Nói Yêu Em 99 Lần

Editor: May

Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Trịnh Hạo lại hiểu ý tứ của cô, sau đó nói tình huống tỉ mỉ lại một lần: "Năm ngoái Tô tổng tiếp quản xí nghiệp Tống thị, chúng ta đẩy ra sản phẩm mới, sản xuất một nửa, bởi vì tiền vốn không đủ, cắt đứt ở tuyến sản xuất trên, lúc đó là tôi phụ trách sản xuất sản phẩm mới, tình huống thật có chút gai góc, nếu như không xoay sở được tiền vốn, đoán chừng xí nghiệp Tống thị liền phải đóng cửa, hơn nữa thân thể lão chủ tịch lại không tốt, mọi người cũng không dám đi quấy nhiễu ông, lúc đó Tống thị mắc nợ chồng chất, thiếu ngân hàng rất nhiều tiền, lại đi chạy vay mượn hoàn toàn là đầm rồng hang hổ, vào lúc mọi người mày ủ mặt ê không biết phải làm sao, Tô tổng vừa tới công ty chỉ hai mươi ngày, dùng danh nghĩa cá nhân, chuyển cho xí nghiệp Tống thị một trăm triệu tiền vốn, để cho một loạt sản phẩm mới kia có thể lên dây chuyền sản xuất, cũng chính là một loạt sản phẩm mới, mới khiến cho xí nghiệp Tống thị khởi tử hồi sinh ..."

"Lúc đó Tô tổng chuyển số tiền kia, không nói là bơm tiền cho xí nghiệp Tống thị, cũng không nói là cho xí nghiệp Tống thị, cho nên mọi người chúng tôi đều cho rằng là Tô tổng nể mặt cô và lão chủ tịch, lấy ra số tiền kia, mấy tháng này số lợi nhuận xí nghiệp Tống thị tương đối tốt, lão chủ tịch luôn không nói muốn Tô tổng rút đi số tiền kia, mấy ngày hôm trước tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện này, tháng sau chúng ta muốn đầu tư, tôi sợ lão chủ tịch quên, đến lúc đó có ngày nghĩ đến đột nhiên muốn dùng tiền, đến lúc đó náo ra tiền vốn quay vòng không ra, cho nên liền muốn hỏi một chút, số tiền kia của Tô tổng có cần để riêng ra không, nếu như muốn, tôi liền sẽ thu hẹp tiền vốn đầu tư lại..."

Tống Thanh Xuân cảm giác được tâm mình chặt chẽ co rút lại một chỗ, sắc mặt bắt đầu có chút trở nên trắng bệch.


Lúc anh tiếp quản Tống thị xí nghiệp, tuy ký hợp đồng với cô, nhưng thời điểm lúc đầu, cô cho rằng anh xem cô như là hàng hóa để giao dịch.

Nhưng bây giờ đây, hợp đồng đến kỳ hạn, anh chẳng những không muốn chút tiền lương của xí nghiệp Tống thị, cũng không cần chạm qua cô, suy nghĩ kỹ càng, đây hoàn toàn là một mua bán thâm hụt tiền, dù cô là đương sự, cô cũng cảm thấy không đáng thay anh, nhưng mà cô không nghĩ tới, ở dưới tình huống cô không biết gì, anh càng làm chuyện không đáng giá hơn, lấy một trăm triệu tiền vốn cho xí nghiệp Tống thị, đó cũng không phải là một số lượng nhỏ...

Nếu như đêm nay... Đêm nay không phải Trịnh Hạo đúng lúc chạm mặt cô, nhắc với cô chuyện này, đó có phải là đại biểu, một trăm triệu tiền vốn này, nếu cả đời cô không biết, cả đời anh đều không chuẩn bị muốn lấy về?

...

Sau đó Trịnh Hạo lại nói gì đó, Tống Thanh Xuân không nghe được một chữ, thậm chí cô đến mình nói tạm biệt với Trịnh Hạo ra sao cũng không nhớ rõ, cô chỉ biết, lúc mình phục hồi tinh thần lại, người đã ngồi trở lại ở trên xe.


Đi ra từ bãi đỗ xe ngầm Kim Nguyên, mưa to đã ngừng, nhưng vẫn còn mưa nhỏ rơi tí tách.

Tình hình giao thông gần mười giờ, vẫn có chút chen lấn, Tống Thanh Xuân theo dòng xe cộ, lúc đi lúc ngừng.

Bên trong xe rất an tĩnh, cô mở radio của xe, nam MC kênh âm nhạc, giọng nói sung mãn từ tính, khàn khàn nhu hòa, khiến người nghe thư thái.

Vào lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, quảng cáo phát trong radio vừa lúc kết thúc, một bài nhạc êm tai vang lên theo.

Tống Thanh Xuân cảm thấy rất quen tai, liền đặc biệt đi lưu ý một chút.

"Tôi nói sợ nhất gió nhẹ nhanh đổ mưa, em nói em cũng như vậy..."

Ca từ quen thuộc vừa vang lên, trái tim Tống Thanh Xuân liền hung hăng co rút đau một cái. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận