“Chỉ Tâm.” Đột nhiên nghe thấy tên của mình, Uông Chỉ Tâm sợ đến mức vội vã đứng thẳng người.
“Lê bá bá.”
“Chuyện của Tiểu Diễm… Con biết chứ?”
“Dạ…” Uông Chỉ Tâm khổ sở nhìn thoáng qua Lê Diễm, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái.
Sắc mặt của Lê Tông Sinh trở nên càng kém hơn, Lê Diễm thế mà làm ra cái chuyện xấu hổ mất mặt này ngay tại trước mặt vị hôn thê của nó, hơn nữa còn dám gạt mình nữa chứ! Khó trách ông vẫn luôn cảm thấy giữa Lê Diễm và tiểu người hầu kia có điểm gì đó không đúng, nào có người sẽ luôn gắp thức ăn cho người làm của mình, cho dù là muốn biểu hiện sự quan tâm thì có phải là cũng có chút quá mức hay không? Tuy rằng ngoại trừ bình thường Lê Diễm cũng không có biểu hiện ra việc đối xử phi thường đặc biệt với Lâm Văn Tịch, thậm chí ngay cả biểu tình cũng đều ngụy trang rất tốt, thế nhưng thủy chung Lê Tông Sinh lại cảm thấy không đúng, ngay từ đầu lúc Lê Diễm nói muốn dẫn theo cậu ta về, đã khiến ông cảm thấy quái dị.
Ông biết con trai của mình không thể nào là một người tràn ngập lòng thương người như vậy.
“Tại sao không nói cho ta biết.” Lê Tông Sinh nghiêng đầu chuyển hướng sang Uông Chỉ Tâm, “Là nó không cho con nói sao?”
Nhất thời Uông Chỉ Tâm bị nghẹn lời rồi, kỳ thực cô rất sẵn lòng giúp Lê Diễm giấu diếm a.
“Không phải…”
“Không cần sợ, chuyện này là lỗi của Tiểu Diễm, ta có thể làm chủ cho con.”
Uông Chỉ Tâm khóc không ra nước mắt.
“Không phải đâu bác.”
“Gọi ta là ba!”
“…”
“Con biết chính con đang làm cái gì hay sao?”
“Đương nhiên là biết.” Lê Diễm nói ra những lời này gần như là không do dự gì.
Uông Chỉ Tâm thấy Lê Tông Sinh đang có điềm báo tức giận, vội vã nháy mắt với Lê Diễm, ý bảo anh ta khiêm tốn một chút, tình huống hiện tại cũng không thích hợp để anh ta chống đối với bác, không thôi đến cuối cùng người xui xẻo sẽ là bọn họ.
Mà vào lúc này, dường như Lâm Văn Tịch lại bị thanh âm của bọn họ quấy rầy, động động ở trong lòng Lê Diễm, nhưng không có mở mắt.
“Chủ nhân… Xảy ra chuyện gì…” Thanh âm ngân dài, một bộ dáng chưa có tỉnh ngủ.
Cậu còn theo thói quen mà cọ cọ vào trong ngực Lê Diễm.
Như tỉnh mà chưa tỉnh.
Trong thoáng chốc thiếu chút nữa Lê Tông Sinh đã phun lửa luôn rồi.
Đây là lần đầu tiên ông thấy bộ dáng này của Lâm Văn Tịch, đứa nhỏ này bình thường rất ngoan ngoãn, không nghĩ tới khi ở trên giường lại cực kỳ giống yêu tinh câu dẫn nam nhân, quả nhiên, ông chỉ biết đứa nhỏ này tiếp cận con trai mình cũng không xuất phát từ lòng hảo tâm gì mà! Nhất định là do đứa bé này câu dẫn con trai của mình! Mới có thể khiến nó làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này đây!
“Ngoan, không có việc gì em ngủ đi.” Lê Diễm nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói, muốn hống cậu ngủ, “Ba, có thể đi ra ngoài nói chuyện không.” Thanh âm Lê Diễm giảm thấp xuống.
Vừa nãy hai người làm đến 1hh mới ngủ, bé con đã mệt không chịu nổi rồi, hiện tại vừa mới ngủ say lại bị người khác đánh thức.
Lê Tông Sinh bị chọc giận triệt để, con trai của mình, thế mà lại dám bày ra cái loại biểu tình cưng chiều này với một nam nhân khác, thế mà lại vì một người làm mà bàn điều kiện với mình không chỉ một lần! Hơn nữa còn là một người làm nam không biết nhặt từ xó nào ra! Cũng không phải chưa từng nghe nói có vài kẻ biếи ŧɦái có tiền thích chơi đùa nam hài như vậy, thế nhưng loại chuyện đồi phong bại tục này lại xảy ra ở trên người con trai mình, nếu như truyền ra ngoài thì Lê gia còn mặt mũi gì nữa đây!
“Bây giờ còn ngủ cái gì mà ngủ! Nói trong này luôn đi!” Lê Tông Sinh quát bảo Lê Diễm đang muốn đứng dậy ngưng lại.
Lê Diễm bất đắc dĩ, muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay của bé con còn đang ôm chặt lấy anh, hơn nữa trên người của em ấy cũng không có mặc quần áo, hiện tại hai người ở trong này, anh cũng không có khả năng trực tiếp mặc quần áo, cho nên vẫn là quên đi, tiếp tục nằm xuống giường.
“Thân thế của Lâm Văn Tịch lúc trước, đều là nói bừa?” Ngữ khí hùng hổ dọa người.
“Không phải.
Em ấy thật sự là không cha không mẹ còn bị thiếu nợ, té ở trước cửa công ty của chúng ta.”
“Con không sợ nó là gián điệp nằm vùng của tập đoàn nào sao?”
“Con biết em ấy không phải.” Ngữ khí của Lê Diễm rất chắc chắn, em ấy ngay cả bản thân mình là tổng tài của Vũ Hoàng cũng không biết, còn muốn đi làm gián điệp? Thực sự là buồn cười, huống chi bé con này đơn thuần, sẽ không có cách nào giả vờ được.
Bởi vì đang nói chuyện trong căn phòng ban nãy, rất nhanh thì Lâm Văn Tịch đã bị đánh thức hoàn toàn, mở mắt thấy tất cả mọi người đang đứng trong phòng, nhất thời bị dọa sợ đến thân thể đều cứng còng.
Cảm nhận được sự sợ hãi của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm dùng một tay ôm lấy thắt lưng cậu.
“Tỉnh chưa?” Lê Tông Sinh dời đường nhìn lên trên người Lâm Văn Tịch, ngữ khí lạnh lùng.
Bé con nhát gan gật đầu, xong rồi, ba của Lê Diễm đang ở chỗ này, hiện tại hai người bọn họ còn ngủ chung một chỗ… Có phải là chuyện của bọn họ có bị ông biết rồi hay không? Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Bé con nói muốn có bao nhiêu sợ hãi liền có bấy nhiêu sợ hãi, có rất nhiều lời muốn nói với Lê Diễm, nhưng lại ngại Lê Tông Sinh đang ở đây nên cơ bản là không dám mở miệng hỏi.
Chỉ có thể dời đường nhìn nhìn về phía Lê Diễm, đối phương vừa vặn truyền tới một ánh mắt bảo cậu an tâm.
May là tay của Lê Diễm còn đang ôm thật chặt lấy mình không có buông ra, không thôi Lâm Văn Tịch sẽ càng thêm sợ hãi.
Kể từ khi biết Lê Diễm là ba của mình, cậu đã nghĩ qua chuyện Lê Tông Sinh có phải là ông nội của mình hay không? Thế nhưng vừa nghĩ tới ông nội của mấy bạn cùng lứa của mình đều phi thường hòa ái hiền hậu, mà ông nội của mình, lại cứ luôn lạnh mặt, khiến cậu cảm thấy rất sợ… Căn bản là trái tim nho nhỏ của Lâm Văn Tịch cũng không có can đảm xem người này là ông nội của mình.
“Con đối với Tiểu Tịch là nghiêm túc.”
Lời Lê Diễm nói ra khiến Lâm Văn Tịch mở to hai mắt, cậu hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ nói như vậy! Mọi chuyện phát sinh quá đột nhiên, vừa nãy chẳng qua là cậu cảm thấy có chút ầm ĩ, tiếp theo liền mơ mơ màng màng nghe thấy có người không ngừng nói chuyện, sau đó cũng chậm rãi chuyển tỉnh, kết quả vừa tỉnh lại chính là tình huống như thế, hoàn toàn không có quá nhiều phản ứng, nhưng nhìn đến biểu tình kinh khủng của Lê Tông Sinh, Lâm Văn Tịch đã sợ đến mức cái gì cũng đều không dám nghĩ, trong đầu chỉ có một thanh âm, đó chính là tiêu đời rồi.
Hiện tại đột nhiên nghe được Lê Diễm dùng thanh âm như vậy nói với Lê bá bá, y đối với mình là nghiêm túc? Trong lòng Lâm Văn Tịch vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu được nghe nam nhân thổ lộ, mặc dù là dưới tình huống như vậy, nhưng nói thế này, thực sự là không có chuyện gì sao…
“Con nói cái gì?” Thanh âm của Lê Tông Sinh đã bị chọc tức đến có chút run rẩy, ông thế mà lại nghe được con trai mình nói nó đối với người làm kia là nghiêm túc?
“Nó là nam!”
“Con biết.”
“Con căn bản cũng không biết đứa nhỏ này xuất hiện từ đâu! Đến tột cùng là ai, con lại dám nói là con nghiêm túc?”
“Sao con lại không biết em ấy là ai, em ấy có cái gì nhận không ra người sao?” Lê Diễm phản bác.
Lê Tông Sinh không nghĩ tới con trai mình sẽ tùy ý như thế, tức giận đến mức chân mày đều muốn bay lên, “Còn Chỉ Tâm thì sao! Các con đã đính hôn rồi!”
“Con có đáp ứng muốn cưới sao.” Nếu hết thảy đều tới sớm hơn so với chính mình dự đoán, Lê Diễm cũng không sợ, trực tiếp ngã bài với Lê Tông Sinh.
“Con dám không cưới!” Lê Tông Sinh nâng tay lên muốn vung qua, lại bị ánh mắt của con trai mình dọa sợ, động tác trì hoãn một chút, cuối cùng vẫn vỗ xuống.
“Không được.” Đột nhiên Lâm Văn Tịch nhào tới, ôm chặt lấy Lê Diễm, mà cái bạt tai của Lê Tông Sinh thì vỗ xuống đầu của Lâm Văn Tịch.
Lực tay của nam nhân không nhỏ, Lâm Văn Tịch thực sự có hơi đau một chút.
“Tiểu Tịch!” Thấy bé con vì muốn chặn cái tát của Lê Tông Sinh dành cho mình, trong lòng Lê Diễm có chút chấn động, đồng thời cũng rất đau lòng mà vội vã ôm chặt lấy cậu, vuốt đầu cậu khẩn trương nói, “Em có sao không?”
Rất giống như chính ông đã vỗ tới mức khiến cậu chấn động não, biểu tình của Lê Diễm khẩn trương đến mức Lê Tông Sinh khó chịu tới cực điểm, đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy con trai mình khẩn trương đến thế này, mình là người kinh khủng như thế hay sao chứ! Hơn nữa một cái tát kia bởi vì được mình giảm tốc độ nên đã nhẹ đi rất nhiều.
Không nghĩ tới đứa nhỏ sẽ chạy ra chắn, Lê Tông Sinh cũng càng thêm hoảng sợ, tuy rằng đánh một đứa nhỏ khiến ông cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nhìn đến cảnh bởi vì động tác vừa nãy mà chăn chảy xuống lộ ra một thân vết tích ái muội của Lâm Văn Tịch, nhất thời sắc mặt chuyển từ đỏ sang xanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...