Cảm nhận được người trong lòng vẫn còn hơi run rẩy, Lê Diễm ôm lấy em ấy càng thêm chặt hơn.
Trời biết lúc anh vừa nhìn thấy Lâm Văn Tịch sắp bị người khác lột quần áo kia có bao nhiêu tức giận, hận không thể cho tên biếи ŧɦái kia thiên đao vạn quả.
Khi nhìn thấy trên mặt Lâm Văn Tịch còn bị người đánh ra mấy vết bầm, toàn bộ cơn tức đều xông tới, biết rõ người kia đã bị một phát súng lấy mạng, vẫn không nhịn được mà liều mạng nổ súng vào đầu gã ta, thẳng đến khi thấy óc trắng văng khắp nơi cùng với bộ dáng hoảng sợ của Lâm Văn Tịch, lý trí của anh mới chậm rãi khôi phục lại.
"Chủ nhân..."
"Ngoan, đừng khóc." Lê Diễm đau lòng hôn lên môi cậu, như muốn chứng minh sự tồn tại của hai bên mà cắn xé hung mãnh không khác gì dã thú, không có kỹ xão, không có kết cấu, răng đụng vào nhau, môi bị cắn đến đỏ bừng, thẳng đến khi nếm được mùi máu tươi còn thấy chưa đủ, cứ như có làm vậy cũng không thể biểu đạt sự lo lắng và đau lòng mà mình dành cho em ấy, hận không thể nuốt em ấy vào trong bụng, hôn mãnh liệt mà lại cuồng say.
Lâm Văn Tịch cũng nhiệt tình đáp lại, đó là mùi vị của chủ nhân.
Toàn bộ đều là sự thật, chủ nhân không có bị thương, còn tới cứu mình nữa...!Dù hai người có hôn thế nào cũng cảm thấy chưa đủ, thế nhưng biết chỗ này không thích hợp để ở lâu, cho dù cực kỳ không muốn kết thúc còn chưa đến mức không tách nhau ra được, sau khi buông ra, Lâm Văn Tịch còn chưa từng bị Lê Diễm hôn mãnh liệt như thế đang liều mạng thở dốc, mặt cũng trướng đến ửng đỏ, nước bọt trượt theo khóe môi của hai người tạo ra một sợi chỉ bạc.
"Tiểu Tịch, chúng ta phải ra ngoài nhanh thôi, Trần Diệu Thiên cũng đã tới đây rồi, thời gian không còn nhiều lắm, đi cứu Trần Mặc trước, sau đó lại đến hội hợp với anh ta." Kỳ thực lúc ban đầu Lê Diễm cũng chưa dám chắc cái người được nói đến là Trần Diệu Thiên, nhưng bằng trực giác Lê Diễm liền biết được, hơn nữa chỉ có Trần Diệu Thiên với kỹ thuật bắn súng tài tình mới có năng lực xông vào chỗ này.
Còn bên phía Chu Long, Lê Diễm tính toán một chút, từ khi Uông Kiếm Quốc thấy vật đó của mình cho tới khi chạy tới đây, hẳn là thời gian cũng không xê xích gì nhiều, chờ đến khi ông ấy gặp cái tên phản đồ Chu Long kia khẳng định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã đâu.
"Dạ." Lâm Văn Tịch gật đầu, đứng dậy theo Lê Diễm, từ đầu tới cuối đều không dám nhìn tới cái người đã chết ở dưới đất.
Trong không khí tràn đầy mùi máu, may là nụ hôn kịch liệt vừa nãy đã phân tán sự chú ý của cậu, mới không đến nỗi khiến cho cậu ói ra khi ngửi thấy cái mùi kia.
Sau khi sửa sang quần áo lại cho Lâm Văn Tịch xong, phát hiện có vài chỗ đã bị xé rách, hẳn không phải là do nam nhân vừa nãy làm, bởi vì lúc nãy gã còn chưa kịp cởϊ qυầи áo của Lâm Văn Tịch ra mình đã chạy tới kịp lúc.
Lê Diễm híp mắt một cái, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì, Lâm Văn Tịch thấy chủ nhân giúp mình mặc quần áo tử tế cứ như không có chuyện gì xảy ra, không khỏi thở dài một hơi, thế nhưng cậu lại không biết, lúc này từ lâu ở trong lòng Lê Diễm đã nổi lên sát ý với tên kia.
Đồ của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào, những người khác, đến cả xách dép cũng không xứng.
Bởi vì ban nãy mình vội vã cứu Lâm Văn Tịch nên mới không có bắn chết Chu Long ngay tại chỗ, hơn nữa nghĩ đến dù sao gã cũng là thuộc hạ của Uông Kiếm Quốc, quyền quyết định thuộc về Uông Kiếm Quốc, thế nhưng hiện tại, nhất định anh sẽ tự tay xử lý gã, tuyệt đối sẽ không chừa cho gã có cơ hội thứ hai, người dám làm nhục bảo bối của mình, đều phải xuống địa ngục.
Lâm Văn Tịch vừa đi vài bước, liền cảm thấy bụng quặn đau một trậnm cậu lập tức cúi người xuống ôm lấy bụng của mình.
"Tiểu Tịch, em bị sao vậy!" Thấy bộ dáng khác thường của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm lập tức khẩn trương.
"Không sao đâu, chủ nhân, chúng ta đi thôi." Cậu biết ở lại chỗ này rất nguy hiểm, cậu không thể làm liên lụy chủ nhân, bọn họ còn phải đi cứu Trần Mặc nữa.
"Có phải bụng khó chịu không?" Lê Diễm nhìn thấy em ấy ôm bụng liền biết chỗ đó khó chịu, nhất thời sợ đến không biết làm sao.
Bất kể Lâm Văn Tịch hay là cục cưng trong bụng em ấy gặp nguy hiểm anh đều lo lắng đến phát điên.
"Không sao, thực sự không sao đâu mà." Lâm Văn Tịch không dám nói chuyện tên biếи ŧɦái cuồng kia đã đạp một cước vào bụng mình với Lê Diễm, từ rất sớm bụng mình đã bắt đầu quặn đau, cậu biết là do động thai khí, sau khi trở về uống chút thuốc dưỡng thai sẽ không có chuyện gì lớn.
Hiện tại chỉ hy vọng cục cưng có thể thông cảm cho mình một chút, ngoan ngoãn đùng có tiếp tục đấm đá mình nữa sẽ đỡ hơn.
Miễn cưỡng đứng thẳng lưng, Lâm Văn Tịch làm bộ như không sao, thúc giục Lê Diễm đi nhanh hơn một chút.
Thấy em ấy như vậy, Lê Diễm cũng không có biện pháp, chỉ có thể dùng một tay đỡ lấy em ấy, một tay cầm súng, tiếp tục đi về phía trước.
"Em nhớ là phải đi về phía bên này."
"Đừng lo lắng, anh biết Trần Mặc bị nhốt ở đâu." Lúc trước thuộc hạ của Chu Long đã nói qua một lần, Lê Diễm liền nhớ kỹ.
Bởi vì khi ấy rất khẩn trương nên Lâm Văn Tịch không có nghe thấy.
Sau khi đi ra ngoài không bao lâu, Lê Diễm liền nghe thấy tiếng súng, nhất thời giật thót tim, lập tức đề cao cảnh giác, chuẩn bị tùy thời chiến đấu, hẳn là Chu Long vẫn còn người ở lại đây, mấy tên kia còn chưa biết lão đại của bọn chúng đã bị giam giữ, lúc này vừa vặn có một bóng người nhảy ra, Lê Diễm lập tức kéo Lâm Văn Tịch vào trong người sau đó giơ tay chỉa súng ra, đạn bắn ngay giữa trán tên kia.
Tên kia vừa mới ngã xuống, lúc này lại có một bóng người vọt tới, một khắc kia khi Lê Diễm bóp cò vang lên tiếng của người nọ.
"Lê Diễm, tôi là Trần Diệu Thiên."
Nghe thấy câu này, Lê Diễm dời súng qua trái một chút, mà Trần Diệu Thiên cũng né sang phải, mới không đến nỗi khiến cho đạn bắn vào người anh ta.
"Sao lại không chịu nói sớm một chút."
"Tôi cũng không biết là hai người a." Anh vừa quan sát máy định vị bọn họ cung cấp cho mình vừa đi tìm, kết quả thấy được mấy tên bắt cóc đang tự đánh nhau với người của chúng, sau đó không tìm được Lê Diễm, anh bắt đầu đi tìm Trần Mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...