Editor: May
Soái đến không khép chân lại được. . .
Dù gặp phải chuyện gì, Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh thong dong, nhưng khi đọc được bảy chữ này dưới đáy lòng của Tống Thanh Xuân, tay dán trên trán cô đột nhiên hung hăng run cầm cập một chút, sau đó một búng máu suýt nữa phun trực tiếp ra ngoài từ trong miệng của anh.
Ai có thể nói với anh, những từ hình dung này anh nghe cũng chưa từng nghe qua, rốt cuộc cô đã học được từ nơi nào?
Thời điểm tay Tô Chi Niệm run lên, khiến cho đầu của Tống Thanh Xuân cũng lắc lư theo một chút, suy nghĩ của cô vốn đang như đi vào cõi thần tiên, nháy mắt bị kéo lại, sau đó liền cảm giác được có lòng bàn tay ấm áp đang dán trên trán mình, cô giật mình một giây, giống như là hiểu rõ chuyện gì, định thần nhìn lại, quả nhiên liền thấy dung nhan điên đảo chúng sinh của Tô Chi Niệm.
Hóa ra, dung nhan vừa phóng đại ở đáy mắt cô không phải cô ảo tưởng ra, mà là chẳng biết từ lúc nào, Tô Chi Niệm đã thật sự đi đến trước mặt cô ... Trời ạ, vừa rồi cô còn thèm nhỏ dãi khuôn mặt xinh đẹp của anh một lúc lâu...
Đáy lòng Tống Thanh Xuân thổi qua câu nói "Soái đến không khép chân lại được" mà mình vừa nghĩ một lần nữa, sau đó liền cảm giác được đốt nóng trên mặt bắt đầu nhanh chóng khuếch tán, lan tràn khắp toàn thân.
Cô rõ ràng tất cả chuyện vừa rồi đều là một mình cô lén lút mơ mộng, Tô Chi Niệm sẽ hoàn toàn không thể biết được.
Nhưng cô không biết mình đây có tính là có tật giật mình hay không, giờ này khắc này, thời điểm đối mặt với anh, lúng túng khẩn trương đến mức muốn mệnh, giống như là kẻ trộm bị bắt tại chỗ.
Tống Thanh Xuân liên tục nuốt nhiều ngụm nước bọt, mới miễn cưỡng làm cho mình phát ra tiếng nói: "Sao, sao vậy?"
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân hai giây, mới không nhanh không chậm mở miệng, nói: "Không có gì, thấy mặt em đỏ như vậy, cho rằng em phát sốt."
Tống Thanh Xuân bị ánh mắt kia và câu mặt đỏ này của anh khiến cho bản thân càng thêm băn khoăn bất an, cô cảm giác được tốc độ tim đập của mình nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cô cũng không dám tùy tiện chuyển động chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm của cô đều trở nên hơi chột dạ, khiến cho ngữ điệu nói chuyện cũng run rẩy lên: "Tôi, tôi không phát sốt, chỉ là ngủ hơi nóng..."
Nói xong, Tống Thanh Xuân liền chột dạ cúi đầu, né tránh tầm mắt Tô Chi Niệm.
"Là như vậy sao?" Tô Chi Niệm giống như là cố ý, nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, sau đó tay còn càng thêm dùng sức dán lên trán cô.
Tống Thanh Xuân bị anh hỏi ngược lại liền càng không đủ sức lực, cô mở miệng muốn tự nhiên đáp lại câu "Đúng vậy", nhưng chỉ nói một chữ "Đúng", liền nghẹn lại.
Cô không biết có phải là mình suy nghĩ quá nhiều hay không, vẫn luôn cảm thấy không khí có chút quái dị, giống như... giống như ý nghĩ trong đáy lòng của mình đều bị anh nhìn thấu...
Càng nghĩ như vậy, Tống Thanh Xuân càng bất an, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu gối của mình, bắt đầu bay loạn bốn phía, bay bay, liền dừng lại ở trên eo Tô Chi Niệm...
Nơi đó giống như có chút khác với bình thường... Giống như có vẻ hơi phồng lên?
Lúc Tô Chi Niệm sờ đầu Tống Thanh Xuân, hơi cúi người, trên eo vừa lúc kề bên chân của cô, trong lòng cô vừa dần hiện ra ý nghĩ này, liền cảm giác được chỗ đầu gối của mình có xúc giác cứng rắn...
Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân nhất thời ngừng lại, tuy rằng cách hai tầng quần áo, cô vẫn cảm giác được nhiệt độ... Cô ngạc nhiên một lát, mới hiểu rõ ra, khó trách sẽ phồng lên tới, hóa ra là nơi đó của Tô, Tô thích sạch sẽ có, có...
Tô Chi Niệm ngẩn người, lại ngẩn người, sau đó không đợi cô nghĩ xong, liền đột nhiên xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...