Hiện tại Lâm Văn Tịch thấy nhiều người đồng thời nhìn chằm chằm về phía bên này như vậy, càng trực tiếp sợ đến rúc vào lòng Lê Diễm, vùi mặt vào trong ngực nam nhân, không dám để người khác thấy bộ dáng của mình.
Rất mất mặt a.
Chờ đến khi Lê Diễm vào thang máy, một đám người ở phía sau mới bùng nổ.
“Người vừa nãy tuyệt đối không phải là Uông tiểu thư hén?”
“Dựa vào đường cong của vóc người mà nói, xem ra còn muốn nhỏ nhắn xinh xắn hơn Uông tiểu thư nữa á.”
“Lê tổng có người ở bên ngoài??”
“Những hạng người có tiền này có vài tình nhân thì cũng rất bình thường đi.
Hơn nữa ngài ấy còn chưa có kết hôn mà.”
“Đáng tiếc không nhìn thấy mặt a, thật muốn biết là loại quốc sắc thiên hương thế nào mà có thể khiến cho Lê tổng vứt bỏ Uông tiểu thư.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Có người nói trên lầu còn chuẩn bị rượu đỏ với đèn cầy nha, vốn tưởng rằng Lê tổng sẽ dẫn Uông tiểu thư tới đây.”
“Wow, lãng mạn quá hà.
Bất quá nói như vậy, vị Uông tiểu thư kia cũng thảm quá rồi.”
“Uầy, chuyện của những thiếu gia có tiền này chúng ta không nên xen vào.”
“Đáng tiếc chuyện ngày hôm nay không thể tùy tiện đồn đại a, không thôi ngày mai…”
“Suỵt, quản lý tới.” Mọi người tản ra cứ như bầy ong vỡ tổ.
Cẩn thận đặt bé con xuống giường, mới phát hiện em ấy đang chớp chớp đôi mắt to nhìn mình.
Lê Diễm cười sờ sờ đầu của cậu, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có… Chủ nhân, đêm nay chúng ta không về sao?” Nhìn chung quanh, là loại phòng rất lớn, chắc là cấp tổng thống rồi.
Thế nhưng phong cách lại giống với cái phòng mà đêm đầu tiên bọn họ trải qua trong khách sạn kia, kiểu thiết kế tương đối thoải mái, không có cố ý bày ra vẻ đặc biệt sa hoa, thế nhưng Lâm Văn Tịch lại không biết, giá tiền của căn phòng này còn đắt hơn cái phòng lần trước ở Thái Sưởng rất nhiều.
Bởi vì bên ngoài có phong cảnh đẹp, hoàn cảnh cũng đặc biệt tốt, trong phòng lại có cửa sổ sát đất cực lớn, cho nên có thể nhìn thấy đường nhỏ uốn lượn và một vài cây trong rừng cùng với hồ nước xinh đẹp nho nhỏ bên ngoài, cũng không phải như ở trung tâm thành phố khi nhìn ra ngoài chỉ thấy những chỗ ăn chơi trụy lạc và ngựa xe như nước.
Lê Diễm cười lắc đầu, “Đều đã đến trên giường rồi, đêm nay còn muốn quay về sao?”
Nam nhân nói có chút ái muội, khiến cho mặt Lâm Văn Tịch trở nên đỏ bừng, kỳ thực lúc ở suối nước nóng nam nhân đã nói đêm nay sẽ ngủ lại khách sạn, nhưng mà mới vừa nãy không biết tại sao mình lại theo quán tính mà hỏi câu “không về nhà sao” kia, cậu xoay đầu sang một bên.
“Woa, đẹp quá hà.” Lúc này Lâm Văn Tịch mới chú ý tới cảnh sắc bắt mắt bên ngoài thông qua cửa sổ sát đất.
Có một cái hồ rất lớn, trên bờ trải dài từng hàng dương liễu, bên trên có treo rất nhiều ngọn đèn nhỏ xinh xắn, in bóng xuống mặt hồ như những gợn sóng lăn tăn của thời điểm ban ngày.
Bầu trời bên ngoài rất đẹp, phản xạ lại ảnh ngược ở dưới hồ, không biết đó là ánh đèn hay là ánh sao đây.
“Ừ, cảnh sắc nơi này thật đẹp.” Nam nhân cũng cười gật đầu, hơn nữa ở vị trí này có thể quan sát đầy đủ nhất.
Nhất thời Lâm Văn Tịch trở nên hưng phấn, trực tiếp ngồi dậy khỏi giường, đột nhiên khăn tắm ở trên người tuột xuống, chỉ đắp đến trên lưng.
Lúc đi lên Lê Diễm đã phân phó xuống cấp dưới kêu bọn họ chuẩn bị một bộ quần áo sạch, sáng mai lại mang đến, bởi vì hiện tại không cần thiết, dù sao thì mặc vào rồi lát nữa cũng phải cởi ra thôi.
Mặc dù đã dùng thân thể xícᏂ ɭõa đối mặt với nhau rất nhiều lần, nhưng Lâm Văn Tịch vẫn rất ngượng ngùng mà kéo khăn tắm lại, khoác lên người.
“Trước đây chưa từng biết nơi này cũng có một địa phương xinh đẹp như vậy nha.” Nhìn thế nào cũng không ra đây là một chỗ trong thành phố.
“Thích không?”
“Thích.” Bé con vui vẻ gật đầu.
“Tiểu Tịch có từng thấy qua biển chưa?”
“Chưa từng.” Lâm Văn Tịch lắc đầu, thành phố này, cũng không có biển đi?
“Lần sau sẽ dẫn em đi biển.”
“Thật vậy sao?!” Lê Diễm phát hiện ánh mắt của bé con này lập tức sáng lên, bộ dạng vô cùng dễ thương, quả nhiên vẫn là nên dẫn em ấy đi ra ngoài nhiều một chút mới tốt hơn.
Lê Diễm ôm bé con đến ngồi lên một cái đệm nhỏ kế bên cửa sổ, để cậu có thể thuận lợi ngắm nhìn bên ngoài, đồng thời cái tay còn lại cầm lấy một chai rượu đỏ của Pháp trong hộc tủ, rót vào chiếc ly thủy tinh tam giác tinh xảo, đưa cho Lâm Văn Tịch.
Lâm Văn Tịch có chút quẫn bách, “Chủ nhân… Em không biết uống rượu…”
Cậu nhớ rõ trước đây lúc đi làm thêm đồng nghiệp cũng có mời cậu uống, bất quá lại là uống bia, thực sự là rất khó uống nha, đắng đắng, hơn nữa uống không nhiều lắm liền bị say.
“Rượu nho, không khó uống, hơn nữa uống cái này sẽ không say, uống một chút cũng không sao cả.” Giống như nam nhân biết được cậu đang suy nghĩ cái gì, cười cười đưa cho cậu.
Lâm Văn Tịch cẩn thận nhận lấy, khẽ nhấp một miếng, hình như… Ngọt ngọt, tuy rằng lúc sau có chút đắng đắng, thế nhưng rất thơm.
Lâm Văn Tịch lại uống tiếp một ngụm, sau khi uống xong vô tình vươn lưỡi ra liếm liếm trên môi, cậu không biết rằng nam nhân đang một mực chăm chú quan sát mình khi nhìn đến động tác này thì con ngươi liền rụt lại một cái.
“Uống ngon sao?”
Thanh âm của nam nhân vang lên, Lâm Văn Tịch mới ý thức được mình không cẩn thận đã uống hết rượu trong ly, mặt có chút hồng, không biết là do hiệu quả của cồn hay chính là ngượng ngùng, “Xin lỗi… Em…”
“Thích uống liền uống thêm đi.” Nam nhân cầm lấy cái ly trong tay cậu.
Đi tới tủ gỗ.
“Không cần.” Lâm Văn Tịch vội lắc đầu, cậu biết thứ này rất đắt tiền, chỉ mới có một lần mà mình đã uống nhiều như vậy rồi.
Đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy mình tựa như một tục nhân, không biết thưởng thức mấy thứ này, tuy rằng cảm thấy uống ngon, thế nhưng những thức uống vài đồng bên ngoài cậu cũng thấy nó ngon a, cho nên, vật đắt đỏ như vậy mà đưa cho mình uống thì rất là lãng phí.
Lê Diễm biết bé con này thích, phỏng chừng vừa nãy là do luyến tiếc đi? Có chút yêu thương lại thêm chút bất đắc dĩ, vẫn là đổ một ít rượu vào ly, đi trở về cạnh cửa sổ sát đất.
“Em đã nói không cần.” Nhìn thấy nam nhân đi tới, Lâm Văn Tịch nhỏ giọng cự tuyệt.
“Vừa nãy tiểu người hầu đã uống rồi, lẽ nào hiện tại không cho chủ nhân uống sao?”
Thì ra Lê Diễm tự rót cho mình, thoáng chốc mặt của Lâm Văn Tịch trở nên đỏ bừng, tại sao lại muốn uống cùng một ly với mình vậy chứ… Rõ ràng trên bàn có chuẩn bị đồ cho hai người, cho nên làm hại mình hiểu lầm mất rồi.
Lê Diễm đi tới bên cạnh Lâm Văn Tịch, nhìn ra bóng đêm bên ngoài, nhẹ nhàng xoay xoay cái ly trong tay, sau đó làm ra một động tác quay đầu ưu nhã, nói với Lâm Văn Tịch: “Tiểu người hầu đút tôi đi.”
“Dạ?” Nếu như không nhìn lầm, vật nam nhân đưa tới đích thật là ly rượu đỏ, đây cũng sẽ không giống như cháo nóng gì đó, phải làm sao nha? Có cần tìm một cái muỗng mà đút từng ngụm từng ngụm hông? Ngẫm lại Lâm Văn Tịch đều thấy tức cười.
“Dùng miệng đút.” Nam nhân cúi người, dùng thanh âm khêu gợi nói vào bên tai Lâm Văn Tịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...