Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng anh nói sẽ không đụng vào cô nữa, cô nên vui mừng, nhưng. . . . . . Nhưng tại sao, tại sao trong lồng ngực cô lại quay cuồn những cảm xúc khó hiểu?
-
Thật ra thì Tống Thanh Xuân vẫn luôn rất buồn bực, trước lễ Giáng Sinh, quan hệ giữa cô và Tô Chi Niệm không biết đã đến gần từ lúc nào, trước kia anh và cô còn ầm ĩ xung khắc như nước với lửa, nhưng khoảng cách giữa hai người đã kéo gần không giải thích được, nếu không d/đ'l]q/d nhờ vào chuyện náo loạn không vui giữa cô và anh trong đêm giáng sinh thì chính bản thân cô cũng sẽ không nhận thấy được thì ra là anh và cô còn có một khoảng thời gian chung sống với nhau hoà bình như vậy.
Từ sau khi Tô Chi Niệm nói với cô sẽ không gặp mặt cô nữa, anh cũng thường xuyên sẽ về nhà ở, chỉ là không trở lại mỗi ngày như trước lễ giáng sinh nữa, vì vậy quan hệ giữa hai người cũng thủy chung không thể trở lại dáng vẻ như trước đêm giáng sinh được nữa.
Bản thân Tống Thanh Xuân cũng không biết nên hình dung tình trạng ở chung hiện nay giữa cô và Tô Chi Niệm như thế nào, nói lạnh nhạt cũng không coi là lạnh nhạt, lúc anh trở về vẫn sẽ trao đổi đôi câu, nhưng mà nói nhiệt tình, thì lại hoàn toàn không nhiệt tình, bởi vì đại đa số trao đổi giữa bọn họ đều do cô chủ động chào hỏi anh, gọi anh ăn cơm, anh dặn dò cô pha ly cà phê.
Rõ ràng anh và cô đều ở chung dưới một mái nhà, khoảng cách rất gần, nhưng lại khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy rất xa, giống như là hai đầu thế giới, giống như hai đường thẳng song song không bất kỳ điểm giao nhau nào, làm như quan hệ hoà bình giữa cô và anh trước đêm giáng sinh chỉ là những hình ảnh hư ảo.
Thật ra ngoại trừ lúc ăn cơm, Tô Chi Niệm phải đối mặt với Tống Thanh Xuân ra thì đa số thời gian khác anh đều ở trong thư phòng.
Thư phòng chính là cấm địa của anh, không có sự cho phép của anh thì cô không được vào.
Thật ra thì trước đây mỗi khi anh về nhà, tối nào cũng sẽ ở trong phòng khách xem tivi, hoặc là chạy bộ trong phòng tập thể hình, mỗi khi đó cô đều ở bên cạnh phục vụ.
Tâm tư con gái rất tinh tế, mỗi khi anh về nhà đều nhốt mình trong thư phòng nhiều lần, Tống Thanh Xuân cũng dần dần hiểu được, đây là anh đang cố gắng để cho bản thân không quấy rầy đến cô.
Đây là nhà anh, nhưng anh lại giao toàn bộ không gian lại cho cô.
Thật ra thì Tống Thanh Xuân cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cô và Tô Chi Niệm không nóng không lạnh qua hết một trăm ngày, anh cho cô một Tống thị đã sống lại, cô rời khỏi nhà anh, thậm chí cô còn nghĩ, cô thiếu tiền anh nên trước khi rời đi cô sẽ đền đáp anh bằng một ít cổ phần của Tống thị.
Nhưng cô không ngờ, cuộc sống bình thản như nước lặng, không hề xuất hiện tình tiết phức tạp chỉ còn lại hai tuần, cô và Tô Chi Niệm đã xảy ra tình huống tiếp xúc thân mật tạm thời: anh và cô cùng ngủ trên một chiếc giường.
Đừng suy nghĩ lung tung, anh và cô chỉ đơn thuần là ngủ trên một chiếc giường, không xảy ra chuyện gì cả, tuy rằng giữa bọn họ đã từng làm chuyện đó.
Đó là một ngày giữa tháng 1 năm 2016, Tống Thanh Xuân nghĩ rằng cả đời này bản thân mình cũng sẽ không quên được ngày hôm đó.
Ngày đó xảy ra rất nhiều việc, rốt cuộc cô hiểu rõ nhiều năm rồi bản thân cô cũng không muốn thông suốt một chuyện, cô còn hạ quyết tâm, dĩ nhiên cô vẫn cùng Chung giường chung gối một đêm với Tô Chi Niệm.
Ngày hôm đó thời tiết rất tệ, khói mù nặng nề đáng sợ, trước đó chính phủ còn phát báo động đỏ.
Ngày ấy, Tần Dĩ Nam mời cô ăn cơm, trước khi ra khỏi cửa cô còn cố ý rẽ vào cửa hàng thuốc mua một chiếc khẩu trang nghe nói có chức phòng khói.
Hẹn ăn cơm trưa vào mười hai giờ rưỡi, Tống Thanh Xuân đến nơi vào lúc mười hai giờ 20, cô cho rằng chỉ có một mình cô và Tần Dĩ Nam nhưng không ngờ còn có một người khác nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...