhau, không muốn dây dưa không rõ."
Vẻ mặt sững sờ của Tống Thanh Xuân, càng trở nên cứng đờ.
Thời tiết Bắc Kinh tháng năm, không nóng không lạnh, là nhiệt độ hoàn hảo đúng nhất của bốn mùa trong năm, dù là lúc này nổi gió, đổ mưa, cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy mát lạnh.
Nhưng ở trong một tích tắc này, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy toàn thân vô cùng lạnh buốt.
Cô không phải không nhớ rõ những lời anh từng nói, nhưng cô vẫn cảm thấy, không phải hơn năm năm trước đây, hai người tách ra bởi vì tranh cãi, dù là gặp mặt lại, cũng sẽ không thật như tất cả lời anh nói, như là người lạ.
Nhưng cô không nghĩ tới, anh có thể thật khiến cho bọn họ còn xa lạ hơn người lạ.
Trình Thanh Thông nhẫn nại đứng trong mưa gió cùng cô một hồi lâu, thấy từ đầu đến cuối cô đều không có ý tứ mở miệng nói chuyện, nhịn không được thốt ra hỏi thăm lần nữa: "Tống tiểu thư?"
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, nói: "Không cần ..."
Tuy rằng tông vào đuôi xe là toàn bộ trách nhiệm của chiếc xe phía sau, nhưng nguyên nhân gây ra chuyện tông vào đuôi xe lần này chủ yếu là ở trên người cô.
Là cô lái xe lại thất thần, xem chân phanh thành chân ga.
"Cái này..." Trình Thanh Thông giống như có chút khó xử, nói hai chữ, liền không lại tiếp tục nói hết, cô ấy trước quan sát đuôi xe cô một chút, sau đó liền xoay người, lại trở lại bên cạnh xe, cúi đầu, không biết lại nói cái gì với Tô Chi Niệm ngồi trong xe, Tô Chi Niệm đưa cho Trình Thanh Thông một thứ, Trình Thanh Thông liền chuyển về trước mặt Tống Thanh Xuân: "Tô tổng nói, tông vào đuôi xe là trách nhiệm của ngài ấy, ngài ấy nên bồi thường cho Tống tiểu thư, hơn nữa Tống tiểu thư còn bị thương, Tô tổng nói nếu như cô muốn, liền bảo tôi theo cô đi bệnh viện, nếu như cô không cần, vậy ý Tô tổng là..."
Nói xong, Trình Thanh Thông liền đưa vật mới nhận lấy từ trong tay Tô Chi Niệm cho Tống Thanh Xuân.
Đến gần, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ, đó là một tờ chi phiếu, phía trên ký tên Tô Chi Niệm, cũng không có viết số tiền.
Tống Thanh Xuân nhìn tờ giấy kia, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, tay cô bất giác nắm chặt quả đấm, theo bản năng cúi đầu.
Cô rõ ràng cảm giác được từ chỗ sâu trong cốt tủy có ớn lạnh nhàn nhạt không ngừng tỏa ra ngoài.
Khiến cho đau đớn ở vết thương trên trán, ở trong nháy mắt này, cũng trở nên trầm trọng hơn.
Vào lúc cô khó chịu bởi vì đau bụng kinh, anh bỏ công việc lại, đưa cô về nhà, chăm sóc cô, nhưng hiện tại, cô bởi vì tông vào đuôi xe, trán đụng thương, đều có tơ máu chảy xuôi ra, anh lại chỉ không có nhiệt độ phân phó thư ký cho cô một tờ chi phiếu, ngay cả dấu hiện muốn xuống xe cũng không có.
Ba chữ Tô Chi Niệm kia, nghiễm nhiên là bút tích cô cực kỳ quen thuộc, rồng bay phượng múa, mây bay nước chảy.
Nhưng Tống Thanh Xuân xem xem, lại cảm thấy chữ viết kia trở nên đặc biệt xa lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...