Editor: May
Biểu hiện của chàng trai ngây ngô và đáng yêu, khiến cho tâm hoảng sợ của Tống Thanh Xuân buông lỏng rất nhiều, cô mỉm cười với chàng trai, lại nói cảm ơn lần nữa.
Chàng trai càng thêm ngại ngùng, mặt đỏ giống như là muốn nhỏ ra máu.
Tống Thanh Xuân biết điều liền đổi đề tài: "Tên cậu là gì?"
Chàng trai giơ tay lên, có chút mất tự nhiên cọ xát mũi, nói với Tống Thanh Xuân hai chữ: "Cao Hạo."
Dừng một chút, chàng trai cũng hỏi: "Chị thì sao?"
"Tống Thanh Xuân."
"Tên của chị hơi quen, hình như em nghe qua ở nơi nào rồi... A, em nhớ ra rồi, có phải chị là phóng viên của TW không?"
...
Trong quá trình tán gẫu với chàng trai, Tống Thanh Xuân biết anh ta là học sinh của Bắc Đại, học năm hai, là người Hồ Bắc, lần đó là trạng nguyên của thi tốt nghiệp trung học.
Tống Thanh Xuân tới trạm trước, cô vốn muốn mời chàng trai ăn bữa cơm để tỏ lòng biết ơn, chẳng qua chàng trai sốt ruột đi hẹn hò với bạn gái, nên thôi.
Đi ra từ trong tàu điện ngầm, gió lạnh thổi qua, đầu óc Tống Thanh Xuân tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô vừa đi đến biệt thự của Tô Chi Niệm, vừa nhớ lại một lần trước trước sau sau chuyện phát sinh ở trong tàu điện ngầm, càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Thời điểm Tống Thanh Xuân nhanh chóng đi đến cửa biệt thự Tô Chi Niệm, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho vòng tròn bạn bè, đơn giản trình bày một lần chuyện kích thích và kinh hiểm chỗ đường tàu điện ngầm của mình, thuận tiện còn thêm một câu "Chỉ suýt chút nữa, tớ liền gặp được thượng đế ", phía sau còn bổ sung thêm mấy cái biểu tình "Khóc lóc" và "Ủy khuất".
Tô Chi Niệm quản lý hai công ty, ở trong thời gian gần tết âm lịch này, bận rộn đến rối tinh rối mù.
Anh mới vừa mở một video hội nghị xí nghiệp Tống thị ở trong phòng làm việc của tổng giám giám công ty mình, sau khi kết thúc, chưa kịp uống ngụm nước liền bị Trình Thanh Thông nhắc nhở đi họp ở trong phòng hội nghị.
Tô Chi Niệm xoa ấn mi tâm bởi vì có chút mệt mỏi, đứng lên, cầm điện thoại di động lên, liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Trình Thanh Thông ôm máy vi tính và văn kiện, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau anh.
Lúc sắp đi đến phòng họp, điện thoại di động của Tô Chi Niệm ting một tiếng.
Tô Chi Niệm lấy điện thoại di động ra, thấy là nhắc nhở của WeChat, nhấn vào, phát hiện là thông báo WeChat vừa gửi tới , thời điểm vừa mới chuẩn bị rời khỏi, thấy nơi vòng bạn bè đỏ một điểm, thuận tay nhấn vào trong, tin thứ nhất chính là nội dung Tống Thanh Xuân gửi cho vòng tròn bạn bè.
"Tối nay tan việc ngồi tàu điện ngầm, bị người chen lấy ra khỏi đường dây vàng an toàn, nếu như không phải có người ra tay cứu giúp trong lúc nguy cấp, đoán chừng ngày mai tôi liền ở trên đầu đề tin tức... Thật rẩ nguy hiểm, đến hiện tại lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, chỉ suýt chút nữa thôi, tôi liền được gặp thượng đế ..."
Bước chân Tô Chi Niệm bỗng dưng ngừng lại.
Trình Thanh Thông có chút không rõ nhìn về phía anh: "Tô tổng?"
Tô Chi Niệm nhắm mắt làm ngơ, mắt không chớp tiếp tục nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động một lúc, sau đó mi tâm liền hung hăng nhíu lại, anh chỉ chỉ cửa phòng họp với Trình Thanh Thông, ra hiệu cô ta đi vào trước, sau đó liền cầm điện thoại di động, vừa nhấn dãy số, vừa đi tới cửa sổ sát đất cách đó không xa.
Điện thoại rất nhanh liền được nhận nghe, theo tiếng "alo" mềm mại của Tống Thanh Xuân truyền tới, Tô Chi Niệm còn nghe được tiếng nước chảy ào ào và âm thanh máy hút khói.
Cô đang nấu cơm? Xem ra cô không có bị thương...
Trái tim lơ lửng của Tô Chi Niệm cuối cùng cũng rơi xuống dưới, anh vừa lén thở phào một hơi, vẻ mặt lại cứng ngắc lần nữa, bởi vì anh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...