“Cho nên khi đó con biết con không thể ích kỷ như vậy… Con tự nhủ rằng mình phải kiên cường hơn…”
“Sau này con không còn đơn độc nữa rồi, có cục cưng ở bên con, hẳn là con sẽ rất vui vẻ… Cho dù bé thật sự là một đứa trẻ dị dạng hay một đứa ngốc con cũng sẽ thương bé… Cho dù thân thể của bé có giống với con… Con cũng sẽ nói cho bé biết, kỳ thực như vậy cũng không sao cả, chỉ cần bé sống như một nam sinh, cần gì phải lưu ý đến chuyện này…”
Đúng vậy, sống giống như một nam sinh thì cần gì phải lưu ý đến chuyện này, câu nói rất đỗi quen thuộc, là bởi vì nam nhân kia đã từng nói với cậu như thế.
Nhớ tới thời điểm ban đầu bọn họ làʍ t̠ìиɦ, nam nhân vẫn luôn rất săn sóc mà tiến vào từ phía sau của cậu, là tự cậu dẫn dụ y, giao phía trước của mình cho y.
Lâm Văn Tịch khó chịu che mặt lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống, cứ như vậy mà hòa vào trong cơn mưa.
“Mẹ ơi… Con cảm thấy mình quá không biết xấu hổ… Sao lại có thể…”
“Con tuyệt không hận y, con vẫn rất yêu y, thế nhưng y đã không cần con nữa rồi… Con rất hy vọng trong tương lai cục cưng sẽ có thể lớn lên giống y, ít nhất là có thể để cho con cảm thấy rằng y đã từng thật sự xuất hiện trong sinh mệnh của mình…”
“Mẹ ơi… Cuối cùng hiện tại con cũng đã hiểu được trước đây mẹ đã phải trải qua như thế nào… Có phải là khi còn bé con đã rất không ngoan không… Cứ luôn hỏi mẹ ba đang ở đâu, hỏi đến mức khiến mẹ nóng nảy luôn, mẹ cứ vừa khóc vừa đánh con, nói rằng ba không muốn chúng ta nữa, nói con không có ba, không cần lại hỏi ba đã đi đâu, sau này khi trưởng thành, con đã không còn dám hỏi nữa, bởi vì con biết, thì ra là do con thật sự không có ba … Mẹ, con xin lỗi, trước đây con không biết hỏi ra một vấn đề như vậy sẽ khiến mẹ thương tâm đến mức nào, nếu như sau này cục cưng cũng hỏi con như thế, con biết phải trả lời làm sao đây… Con thực sự rất sợ…” Lâm Văn Tịch che mặt thấp giọng thút thít, “Bé không có mẹ, cũng không có ba, nếu như ngày nào đó bé biết được bé là do con sinh ra, có khi nào sẽ cảm thấy con là một quái vật hay không…”
Nghĩ đến tương lai đứa bé sẽ gọi mình như thế nào, Lâm Văn Tịch liền cảm thấy có chút khó chịu.
Cậu chỉ ngồi đây nói chuyện một mình, chung quanh không hề có thanh âm đáp lại, chỉ có tiếng mưa rơi không ngừng truyền đến.
Lâm Văn Tịch đứng dậy, lau khô nước mắt trên mặt, lúc này mưa đã rơi xuống càng ngày càng lớn, cậu biết trong bụng mình có một cục cưng, nếu như để bị cảm thì sẽ rất phiền phức, cho nên bản thân không thể tùy hứng được, thế là Lâm Văn Tịch nói tạm biệt với mẹ của mình, vội vã xuống núi.
Trên đường trở về mưa lại rơi càng thêm nặng hạt, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài trận sấm sét, tiếng sấm ầm ầm, Lâm Văn Tịch sợ đến mức phải tăng nhanh cước bộ, trời đã trở nên có hơi tối, đường dưới chân rất trơn, Lâm Văn Tịch phải cẩn thận lắm mới có thể khiến cho bản thân không bị té ngã.
Cứ như thế mà chật vật về đến nhà, tóc và thân thể đều đã ướt đẫm, thời điểm vừa mới lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, cậu mơ hồ thấy được một bóng người trong hành lang u ám.
Thời gian phảng phất như dừng lại.
Lâm Văn Tịch chỉ biết ngây ngốc nhìn người kia, thậm chí còn không thể tin được mà đưa tay lên dụi dụi mắt.
Là do mình quá nhớ y sao? Thế nào lại sinh ra ảo giác như vậy chứ!
“Tiểu Tịch.” Thẳng đến khi truyền đến thanh âm dễ nghe của nam nhân kia, Lâm Văn Tịch mới tựa như tỉnh dậy từ trong mộng, tự nhéo mình một cái, mới phát hiện thì ra là không phải mình đang nằm mơ!
Đã từng ảo tưởng qua vô số cảnh tượng có thể gặp lại nam nhân kia, nhưng làm thế nào thì cậu cũng không ngờ được bọn họ lại gặp nhau dưới một tình huống chật vật như vậy.
“Ầm ầm ───” Lại vang lên một tiếng sấm khác, Lâm Văn Tịch sợ đến mức cả người chấn động, cậu không tiếp tục nhìn Lê Diễm nữa, trực tiếp mở cửa vọt vào trong, sau đó khóa trái cửa nhà lại.
Để lại một người đứng ở bên ngoài cười khổ.
Đúng vậy, ban đầu là mình đuổi em ấy đi, chẳng lẽ còn trông cậy vào chuyện em ấy sẽ để ý đến mình nữa hay sao? Lê Diễm vừa cảm thấy tự trách lại khó có thể ức chế cảm giác khó chịu trong lòng, cục diện của ngày hôm nay đều do chính mình tạo nên, còn có thể trách ai đây, nghĩ như vậy dường như vết thương lại càng đau hơn rồi.
Trong bóng tối, Lê Diễm nhìn bùn đất dưới chân, không khỏi nhíu nhíu mày, bé con = vừa mới chạy từ chỗ nào về vậy? Cả người đều ướt đẫm, lỡ đâu bị cảm thì biết phải làm sao?!
Lâm Văn Tịch ngơ ngơ ngác ngác dựa vào cửa, đến cả một thân quần áo ướt sũng cũng không thèm thay, để nước mưa tùy ý chậm rãi nhỏ xuống chung quanh đọng lại thành một vũng nước.
Sao y lại tới nơi này?? Hơn nữa nếu như cậu không nhìn lầm, toàn thân nam nhân cũng bị thấm nước, xe của y đâu rồi? Cậu nhớ rõ khi cậu đi vào rõ rõ ràng ràng là không có nhìn thấy xe của y mà, tại sao lại không mang dù theo chứ? Bị mưa tạt thành như vậy chẳng lẽ không sợ cảm mạo hay sao? Cứ mãi lo lắng cho Lê Diễm nên Lâm Văn Tịch không hề phát hiện ra toàn thân mình cũng đã ướt đẫm, còn hơn cả nam nhân, điều cậu nên làm bây giờ hẳn là phải lo lắng cho bản thân mình mới đúng đi.
Nam nhân chỉ là nhất thời cao hứng muốn tới xem mình một chút thôi ha? Có lẽ là đến sáng mai, sẽ không còn thấy tăm hơi của y nữa rồi.
Hoặc là không cần đến sáng sớm, mình không có để cho y tiến vào liền trực tiếp khóa trái cửa, có thể hiện tại y đã đi rồi đi? Nghĩ tới đây, trong ngực Lâm Văn Tịch dâng lên một trận mất mát, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng không có đi mở cửa ra, cậu sợ phải nhìn thấy nam nhân, cậu sẽ nhịn không được mà khóc lên, cậu sợ khi nhìn thấy y rồi cậu liền không muốn phải rời khỏi y nữa… Tại sao lại tới đây chứ… Là muốn tự mình bảo cậu cút khỏi thành phố này sao? Là bởi vì lần trước mình không chịu rời đi nên y nổi giận sao? Thế nhưng vừa nãy… Rõ ràng y mới gọi mình là Tiểu Tịch… Lâm Văn Tịch cảm thấy viền mắt của mình đã bắt đầu trở nên chua xót rồi.
Đứng hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng đập cửa, đáy lòng Lâm Văn Tịch dâng lên một trận khó chịu, thẳng đến khi cảm giác lạnh lẽo kéo tới, cậu mới giật mình nhận ra nếu như cậu không lập tức đi tắm nước nóng thì sẽ thật sự bị cảm mất, cậu liền vội chạy vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, sau khi đi ra thì ngốc lăng ngồi xuống chiếc giường lạnh lẽo, nam nhân đã đi chưa vậy kìa? Không có gõ cửa thì chắc là đi rồi đi? Có phải là y không có dù không? Trời đổ mưa lớn như thế, lại còn có cả tiếng sấm nữa, toàn thân y ướt thành như vậy, nếu như y thực sự chưa rời đi, để bị cảm thì biết phải làm sao? Sẽ có người tới đón y chứ? Lâm Văn Tịch nghĩ rồi lại nghĩ, từ trước đến nay nam nhân kia đều là một bộ hô phong hoán vũ, bản thân không cần lái xe chỉ cần gọi một cú điện thoại sẽ lập tức có người chạy tới, hơn nữa y cũng không cần thiết phải đứng chờ ở ngoài cửa nhà của mình đâu ha? Đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy sự lo lắng của mình là dư thừa.
Sao y lại muốn tới nơi này nha? Thẳng đến khi nam nhân không có khả năng đến xem mình nữa, là bởi vì y đã kết hôn rồi… Vậy chỉ có thể là đến để bảo mình rời đi, thế nhưng tại sao lại chọn loại thời tiết như vậy để đến chứ? Hơn nữa còn không chịu lái xe tới? Lâm Văn Tịch càng nghĩ càng loạn, dứt khoát dùng chăn che đầu lại, để cho mình không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Một bên vuốt ve bụng của mình, Lâm Văn Tịch đi hâm nóng một ly sữa lên để uống, bên ngoài trời vẫn chưa hết mưa, lại còn vang lên tiếng sấm liên tục, hiện tại đã là cuối thu đầu đông rồi, đột nhiên Lâm Văn Tịch nghĩ đến một câu nói dân gian “Một lát mưa thu một lát lạnh”, hẳn là sau khi tạnh mưa rồi sẽ rất lạnh đi, nhiệt độ cứ không ngừng hạ xuống, nam nhân vẫn còn đang ở bên ngoài sao? Lâm Văn Tịch cảm thấy rất khẩn trương, thế nhưng mỗi lần đi tới cạnh cửa lại không có dũng khí để mở ra.
Nếu như y vẫn còn ở đó, sẽ kêu mình chứ? Bên ngoài an tĩnh như thế, có khả năng y đã sớm rời đi rồi.
Lâm Văn Tịch cúi đầu có chút khổ sở.
Thế nhưng… Nếu như y không đi thì sao… Bên ngoài đã lạnh thành như vầy rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...