Cho nên chỉ có thể mặc cho y trừu sáp ngày càng mãnh liệt bên trong miệng mình, sức lực trên tay vô ý thức mà buộc chặt lại, không cẩn thận liền hơi dùng sức bóp chặt lấy vật trong tay một chút.
“Ưʍ.” Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì Lâm Văn Tịch vừa vặn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ cao hoàn của mình, cho nên trong nháy mắt tinh quan thất thủ, cứ như thế mà bắn ra.
Bởi vì không kịp thối lui, toàn bộ dịch thể bạch trọc bắn vào trong miệng Lâm Văn Tịch.
“Khụ…” Thình lình bị dịch thể bắn vào, Lâm Văn Tịch ho khan.
Lê Diễm vội vàng dùng tay giúp cậu thuận khí, “Xin lỗi đã không rút ra.”
“Không… Khụ… Không sao…” Lâm Văn Tịch vừa lắc đầu, vừa chậm rãi hô hấp, cũng giảm bớt không ít đợt ho khan.
Nhìn bên môi bé con dính đầy dịch thể trắng đục của mình, đột nhiên Lê Diễm liền nghĩ tới chuyện lần trước bé con nói thích ăn thứ này của mình, bất quá lần trước là uống say, lần này…
“Bảo bối, nuốt vào.” Một ngón tay quẹt lấy dịch thể đang chảy xuống khóe môi bỏ vào trong miệng cậu, trộn lẫn cùng một chỗ với đầu lưỡi của Lâm Văn Tịch, thanh âm của nam nhân rất trầm thấp, có một loại mị lực đặc biệt, rất nhanh liền khiến cho Lâm Văn Tịch thấy có chút lâng lâng.
Không chỉ rất nghe lời nuốt xuống toàn bộ dịch thể trong miệng mình, còn nghĩ phải liếm sạch sẽ toàn bộ phần dư trên ngón tay Lê Diễm.
“Thật ngoan a.” Lê Diễm cưng chiều vỗ vỗ cậu, bộ dáng như đối đãi với tiểu sủng vật khiến bé con xấu hổ đỏ mặt, đầu lưỡi mềm mại quấn quít lấy bụng ngón tay của nam nhân, Lê Diễm chỉ cảm thấy cái nơi vừa mới phát tiết qua một lần của mình kia lại đứng lên nữa rồi.
Nhận thấy được phản ứng của thân thể Lê Diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Văn Tịch đỏ lên, phía dưới co rút vài cái, như là đang xấu hổ giống chủ nhân vậy, thậm chí còn có mật hoa chảy ra, thấm ướt qυầи ɭóŧ.
“Tiểu Tịch, tôi nghĩ muốn em.” Đây là lần đầu tiên nam nhân nói ra những lời muốn thăm dò ý kiến này, tuy rằng khẩu khí vẫn phi thường bá đạo như trước đây.
Kỳ thực Lâm Văn Tịch cũng muốn, cho nên gật đầu như gà mổ thóc với nam nhân.
Lần này trên người nam nhân có thương tích, cũng chảy không ít máu, Lâm Văn Tịch không muốn để y mệt nhọc quá mức, chỉ có thể đỏ mặt nói mình muốn đẩy ngã nam nhân, “Chủ nhân, lần này… Đến lượt em đến đi…”
Mới đầu Lê Diễm có chút kinh ngạc mà nhìn bé con, lập tức trong lòng liền vui đến mức nở hoa, Lâm Văn Tịch muốn chủ động, anh cầu còn không được a.
“Được.
Em cởϊ qυầи áo trước đi.”
Lâm Văn Tịch gật đầu, ánh mắt lửa nóng của nam nhân vẫn nhìn vào người mình khiến cậu xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào y, chỉ có thể nhìn chằm chằm xuống mặt đất, từng chút từng chút mà cởi bỏ quần áo trên người mình ra.
Bởi vì khẩn trương mà còn nhiều lần dù có dùng cách nào cũng không mở được nút áo.
Lâm Văn Tịch không biết động tác thong thả lại mang theo chút vụng về của mình càng thêm kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ du͙© vọиɠ của nam nhân, rất nhanh phía dưới của Lê Diễm đã nhất trụ kình thiên.
Nếu không phải chỉ cần khẽ động thì vết thương trên người liền rất đau, Lê Diễm hận không thể lập tức nhào qua ăn kiền mạt tịnh em ấy.
Thật vất vả mới chờ được Lâm Văn Tịch cởi hết toàn bộ quần áo, nhìn phía dưới của nam nhân cương đến lợi hại như vậy, bé con thẹn đỏ mặt cắn cắn môi, đồng thời có chút ngượng ngùng mà lấy tay che lấy phía dưới của mình, bởi vì cậu cũng cương.
“Không cần che.” Nam nhân cười nói, “Bảo bối chuẩn bị tự mình đến thế nào đây?”
Vươn tay sờ sờ lên hạ thể của cậu, tốt lắm, hai lỗ nhỏ đều ướt rồi nha.
Lâm Văn Tịch không muốn để nam nhân tự mình động, cậu sợ nếu dùng lực quá nhiều thì lát nữa sẽ ảnh hưởng đến vết thương, cho nên cậu chỉ có thể tự nhảy qua ngồi lên người y đong đưa, thế nhưng cũng không thể giống như trước đây, cậu lấy tay chống tại ngực của nam nhân, bởi vì chỗ nào của nam nhân cũng bị thương, tư thế quan thế âm ngồi trên hoa sen là lựa chọn tốt nhất, bất quá không thể dán quá chặt vào nam nhân, sẽ chạm vào vết thương của y.
Cho nên cuối cùng Lâm Văn Tịch mới chọn tư thế này…
Vội vã khuếch trương vài cái, dùng tay vịn lấy cự căn của nam nhân chậm rãi đưa vào hoa huyệt của mình, không dám đặt trọng lượng ở trên người nam nhân, đợi đến khi cả cây tiến vào hết rồi, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Văn Tịch đã nghẹn đến đỏ bừng, nhưng cậu vẫn bảo trì ý thức từ từ đưa tay về phía sau, chống lên giường, chân cũng có hơi cố sức, bởi vì chung quanh vật đó của Lê Diễm cũng không có bị thương, dù sao Lê Tông Sinh dù có ngoan độc đến đâu cũng không có khả năng quất vào đó, cho nên Lâm Văn Tịch chỉ cần hơi dùng sức ngồi lên trên côn ŧᏂịŧ, cũng bởi vì vậy mà tiến vào càng sâu hơn.
“A…” Một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn vui thích không cẩn thận thoát ra khỏi miệng.
Nhìn bé con chủ động săn sóc, thực sự là trong lòng Lê Diễm chứa đựng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tình yêu dành cho em ấy cũng càng thêm sâu đậm hơn.
Sau khi có tay chống đỡ, Lâm Văn Tịch bắt đầu tự đong đưa thắt lưng, phun ra nuốt vào thịt heo bổng của nam nhân đang cắm trong tao huyệt đã chảy ra rất nhiều *** thủy của mình.
“A…ha… Thật lớn… Ưm… Chủ nhân…”
“Tiểu Tịch thoải mái sao?” Nam nhân cũng đỉnh lên vài cái theo động tác của cậu, Lâm Văn Tịch lập tức thở gấp liên tục.
“A… Đừng ở đó… A a… Quá sâu… Ưm a…”
“Thế nhưng ở đây của Tiểu Tịch rất thích a.” Nam nhân cười nhéo nhéo lên ngọc hành không ngừng chảy ra dịch thể trong suốt của cậu, cái vật nho nhỏ kia lập tức run lên trong tay mình, “khóc” đến càng thêm lợi hại.
“Không… A…” Nam nhân cầm lấy nơi đó của mình khiến thắt lưng Lâm Văn Tịch trở nên mềm nhũn, nhất thời toàn bộ trọng lượng đều rơi xuống địa phương hai người gắn kết, “A a… Thật sâu… A… Đâm hỏng mất…”
Nước mắt Lâm Văn Tịch rơi xuống, bởi vì làm quá sâu nên có cảm giác hơi đau đớn xen lẫn với kᏂoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Lê Diễm nắm lấy hông của Lâm Văn Tịch, cười đùa, “Nơi này của Tiểu Tịch thực sự dư thịt ra rồi nha.”
Mặt Lâm Văn Tịch đỏ lên, chẳng lẽ cậu thật sự bị mập lên rồi, hơn nữa gần đây cứ luôn muốn ngủ, tình huống này rất không tốt a…
“Em… Ưm a… Em sẽ giảm béo…”
Lời nói đáng yêu của Lâm Văn Tịch khiến Lê Diễm bật cười, “Ai muốn em giảm béo, tuy hiện tại đã thêm được chút thịt nhưng lúc ôm vẫn còn nhẹ như vậy, chính là muốn nuôi em mập hơn một chút nữa, em giảm một cân tôi liền cho em tăng hai cân.”
Nam nhân nói khiến bé con có chút ngượng ngùng.
Thế nhưng cậu cũng biết nam nhân vẫn muốn nuôi mình thành trắng trắng tròn tròn, bất quá vẫn không có nhiều hiệu quả lắm, chỉ là gần đây lượng cơm mình ăn vào có chút lớn, nhiều hơn bình thường một chút, nên mới có thể dư ra chút thịt này đi.
“Thế nhưng… A…”
“Tiểu Tịch như thế nào tôi đều thích.”
Lời nam nhân nói đã chặt đứt toàn bộ xoắn xuýt của Lâm Văn Tịch, đồng thời động tác trên người cũng dừng lại.
“Bảo bối động nhanh chút đi nha.”
Lâm Văn Tịch mới phản ứng được, đỏ mặt chống đỡ phía sau, tiếp tục động tác của mình, mà tay của Lê Diễm cũng không có nghỉ ngơi, thỉnh thoảng xoa bóp chỗ này rồi lại nhào nặn chỗ kia của cậu, dường như đặc biệt thích xíu xiu thịt vừa mới dư ra này, còn sờ sờ lên bụng nhỏ có chút nhô lên của bé con, cảm giác này khiến cả người Lâm Văn Tịch run rẩy, cậu luôn cảm thấy có một loại cảm giác quái dị.
“A… Đừng có sờ… Ưm a… Không muốn…” Thứ to nóng nào đó của nam nhân đỉnh vào mình, sâu kinh khủng.
Phía trước lại bị nam nhân âu yếm từ bụng đến trung tâm du͙© vọиɠ, rất nhanh Lâm Văn Tịch đã quân lính tan rã.
Hô không muốn với nam nhân.
“Tôi cũng không có động nha, rõ ràng là bảo bối tự mình lắc mông thỏa mãn bản thân vậy mà còn dám nói không muốn?”
Bản chất tà ác của nam nhân lại trỗi dậy, không quên khi dễ bé thỏ con một chút, rất nhanh Lâm Văn Tịch cũng ý thức được động tác lên xuống của mình chính là đang dùng thịt heo bổng của nam nhân thỏa mãn bản thân.
Kỳ thực lúc này rất muốn bảo dừng lại nhưng lại không dừng được, phía dưới bị sáp cực kỳ thoải mái, mặt trên được nam nhân âu yếm, chỉ là kᏂoáı ©ảʍ quá mức cường liệt khiến Lâm Văn Tịch có chút chịu không nổi mà thôi.
Từ từ thả chậm tốc độ lên xuống của mình, mỗi lần nam nhân rút côn ŧᏂịŧ ra tới huyệt khẩu, sau đó lại dùng lực ngồi xuống, Lâm Văn Tịch thoải mái đến độ không thốt nên lời
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...