Lê Diễm hôn từ môi của Lâm Văn Tịch rồi chuyển dần sang cả khuôn mặt, mút lấy những giọt nước mắt đang rơi xuống, thấp giọng nỉ non, "Ừm...!Chúng ta đi ngắm biển thôi."
Mấy ngày tiếp theo, hai người rất quý trọng quãng thời gian ở chung với nhau, ai cũng không nhắc đến chuyện rời đi, đến cả cục cưng đều ném cho đôi chồng chồng Trần Mặc chăm sóc.
Thế nhưng Lê Diễm cũng không có nói chừng nào mới dẫn cậu đi ngắm biển, Lâm Văn Tịch đang suy nghĩ có thể là bởi vì mùa đông không thích hợp để ngắm đi, nên cậu cũng không có nhắc lại nữa, dần dần, cách ngày Lê Diễm rời đi chỉ còn lại một ngày, tối mai anh sẽ lên máy bay, cho dù Lâm Văn Tịch không muốn đối mặt nhưng cũng không thể không đối mặt, một bên giúp nam nhân sửa soạn hành lý, một bên chịu đựng xúc động muốn rơi nước mắt.
"Khi đến bên kia phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, còn có chắc huấn luyện sẽ cực khổ lắm, phải nghỉ ngơi cho đầy đủ vào."
"Anh biết rồi."
"Nếu như thân thể thực sự không chịu nổi nữa thì nhất định phải nói, đừng có mà cậy mạnh."
"Ừm."
"Còn có, đảo nhỏ kia bị phong bế, chắc đợt huấn luyện của các anh sẽ rất gian khổ đi, em sợ anh sẽ ăn không quen đồ ở đó, đem mấy thứ thuốc này theo là để phòng hờ."
"Ừm."
"Cường độ luyện tập mỗi ngày sẽ rất cao, cho dù không thích ăn nhưng nhất định phải ăn nhiều một chút, không thôi thân thể sẽ chịu không nổi đó."
"Ừm."
"Đừng chỉ 'ừm' thôi chứ, rốt cuộc anh có nghe em nói không đó." Lâm Văn Tịch bỏ quần áo trong tay xuống nói.
"Sao lại không nghe chứ? Bà xã, em thật đáng yêu." Anh thực sự cảm thấy bộ dáng Lâm Văn Tịch càm ràm với mình rất đáng yêu, đặc biệt khi nhìn thấy em ấy hết lấy cái này rồi dọn cái kia cho mình, Lê Diễm đã sớm chộn rộn trong lòng, hiện tại liền trực tiếp đặt Lâm Văn Tịch nằm lên giường, kéo quần của cậu xuống, đến cả bôi trơn còn chưa kịp làm đã nâng chân của cậu lên rồi cắm vào.
"A nha...!Anh...!A...!Anh nhẹ chút..." Không rõ tại sao nam nhân lại đột nhiên phát tình, Lâm Văn Tịch vừa thẹn vừa giận, một bên đỏ hồng mặt một bên đánh anh, "Em còn chưa có soạn đồ xong mà...!A...ha..."
"Anh sẽ kêu người tới soạn.
Bảo bối, anh muốn em."
Chỉ với một câu nói của nam nhân đã khiến cho Lâm Văn Tịch phải đầu hàng, cùng lăn giường với nam nhân.
Hai người lăn qua lăn lại đã tới 2h sáng, Lâm Văn Tịch mơ mơ màng màng ngủ mất, thế nhưng không bao lâu lại có cảm giác bị người gọi dậy.
"Chủ nhân...!Để em ngủ thêm chút nữa đi..." Lâm Văn Tịch mơ mơ màng màng lẩm bẩm, quơ loạn với cái tay đang quấy rầy mình.
Hiện tại đang là 4h, chính xác thì Lâm Văn Tịch chỉ mới ngủ được hơn 2 tiếng, vừa nãy thực sự đã bị anh chơi đùa rất dữ, Lê Diễm cũng không đành lòng đánh thức cậu.
Thế nhưng ngẫm lại, anh vẫn cầm quần áo của cậu tới, mặc vào cho Lâm Văn Tịch, sau đó ẵm cậu đi ra ngoài.
Lâm Văn Tịch không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hình như nam nhân ẵm mình đi đâu đó, ừm...!Mềm mềm...!Lại còn rất thoải mái...!Thế là cậu lại ngủ tiếp.
Lê Diễm nhìn thoáng qua bé con đang ngủ say ở trên xe, trên mặt lộ ra một nụ cười cưng chiều, thân thể không tự chủ được mà tiến tới, khẽ thổi nhiệt khí vào tai Lâm Văn Tịch.
"Ưʍ...!Nhột quá...!Đừng..." Lâm Văn Tịch bất mãn nhíu nhíu mày, vung tay lên muốn đẩy cái người đang tác quái ở bên tai mình ra.
"Bảo bối, ông xã dẫn em đi ngắm biển nha."
"Dạ..." Sau khi Lâm Văn Tịch "dạ" xong lại ngủ tiếp.
Lê Diễm cũng không biết em ấy có nghe thấy không nữa, anh chỉ cười cười, dùng mền bọc kín em ấy lại, sau đó khởi động xe.
Xe chạy gần hai tiếng đồng hồ, đã ra khỏi thành phố, lúc đến rồi bờ biển, trời còn chưa sáng tỏ, bởi vì bây giờ đang là mùa đông, mặt trời sẽ mọc trễ hơn bình thường, 5h mấy, mặt trăng vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời, bãi biển cũng không có một ai, vào mùa đông sẽ hiếm có người đi ngắm biển, lại càng có ít ai điên mà chạy đi ngắm biển vào giờ này.
Không khí lành lạnh được trộn lẫn với mùi vị ẩm ướt mằn mặn của biển khơi khiến cho Lê Diễm cảm thấy cực kỳ tươi mát.
"Bảo bối, đến rồi." Khẽ lay tỉnh người còn đang chìm trong giấc mộng, mở cửa xe ra, không khí lạnh như băng ở bên ngoài thổi vào trong xe, do không có hệ thống sưởi ấm nên rất nhanh Lâm Văn Tịch liền thức dậy.
Mở mắt, nhìn cảnh sắc lạ lùng ở bên ngoài, cậu nhớ mang máng là nam nhân có nói muốn dẫn mình đi ngắm biển, không biết có phải là chỗ này không ta?
"Chủ nhân, ở đây là đâu?"
"Bờ biển." Nam nhân cười sờ đầu cậu, "Nhanh ra ngoài nào."
"Diễm, em lạnh." Lâm Văn Tịch còn chưa có đi ra ngoài đã cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Lê Diễm vội ôm lấy cậu vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cậu, "Để anh ôm em đi ra ngoài."
Lâm Văn Tịch đỏ mặt gật đầu, còn nhịn không được mà cọ vài cái vào trước ngực của Lê Diễm.
Lúc đi ra khỏi xe, cảnh tượng Lâm Văn Tịch nhìn thấy chính là sóng biển đang vỗ vào bờ, vì đang ở trong bóng đêm nên không nhìn rõ được màu của nước biển, nhưng lại có thể thấy được ảnh ngược của bầu trời đầy sao ở bên trên, tựa như là một mảnh vải đen rộng mênh mông được rãi đầy đá quý vỡ vụn ở bên trên.
Không khí có chút lạnh, gần như cả người Lâm Văn Tịch đều được bao bọc trong chiếc áo khoác to lớn của Lê Diễm, thế nhưng cho dù có như vậy thì cũng không bọc lại được tâm tình hưng phấn hiện tại của cậu.
"Đẹp quá ha.
Thì ra biển đêm là vậy sao." Trên bờ cát vắng vẻ rộng thênh thang chỉ vang vọng tiếng nói của một mình Lâm Văn Tịch, cái loại mùi vị mằn mặn tươi mát trong không khí khiến cho Lâm Văn Tịch phải dùng sức hít sâu vài cái, sau đó không thèm quan tâm đến thời tiết rét lạnh nữa, cậu giãy khỏi vòng tay của Lê Diễm chạy ra ngoài.
"Tiểu Tịch." Sợ cậu bị đông lạnh, Lê Diễm chạy sát ở phía sau.
"Hì hì, ở đây đẹp quá đi à." Lâm Văn Tịch đã cởi giày, chạy đến bãi cát khá xa đạp vài cái, cảm nhận được cảm giác sóng biển lạnh như băng vỗ vào bờ.
Không nghĩ tới bé con sẽ vui vẻ như vậy, rất ít khi anh được nhìn thấy bộ dáng Lâm Văn Tịch hoạt bát như thế, Lê Diễm bị dọa sợ đến mức vội vàng bắt cậu trở về, cởϊ áσ khoác của mình ra đắp lên người cậu, "Nước ở đây rất lạnh, chờ đến khi mặt trời mọc mới có thể xuống đây chơi tiếp."
"Dạ.
Vậy chờ mặt trời mọc thôi." Kỳ thực Lâm Văn Tịch cũng cảm thấy rất lạnh, chân sắp đông cứng luôn rồi nè.
Bất quá rất thích nha.
"Tại sao lại dẫn em đi vào lúc này."
"Bởi vì lúc sau sẽ có cảnh càng đẹp hơn nữa."
Lê Diễm dìu cậu lên trên bờ cát ngồi xuống cạnh một tảng đá lớn, lau sạch cát mịn dính trên chân cậu, sau đó cầm lấy tay cậu ủ ấm, Lâm Văn Tịch vừa cảm động vừa đỏ mặt, "Chủ nhân...!Anh không cần làm như vậy..."
Trong lúc vô thức, em ấy sẽ luôn kêu anh là chủ nhân, Lê Diễm bất đắc dĩ phát hiện, "Lạnh không?"
"Có hơi hơi."
"Anh chỉ vừa mới không chú ý một chút em liền chạy mất, lỡ bị cảm thì biết làm sao, còn dám cởi giày ra nữa chứ! Biết em còn tinh lực như vậy, ban nãy lúc ở nhà nên làm nhiều thêm vài lần mới đúng."
Nghe thế mặt Lâm Văn Tịch đỏ lên hệt như một trái cà chua, "Làm...!Làm gì có...!Hiện tại...!Em còn chưa có khỏe lại đâu..."
"Phải không? Để anh kiểm tra xem sao." Nam nhân nói rồi tà ác đưa tay vói vào trong quần của Lâm Văn Tịch.
Bởi vì vừa mới chạm vào chân của cậu, cho nên hiện tại tay của Lê Diễm cũng lạnh như băng.
"A! Đừng! Lạnh quá! A...ha!" Lâm Văn Tịch vừa cười vừa giãy dụa, thế nhưng tay của Lê Diễm còn chưa kịp sờ vào phía dưới của mình đã khiến cho hai người lăn qua lăn lại ở trên bờ cát, bất tri bất giác liền sát súng phát hỏa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...