Vào ban đêm vắng vẻ, đột nhiên cậu khóc đến rối tinh rối mù.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước ở trong tiệm sách đã từng đọc qua một câu, nếu như tình yêu đi được đủ xa, vậy sẽ có thể gặp hạnh phúc.
Đúng vậy, tình yêu của bọn họ, đã có thể đi thật xa, đến khi nào thì, bọn họ mới có thể gặp được hạnh phúc của mình đây.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, hình như tình huống của nam nhân đã khá hơn một chút, ít nhất cũng thoát khỏi trạng thái hôn mê rồi, thấy nam nhân tỉnh lại viền mắt của Lâm Văn Tịch đều nóng lên, ôm lấy anh ấy liền nói đến bệnh viện khám thử xem.
Nhưng nam nhân vẫn cự tuyệt, dù sao nếu để người khác phát hiện ra anh ở cùng một chỗ với Lâm Văn Tịch, sẽ tạo thành rất nhiều phiền toái cho Lâm Văn Tịch.
Hơn nữa nếu để người chung quanh đây thấy mình đi ra cùng một nam nhân có khí chất hoàn toàn bất đồng với nơi này, khó tránh khỏi sẽ bị bàn tán này nọ, cho nên Lâm Văn Tịch chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tha cho.
Vốn còn muốn ở nhà để chăm sóc cho nam nhân, lại đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua là ngày Trần Mặc quay về, bởi vì bận rộn mà mình đã hoàn toàn quên mất, một loại cảm giác áy náy dâng lên trong lòng.
Bởi vì mình không có điện thoại nên căn bản là không có cách nào liên lạc được với đối phương, ngày hôm qua lại không đi làm, không biết anh ấy có lo lắng không nữa, cho nên vẫn quyết định đi đến tiệm xem thử, sẵn tiện mua thêm chút thuốc về cho nam nhân luôn.
Nói với nam nhân là mình muốn đi làm, hình như nam nhân không quá cam tâm tình nguyện, nói sắc mặt của cậu không tốt muốn cậu nghỉ ngơi, thế nhưng hôm qua đã nghỉ một ngày rồi, Lâm Văn Tịch cảm thấy làm vậy không được tốt cho lắm, hơn nữa đi đến chào hỏi Trần Mặc để anh ấy biết mình không bị làm sao cũng tốt, cho nên cậu vẫn kiên trì muốn đi.
Nam nhân nhìn cậu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn cậu phải chú ý thân thể.
Lâm Văn Tịch sợ anh không vui, còn chủ động dán tới hôn anh, tình huống của nam nhân vẫn còn chưa tốt lắm, hai người chỉ hôn một chút rồi dừng, lúc đi lại còn căn dặn nam nhân đừng đi lung tung, chờ cậu trở về, nam nhân cười cười, nói "Anh cũng không phải trẻ con", lúc tách ra mới phát hiện bởi vì không có điện thoại nên căn bản là hai người không có phương tiện liên hệ, nam nhân dặn cậu chừng nào về thì mua cho anh một chiếc điện thoại second hand cỡ khoảng 100 là được, không nghĩ tới yêu cầu của nam nhân lại thấp như thế, Lâm Văn Tịch đau lòng một trận, cũng cảm thấy xấu hổ vì mình không có năng lực.
Lâm Văn Tịch muốn đưa nam nhân cái điện thoại anh đã mua cho mình trước đây, mình dùng hàng second hand là được rồi, cậu cũng không ngại.
Lúc Lâm Văn Tịch ra cửa, đột nhiên nam nhân kéo cậu lại, nói "bảo bối, kêu ông xã rồi hãy đi", thế là Lâm Văn Tịch đỏ mặt kêu một tiếng ông xã.
Sau đó ra khỏi cửa.
Cảm giác cứ như hai người là vợ chồng son vậy, trong lòng Lâm Văn Tịch dâng lên một trận ngọt ngào.
Lúc làm việc Lâm Văn Tịch mới dần dần cảm nhận được thân thể của mình vẫn cứ không khỏe, kỳ thực sáng hôm qua cậu đã cảm thấy khó chịu rồi, nhưng bởi vì sau đó xảy ra chuyện dời đi sự chú ý của mình, hiện tại lực chú ý đã quay trở về, mới phát hiện bụng của mình cứ hơi đau đau, hình như là càng ngày càng đau dữ dội hơn nữa.
"Tiểu Tịch, hay là đi khám thử đi.
Mặt của em tái quá." Trần Mặc thấy bộ dáng khó chịu của Lâm Văn Tịch, cũng không hỏi ý kiến của cậu nữa, định kéo cậu đến bệnh viện luôn.
"Em thực sự không sao mà..." Lâm Văn Tịch nói, bản thân cũng cảm thấy có chút chột dạ, thế nhưng cậu sợ nếu như đi bệnh viện kiểm tra không chừng phải tới khuya mới về được, cậu còn phải đi về nấu cơm chăm sóc cho nam nhân nữa...
"Nhưng mà bộ dáng của em lại không giống như không sao, Tiểu Tịch à mấy ngày nay em bị gì vậy? Sao lại mệt mỏi đến mức này? Còn có sao hôm qua lại không đi làm?"
"Em...!Ngày hôm qua thật xin lỗi...!Bởi vì em có chút việc..."
"Anh biết, không phải anh trách em, chỉ mong là em đừng để bản thân mình mệt mỏi quá thôi.
Hiện tại thân thể của em không giống với trước đây, nhất định phải cực kỳ cẩn thận mới được."
"Em biết rồi, không sao đâu mà." Lâm Văn Tịch biết anh ấy đang quan tâm mình, liền cười cười với y.
"Còn cười được nữa hả, em đó, rõ ràng bản thân vẫn còn con nít lắm." Trần Mặc yêu thương sờ sờ đầu cậu, thật không biết là tên nào nhẫn tâm như vậy, nỡ để cho một bé con nhỏ như thế mang thai, thế mà lại còn không chịu xuất hiện chăm sóc cho em ấy nữa, thực sự là rất đáng giận, bộ dáng của Lâm Văn Tịch lại cứ như là không trách nam nhân kia không ở bên cạnh mình vậy, khiến cho một người ngoài như y cũng không tiện phát tác, chỉ có thể ở một bên đau lòng cho bé con này, cũng bởi vì lo lắng, trong khoảng thời gian về nhà này y cứ lo sợ bé con sẽ không chăm sóc bản thân mình đàng hoàng, lúc ở nhà Trần Mặc sẽ thường hay rầu rĩ, đưa đến kết quả chính là bị người nào đó...!Nghĩ tới đây trên gương mặt xinh đẹp của Trần Mặc xinh đỏ ửng lên.
Đúng lúc này đột nhiên Lâm Văn Tịch đang tựa vào quầy tính tiền ngồi xổm xuống, lông mi thống khổ nhíu lại, dùng tay ôm chặt lấy bụng.
"Tiểu Tịch, em bị sao vậy?!" Trần Mặc bị bộ dáng của Lâm Văn Tịch dọa sợ hết hồn.
"Đau...!A...!Ưm a..."
"Đau? Đau chỗ nào? Ở ngay bụng sao?"
"Ưʍ...!A...!Cục cưng đừng..." Lâm Văn Tịch khó chịu ngồi bệt xuống, lúc này Trần Mặc cũng ngồi xổm theo, hiện tại y mới phát hiện giữa hai chân của Lâm Văn Tịch quần bị dính cái gì đó màu đỏ, đột nhiên mi tâm giật giật vài cái, cũng không quản sẽ có người thấy được hay không, cẩn thận ôm lấy cậu.
Ngửi thấy mùi gay mũi, nhận ra đó thật sự là máu, thiếu chút nữa Trần Mặc đã bị hù chết rồi.
"Tiểu Tịch rốt cuộc em bị gì vậy."
"Đau quá...!Không..." Nam nhân ôm lấy cậu, cậu liền cảm thấy bụng quặn đau từng trận, hình như phía dưới có cái gì đó chảy ra, vô cùng khó chịu, "Đau..."
Trần Mặc cũng bị dọa đến không sai biệt lắm, căn bản không biết bây giờ là cái tình huống gì nữa, sao đang yên lành tự nhiên lại chảy máu chứ, hơn nữa còn là ở chỗ đó...!Nhớ tới phim truyền hình...!Hình như cái vụ cẩu huyết sinh non chính là như vậy...!Không...!Sao lại thế này...!Tiểu Tịch cũng không có làm gì cả...!Sao mà lại...
"Tiểu Tịch, anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện." Trần Mặc muốn ẵm cậu lên trên xe, nhưng chỉ mới khẽ động một cái bé con liền kêu đau.
"A...!Không được...!Cục cưng...!A...!Đau..." Lâm Văn Tịch khó chịu ôm bụng, môi bị cắn đến trắng bệch, Trần Mặc thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không có biện pháp nào khác, gọi cho 120 xong rồi nhưng vẫn phải chờ một chút mới họ mới lại.
Lâm Văn Tịch cúi đầu cũng nhìn thấy phía dưới của mình đã nhiễm đỏ thành một mảnh, sợ đến mức chảy nước mắt, "Trần Mặc...!Có phải sẽ sẩy thai...!Đứa nhỏ...!A a đau quá..."
"Sẽ không sao đâu, Tiểu Tịch đừng sợ, không sao mà, em và cục cưng đều sẽ không có chuyện gì." Trần Mặc cẩn thận ôm lấy cậu, an ủi Lâm Văn Tịch, kỳ thực bây giờ trong lòng y cũng rất loạn, thấy biểu tình khổ sở của bé con liền đau lòng, rốt cuộc cái tên nam nhân vô liêm sỉ kia là ai, tại sao lại hành hạ em ấy thành như vậy chứ.
"Nhiều máu quá...!A...!Có phải em sắp chết rồi không..."
"Đứa ngốc, nói bậy cái gì đó.
Chúng ta đi bệnh viện, sẽ đi ngay lập tức nè."
"Em không muốn mất cục cưng...!Không muốn..."
"Anh biết, ngoan, hiện tại em đừng nghĩ lung tung." Trần Mặc một bên an ủi cậu, một bên suy nghĩ xem phải làm thế nào, muốn trực tiếp ẵm em ấy lên lại sợ em ấy sẽ bị đau, vào lúc Trần Mặc không biết nên làm thế nào, cảm giác được phía sau có một bóng đen đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...