Khoảng cách và tình yêu cũng giống như gió và lửa. Gió làm tắt những ngọt lửa nhỏ nhưng thổi bùng lên những ngọn lửa lớn. Ai nói yêu xa là khổ, người đó đúng. Nhưng nếu vì xa nhau mà không thể giữ được tình yêu của mình thì người đó sai. Thời gian và khoảng cách chỉ càng làm cho nhung nhớ lớn dần hơn, tình yêu mãnh liệt hơn mà thôi. Nên cái điều mà tôi lo lắng rốt cục cũng xảy ra, tôi liệu có giữ được nàng khi người con trai trong lòng nàng quay trở lại.
Tôi quay xe lại, rú ga và phóng bạt mạng. Gió luồn qua hai ống tay áo, mát lạnh.
Tình yêu không giống như quần áo, đồ ăn, vật dụng yêu thích hàng ngày, tình yêu là thứ không thể san se được. Nếu có thì nó chỉ của một người dành ột người mà thôi.
Thôi thì tôi mặc kệ, ngày mai thế nào ngày mai tính. Tôi rút điện thoại gọi cho Long “ Ở nhà không tao qua ”. Giọng thằng bạn còn đang ú ớ trong điện thoại tôi đã cúp máy.
Mỗi khi có chuyện buồn tôi chỉ muốn tìm nó, người không phải lúc nào cũng nghe và nghe thì chẳng hiểu. Nhưng miễn là có nó ngồi đấy bên cạnh là tôi vui. Nhiều lúc chỉ là lượn lờ ngắm đường phố, rồi tấp vào một quán vỉa hè nào đó ngồi nói chuyên. Long không giống tôi, nó sống tự do hơn, vô tư hơn và cũng vô tâm hơn.. Và một thằng vô tâm thì thường phải làm thùng rác tâm sự ột thằng đa sầu đa cảm.
- Sao thế mày, lại có chuyện gì với nàng hả? Khi dừng xe lại cạnh một quán đồ nướng vỉa hè thằng Long quay lại hỏi tôi.
- Không. Tôi đáp cọc cằn. Thế lâu lâu đi ăn với bố không được à?
Hai thằng gọi khá nhiều đồ nướng và một chai Vodka 75ml. Tôi ít uống rượu và cũng ít khi say, nhưng một khi đã uống thì nhiều thằng bạn trong lớp cũng rất nể tôi.
Rượu là cả một câu chuyện dài của thằng đàn ông. Cuộc đời trên bàn rượu lạ lùng lắm, có những đứa bị bạn bè nhìn bằng nửa con mắt, vì yếu đuối, vì kém cỏi trên sân bóng, vì chơi game trình gà nhưng sau một cuộc rượu “ba sai chưa chay” cũng khoác tay nhau như nể phục nhau lắm, có người hôm qua còn ghét ra mặt, nhìn đã ngứa mắt mà sau một hồi hàn huyên tâm sự cũng anh em mày tao chí tớ được. Một chai, rồi hai chai, đến chai Vodka thứ 3 vừa mở được nút thì thằng Long vội xua tay
- Thôi, nghỉ, nghỉ, tao không uống được nữa đâu .
- Ờ, thì nghỉ.
- U ơi, tính tiền cho bạn con.
Tôi cũng biết là mình say rồi mà, đầu đang quay mòng mòng đây. Tôi không nhìn rõ mặt cô bán hàng lúc trả tiền và không nghe thấy cô ấy nói gì hết. Tôi rút ví ra trả mà không biết là mình đã đưa bao nhiêu và nhận tiền thừa cũng không buồn đếm lại. Nhưng tôi thích cái cảm giác này, nó làm lòng tôi dịu bớt.
I'm your biggest fan, I'll follow you until you love me
Papa, paparazzi
( Tiếng nhạc chuông)
“ Huy ơi, Huy đang ở đâu thế” – Giọng con gái vang lên trên điện thoại. Tôi liếc nhìn đồn hồ. 10h30. Cúp máy. Chuông lại reo qua điện thoại, vẫn giọng nàng vang lên “ Huy đang ở đâu thế, cho Quyên biết”.
Chẳng biết vì sợ hơi men rượu làm tiếng mình méo đi, sợ tiếng người cười nói ồn ào xung quanh, hay sợ tiếng còi xe đang rít ầm ầm ngoài phố át mất tiếng mình. Tôi gằn giọng nói rõ từng tiếng, từng tiếng một
“ Mặc xác tôi”. Tôi cúp máy trước khi nhận ra có một khoảng lặng vô tận ở đầu bên kia. Có lẽ nàng vẫn sốc vì câu nói đó nên không kịp thốt ra lời nào cả.
Well I've got open eyes,
And an open door,
But I don't know what I'm searching for.
I should know by now
(Passenger - Whispers)
Tôi thức dạy ở nhà thằng bạn, đầu đau như búa bổ vì rượu, còn bụng thì đói meo. Tôi khát cháy họng, vục đầu vào la bô rửa mặt, hớp liền mấy ngụm. Nước mát rượu chảy trong cổ họng, đầu óc tôi dần dần linh hoạt trở lại.
Tất cả những gì còn đọng lại trong đầu tôi sau đêm qua là tôi bỏ ngoài tai những lời thằng bạn thân can ngăn, phóng xe lên sàn, uống tiếp cho đến lúc không bò được nữa thì có người khiêng về.
Thằng Long mở cửa:
“ Thằng điên, dạy mẹ mày đi. Mày có biết tối qua mày đã làm gì không? ”
“ Uống say thôi, chẳng nhẽ tao giết người à”. Tôi ngẩng đầu, với tay lấy khăn lau mái tóc ướt sũng nước nhìn nó đap tỉnh queo.
“ Ừ, hôm qua mày vừa giết chết cái tình yêu non nớt vụng dại của chúng mày đấy.” Chẳng mấy khi tôi thấy giọng nó nghiêm túc như lúc này.
“ Mày là bạn tao, nhưng Quyên nó cũng là bạn tao, huống hồ lại đang là người yêu mày. Thôi thì hai đứa mày giận hờn, mày có quyền uống say, rồi hay mày đòi lên bar tao cũng chiều mày được. Nhưng nhìn Quyên khổ sở lên đó lôi mày về và bị mày đẩy ngã còn không dám khóc, không dám nói một lời, vẫn cố níu lấy cánh tay lôi mày về. Mày nghĩ lại xem mày có xứng đáng là người yêu nó không ”
Tôi không dám nhìn vào mắt thằng bạn thân cũng như không muốn tin những gì nó nói là sự thật. Đời nào tôi lại dám giơ tay lên với người tôi yêu cơ chứ.
Tôi hỏi nó “ Ừ, tao hôm qua say quá. Giờ Quyên đang ở đâu?”.
“ Tất nhiên là ở nhà, thôi mày nên đến xin lỗi Quyên đi, đó cũng là người cần nghe từ mày một lời giải thích chứ không phải tao đâu.” Nó vỗ vai tôi ra vẻ thông cảm. “ Mà này, đi tắm đi đã, đồ ăn tao để dưới bếp, tao đi có việc đây. Cố mà làm lành với nàng đi”
Sau một đêm chìm đắm trong men rượu, được tắm rửa và ăn uống đầy đủ lại làm tôi hồi phục hoàn toàn. Tôi thấy sảng khoái và thoải mái như thể đã quên hết được ngày hôm qua.
Phải rồi, tôi sẽ qua nhà nàng và xin lỗi về chuyện tối hôm qua. Những gì tôi nhìn thấy vào buổi chiều khi đến đón nàng có thể chỉ là một ảo ảnh. Hoặc giả sử họ có gặp nhau đi chăng nữa, không có gì đảm bảo là họ đã quay lại với nhau. Một cái ôm, cảm xúc nhất thời con người ta chẳng ai có thể kiểm soát được. Điều quan trọng là nàng vẫn tìm tôi, vẫn quan tâm lo lắng cho tôi. Sau khi suy nghĩ đã thông suốt tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng và cảm thấy tự tin hơn khi đối mặt với nàng.
Một lời xin lỗi, mỗi sự tha thứ và tất cả là trở về nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Bó hoa hồng vàng được tôi chọn thật kỹ lưỡng, đang nằm gọn trong lòng. Ba mươi bông là một con số ý nghĩa, tượng trưng ột tháng chúng tôi bên nhau. Khi vừa định với tay bấm chuông thì tôi nghe thấy giọng mẹ nàng sau lưng “Huy à, cháu đến thăm con Quyên hả. Con Quyên hôm nay ốm nằm nghỉ ở trên nhà ấy, để bác mở cửa cho” . Có lẽ mẹ nàng vừa đi chợ về “ Vâng, con cảm ơn bác ” – Tôi đáp lễ phép. Mẹ vợ tương lai của tôi mà, nếu muốn yêu một người con gái, hay cố gắng yêu cả gia đình của cô ấy. Mỗi lần đến chơi tôi đều tỏ ra lễ phép, ngoan ngoãn, được lòng phụ huynh nên mẹ nàng khá thoải mái với tôi. Trong khi mẹ nàng còn đang khóa cổng, tôi dắt xe qua cổng, tháo giày đi thật khẽ qua phòng khách. Bước chân lên cầu thang bằng gỗ tôi cố nhấc chân thật khẽ không gây ra một tiếng động nào cả. Cửa phòng nàng vẫn đóng, có lẽ nàng ngủ. Tôi khẽ vặn tay nắm cửa đưa mắt ghé vào nhìn.
Nàng đang ngủ, đôi mắt khép hờ. Nhưng vừa lúc tôi định vào thì cái bóng dáng quen thuộc của Dũng khiến tim tôi thắt lại. Dũng ngồi xuống giường, đặt khẽ chiếc khăn ướt lên trán nàng, rồi xoa tay lên má trong khi nàng vẫn đang nhắm nghiền mắt. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi đảo lộn hoàn toàn. Nhưng lần này tôi đã không bỏ chạy nữa. Tôi gõ cửa lấy lệ, rồi đẩy hẳn cửa bước vào. Cũng là một lần phải đối diện, lựa chọn còn lại tôi để nàng quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...