“Tắm xong rồi thì ra ngoài nấu cơm đi.” Lê Diễm đứng lên, lấy một chiếc khăn tắm màu trắng qua, lau người giúp Lâm Văn Tịch.
“Dạ.” Lâm Văn Tịch gật đầu.
Lúc ăn cơm tối, nam nhân vẫn trầm mặc như thường ngày, lúc ăn cơm nam nhân không nói lời nào, Lâm Văn Tịch cũng chỉ yên lặng ăn thức ăn ở trước mặt mình, mỗi lần cậu vẫn luôn rất tỉ mỉ đặt món nam nhân thích ăn ở trước mặt của anh, trước mặt mình vĩnh viễn chỉ là một ít loại rau xanh.
Lê Diễm liếc mắt nhìn vào chén của Lâm Văn Tịch, bình thường trong nhà chỉ có hai người bọn họ, sao bé con này còn có thể câu nệ như vậy.
“Sao cứ không ăn thịt?” Lê Diễm gắp vài món vào chén của Lâm Văn Tịch, anh phát hiện hình như bé con này rất không thích ăn thịt.
“Không có a.” Lâm Văn Tịch ngượng ngùng cười cười với nam nhân, kỳ thực trước đây đã rất ít khi ăn mấy thứ này, hiện tại tự nhiên cũng không có ham muốn nữa rồi.
Lê Diễm nhìn bộ dáng Lâm Văn Tịch ăn thịt, không khỏi có chút buồn cười, sao lại cảm giác được giống như mình đang ép buộc em ấy vậy? Mấy ngày nay uống mấy thứ do Hạ Quân Dương đưa tới, kỳ thực sắc mặt của bé con cũng đã khá hơn nhiều rồi.
“Cân bằng dinh dưỡng một chút cũng tốt hơn.”
“Ân.” Cảm nhận được nam nhân là đang quan tâm mình, Lâm Văn Tịch có chút ngượng ngùng, tim đập cũng có chút nhanh hơn.
“Ở nhà rất chán đi.” Nam nhân nói.
“Không có a.” Lâm Văn Tịch cười cười, nam nhân vừa mua điện thoại di động vừa mua máy vi tính cho mình, có TV còn có rất nhiều sách để xem, kỳ thực cũng sẽ không chán.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”
“Dạ?” Lúc này Lâm Văn Tịch là thực sự kinh ngạc, rất ít khi nam nhân nói sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, không, phải nói là chưa từng có, bởi vì cậu vẫn cảm thấy chắc là Lê Diễm rất bận rộn, mà bản thân mình, mỗi ngày vẫn ở nhà nấu cơm dọn dẹp rồi đi đọc sách.
“Muốn đi nơi nào chơi?”
“Ặc… Không biết…” Lâm Văn Tịch không biết có chỗ nào chơi được a, trước đây cậu cũng rất ít dạo chơi khắp nơi.
“Muốn đi học chứ.” Đột nhiên Lê Diễm lại hỏi một câu như vậy.
“Dạ?” Đứa nhỏ kinh ngạc lúc lắc đầu.
Nếu như đi học rồi, ai sẽ giúp Lê Diễm làm việc nhà? Còn mình thì trả nợ bằng cách nào đây? Hơn nữa đến trường cũng cần một khoản tiền, cậu không có khả năng lại để cho nam nhân đến trả tiền.
Bây giờ mình được như vậy đã là vô cùng tốt rồi, không đi học, cũng không sao cả.
Lê Diễm cũng không nói gì nữa, thế nhưng anh không quên được thời điểm bé con nghe thấy vấn đề này trong thoáng chốc đó trong mắt liền lóe lên một tia kinh ngạc và vui sướng chờ mong.
Buổi tối lúc đi ngủ, vốn Lâm Văn Tịch dự định sẽ trở về phòng, thế nhưng đột nhiên bị nam nhân ở phía sau gọi cậu lại.
“Đêm nay đi qua đó ngủ.”
Lâm Văn Tịch nhìn nam nhân chỉ vào gian phòng của anh, trong lòng có chút ngượng ngùng, không phải buổi chiều đã làm trong phòng bếp rồi sao… Lẽ nào đêm nay chủ nhân còn muốn…
“Dạ.” Tiểu người hầu đầy trách nhiệm vẫn gật đầu một cái, trong lòng lại có vài đàn nai con chạy loạn.
Buổi tối sau khi lên giường, Lâm Văn Tịch nhìn Lê Diễm từ từ cởϊ qυầи áo, lộ ra vóc người mà vô luận bản thân đã nhìn bao nhiêu lần vẫn yêu thích và ngưỡng mộ khiến mặt cậu đỏ bừng lên, sau đó đi về phía mình.
Sau đó…
Nam nhân thế mà lại trực tiếp nằm lên giường nhắm hai mắt lại, không có chạm vào mình cũng không có kêu mình qua?
Lâm Văn Tịch càng thêm xấu hổ, chẳng lẽ là chủ nhân muốn… Tự mình chủ động sao? Nghĩ đến cái phim kia, Lâm Văn Tịch liền đỏ mặt.
Cậu vẫn cứ nhìn Lê Diễm, còn đối phương chỉ lạnh nhạt từ từ nhắm hai mắt lại.
Chủ nhân không có biểu hiện gì thật sao? Chẳng lẽ thật sự muốn mình…
Cuối cùng Lâm Văn Tịch vẫn run run rẩy rẩy vươn tay ra, chuẩn bị chủ động đi cởϊ qυầи lót còn sót lại trên người Lê Diễm.
Đúng vào lúc này cậu bị Lê Diễm kéo lại.
“Hôm nay còn chủ động như thế?” Lê Diễm mở mắt ra, ánh mắt dường như muốn nuốt cả Lâm Văn Tịch vào bụng, trong mắt lại chứa vài phần ý cười.
Lâm Văn Tịch lập tức xấu hổ vùi đầu vào trước ngực, “Chủ nhân… Không phải là đang muốn…”
Chẳng lẽ là mình hiểu sai ý??
“Tôi còn chưa nói muốn làm a.” Nam nhân mang theo vẻ mặt thản nhiên nói.
Lâm Văn Tịch càng muốn trực tiếp đi kiếm cái động chui vào, trời ạ! Không ngờ chủ nhân không có ý tứ này, mà chính mình lại… !
“Em… Em…”
“Hôm nay tiểu người hầu rất kỳ quái đó.” Nam nhân mỉm cười.
Hôm nay chủ nhân cũng rất kỳ quái a, Lâm Văn Tịch âm thầm kháng nghị trong lòng.
Bộ dáng muốn nói lại thôi lúc tắm, lúc ăn cơm thì quan tâm chăm sóc mình còn nói sẽ dẫn mình ra ngoài chơi, đêm nay càng chủ động kêu mình đến phòng của anh, sau đó lại nói, không làm?
“Ngủ đi.
Hôm nay cái gì cũng không làm.” Nam nhân thấy Lâm Văn Tịch sắp biến thành đà điểu, kéo cậu vào trong lòng.
“Thế nhưng… Vì sao anh lại cởϊ qυầи áo…” Để mình coi cái phim này, còn cởϊ qυầи áo ở trước mặt mình, sao có thể không hiểu lầm cho được chớ?
“Tiểu người hầu à trí nhớ của em thật không tốt nha, tôi đã nói tôi thích ngủ lõa thể mà.”
Lâm Văn Tịch quẫn bách, thì ra là như vậy a… Thì ra nam nhân, thực sự không có ý đó, vậy mình… Thật là mất mặt a!
“Ha ha.” Lê Diễm nhìn hai lỗ tai đỏ bừng của cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì, “Hôm nay không làm là vì ngày mai có thể dẫn tiểu người hầu đi ra ngoài chơi, ngủ sớm một chút đi.”
Là như vậy sao? Lâm Văn Tịch còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, Lê Diễm liền vươn tay tắt đèn, chôn ở trước ngực Lê Diễm, nghe được mùi sữa tắm dễ ngửi trên người nam nhân, nghe được tiếng tim đập rắn chắc lại hữu lực của anh, Lâm Văn Tịch có một loại cảm giác an tâm chưa bao giờ có.
Lúc này đây, cậu đã dần dần quen được nam nhân trần trụi ôm vào lòng như vậy, hơn nữa lại có cảm giác đặc biệt an toàn.
Trong bóng tối, Lê Diễm cảm nhận đôi tay nhỏ bé kia đang choàng qua ôm ngược lại mình, con ngươi ở trong bóng đêm rụt lại một cái, bé con này, hình như anh thật có chút không buông được nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Văn Tịch thuận tiện thấy nam nhân hiếm khi không mặc tây trang, mà là mặc một thân quần áo trắng ngà, vốn cảm thấy Lê Diễm trẻ hơn so với tuổi thực, mặc quần áo như thế này lại càng giống như một đại ca ca, nhưng cũng càng thêm ôn hòa khiến người khác muốn thân cận hơn so với bình thường.
“Được rồi, hôm nay dẫn em ra ngoài.”
“Dạ.” Tối qua Lâm Văn Tịch ngủ rất say rất thoải mái, hơn nữa hiếm khi mới có một lần đứng dậy khỏi giường của Lê Diễm mà không phải toàn thân đau nhức lại là thần thanh khí sảng, đột nhiên tâm tình cũng trở nên rất nhẹ nhàng.
Lâm Văn Tịch thay quần áo xong, hai người ăn chút đồ đơn giản liền ra ngoài.
“Lê Diễm, chúng ta đi đâu vậy?” Ở bên ngoài Lâm Văn Tịch còn chưa tới mức không biết xấu hổ gọi Lê Diễm là chủ nhân, cậu cảm thấy như vậy rất xấu hổ.
“Lên xe trước.” Nhưng thật ra nam nhân không có biểu thị cái gì, lấy xe khỏi nhà xe đi tới chỗ Lâm Văn Tịch đứng.
Tuy rằng Lâm Văn Tịch mang đầy bụng nghi vấn, nhưng cũng có không nói gì thêm.
Trong ấn tượng của cậu, đây là lần đầu tiên nam nhân dẫn mình đi ra ngoài chơi a, Lâm Văn Tịch ngồi vào ghế phụ lái, hôm nay là nam nhân tự mình lái xe, không có kêu tài xế tới đón.
Chờ Lâm Văn Tịch ngồi xong, Lê Diễm nghiêng người sang giúp cậu thắt dây an toàn, dựa vào quá gần, cảm nhận được khí tức của nam nhân trên người mình, gương mặt của Lâm Văn Tịch có chút nóng, hôm nay Lê Diễm luôn khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy đặc biệt không giống với bình thường, nguy rồi, tim đập đến thật là nhanh, nếu như bị Lê Diễm nghe được, sẽ rất mất mặt a…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...