Chương 7: Gài bẫy cô
Cuối cùng Bồ Thần cũng không thể từ chối lời đề nghị thêm bạn WeChat của Tần Dữ, chỉ là sau khi thêm, cả một buổi chiều cô thất thần đến 3 lần, trước kia khi đi học cô chưa từng xảy ra tình huống này.
Tiết tự học buổi tối hôm nay diễn ra bình thường, tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, Triệu Thù lại bắt đầu bận rộn sự nghiệp quét dọn vệ sinh.
Bồ Thần không đến nhà ăn ăn cơm, bữa tối của cô xưa nay đơn giản, một lọ sữa chua uống thêm một quả táo, giải quyết xong trong lớp học.
Cô thấy Triệu Thù lau cửa thủy tinh, cả tấm thủy tinh lớn như vậy, cô ấy lau được một lúc, cô buông lọ sữa chua uống được một nửa, đi qua giúp đỡ.
Triệu Thù quay đầu đã nhìn thấy Bồ Thần cầm giẻ lau qua đây, “Thần Thần, không cần cậu lau đâu, chút việc này vài phút tớ giải quyết xong ngay.”
Bồ Thần mỉm cười, không nghe cô ấy, đứng cẩn thận trước cửa sổ bắt đầu lau.
Triệu Thù nói chuyện phiếm với cô: “Cái cậu Tần Dữ sơ ý kia xin lỗi cậu chưa?”
Bồ Thần gật đầu, lấy di động từ trong túi ra: [Buổi trưa đã nói xin lỗi với tớ rồi.]
Triệu Thù: “Ừm, cậu đừng để trong lòng, cậu ấy có thể chỉ là nhất thời lắm mồm, cũng không phải có ý xấu, chúng ta là những đứa trẻ rộng lượng lại xinh đẹp, không so đo với cậu ấy.”
Bồ Thần: [Trước khi cậu ấy xin lỗi tớ cũng không tức giận, đã đoán được không phải cậu ấy cố ý, Bành Tĩnh Dương cũng có thể trở thành bạn bè của cậu ấy, chắc hẳn cậu ấy không phải là loại người ăn nói lung tung không đáng tin cậy.]
Triệu Thù xem xong, cười nói: “Xem ra Tần Dữ hưởng ké chút hào quang của Bành Tĩnh Dương, nhìn xem đây chính là tầm quan trọng của việc kết bạn đó.”
“Tớ ké được hào quang gì của cậu ấy?”
Bồ Thần vội quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào Tần Dữ đã bước vào phòng học, anh dựa vào ghế ra vẻ dù bận vẫn nhìn nhã nhìn hai người bọn họ.
Dù sao cũng không phải là nói xấu anh cái gì, Triệu Thù không chút hoang mang nói: “Ké hào quang thẻ người tốt của cậu ấy đó, Bành Tĩnh Dương đã để lại cho Thần Thần của chúng ta ấn tượng không tệ, người phân theo nhóm, cho nên cậu cũng không tồi.”
Tần Dữ không ngờ đến nhân phẩm của mình còn phải dựa vào Bành Tĩnh Dương để chứng minh.
Anh hỏi Triệu Thù: “Hôm nay cán sự môn cũng trực nhật sao?”
Triệu Thù nhướng mày, đắc ý: “Không phải, Thần Thần nhìn thấy tớ người thì đẹp tính nết lại hiền lành, giúp tớ trực nhật.”
Tần Dữ không nói gì, đứng dậy đi đến bên cạnh Bồ Thần, duỗi tay: “Đưa giẻ lau cho tớ.”
Ánh mắt Bồ Thần nghi ngờ.
Tần Dữ: “Mặt kính phía trên cậu không với tới, còn phải giẫm lên trên ghế lau.”
Hơi dừng lại, anh nói: “Hôm nay tớ trực nhật.”
Bồ Thần đưa giẻ lau cho anh, đứng bên cạnh anh mười mấy giây, lúc này mới trở lại chỗ ngồi.
Cô không tiếp tục uống nốt nửa lọ sữa chua uống còn lại, không biết phía sau lớp học là tình huống gì, có lau sạch cửa kính hay không, cô ngượng ngùng lúc nào cũng quay đầu lại nhìn.
- --
Hết giờ tự học buổi tối, Bồ Thần đứng lên thu dọn sách vở, giả bộ lơ đãng thoáng nhìn về phía sau, chỗ ngồi kia của Tần Dữ đã sớm trống không.
Về đến nhà, Bồ Thần xông vào tắm nước nóng rồi bắt đầu làm bài tập.
Vừa qua 10 giờ, Tần Dữ nhắc nhở cô ở khung trò chuyện, nên chụp bài tập đã làm xong gửi cho anh rồi.
Tần Dữ thêm bạn WeChat với cô không phải xin chỉ dạy đề tiếng Anh không biết, là thật sự vì chép bài tập.
Bồ Thần không tự tin vào thành tích của mình, vì thế uyển chuyển nói: [Có rất nhiều câu môn Toán với Vật lý tớ không chắc đáp án lắm đâu, bạn ngồi cùng bàn của cậu còn học giỏi hơn tớ đấy.]
Mặc dù chỉ là trò chuyện bằng chữ, nhưng khi Tần Dữ gõ những chữ này trên bàn phím lực đầu ngón tay rất nhẹ, giống như giọng điệu khi anh nói chuyện, [Không phải cậu nói không giận tớ sao? Vậy mà cậu vẫn không cho tớ chép bài.]
Bồ Thần hút ống hút, giải thích: [Tớ không có ý đó đâu, không phải không cho cậu chép bài.]
Tần Dữ hỏi: [Có phải cậu đang ăn gì không?]
Chủ đề chuyển nhanh quá, Bồ Thần thiếu chút nữa chưa phản ứng lại kịp, cô kinh ngạc: [Hả? Sao cậu biết?]
Tần Dữ đoán, nhìn tin nhắn cô trả lời trên màn hình, anh có thể tưởng tượng được biểu cảm của cô bây giờ.
Anh chống cằm, một tay gõ chữ: [Đang ăn gì?]
Bồ Thần ngoan ngoãn đáp lại: [Đang uống sữa bò.]
Sao cô có thể giống như đứa trẻ vậy, một ngày muốn uống nhiều sữa bò như vậy.
Tần Dữ: [Cậu làm xong những môn nào rồi? Chụp hết cho tớ.]
Bồ Thần chụp toàn bộ bài tập đã làm xong gửi cho anh, bài tập môn Toán cô còn chưa làm.
Tần Dữ ấn mở ảnh chụp màn hình cô gửi, thuận tay cầm bút nhìn màn hình máy tính chép đáp án của cô.
Anh mới chép được nửa trang đề, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tần Dữ?” Tần Minh Nghệ vừa trở về, đứng ở ngoài cửa phòng ngủ nhẹ giọng gọi anh.
Tần Dữ thản nhiên đáp lại: “Con đang làm bài tập.”
“Cạch.” Tần Minh Nghệ đẩy cửa ra.
Tần Dữ không ngẩng đầu, đổi lại là học sinh khác đang chép bài tập nhìn thấy mẹ tiến vào, không phải sẽ luống cuống tay chân tắt giao điện sao, nhưng anh lại giống như chẳng làm sao cả, nên chép thế nào thì chép như vậy.
Trong tay Tần Minh Nghệ bưng một đĩa trái cây, tùy ý rửa sạch mấy loại trái cây đặt vào, bà không biết Tần Dữ thích ăn cái gì, đi ngang qua cửa hàng hoa quả chọn mua loại đắt nhất.
“Ăn chút trái cây đi rồi lại làm bài.” Bà đặt đĩa trái cây bên cạnh bàn, tìm chủ đề nào đó để nói chuyện.
Tần Dữ không ừ hử gì, coi hoa quả như không tồn tại.
Tần Minh Nghệ kéo một cái ghế đến ngồi xuống cạnh bàn học, không khí xấu hổ, bà chỉ đành cùng Tần Dữ nhìn vào màn hình máy tính, hỏi: “Có nhiều bài tập không con?”
Tần Dữ không hé răng, duỗi tay vỗ chồng đề bên cạnh.
Tần Minh Nghệ làm như không nhìn thấy đáp án trên màn hình máy tính, không nhiều chuyện hỏi là bài của ai, cũng không lấy đủ loại đạo lý sáo rỗng ra để dạy dỗ, hôm nay bà trở về sớm là nghe lời khuyên của Lục Bách Thanh, trở về ở bên anh nhiều thêm.
Hai mẹ con nhìn nhau không nói gì mười mấy phút.
Tần Minh Nghệ không mong đợi gì con trai sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với mình, bà nói: “Mấy ngày nữa bố con muốn đến thăm con.”
Tần Dữ đáp lại: “Ông ấy lại sắp kết hôn sao?”
Tần Minh Nghệ nghẹn họng.
Tần Dữ: “Mẹ bảo bố trực tiếp gửi thiệp mời cho con là được rồi, không cần đặc biệt đến một chuyến đâu.”
Toàn thân con trai đều là gai nhọn, Tần Minh Nghệ không dám kích thích, bà cẩn thận nói: “Không nghe nói chuyện bố con sắp kết hôn, chỉ là đến thăm con một chút thôi.”
Tần Dữ: “Con còn có gì hay mà xem, trên mặt cũng chẳng có gì đáng tiền, ông ấy thật sự muốn nhìn thì con quay video gửi ông ấy, cho ông ấy nhìn nhiều thêm mấy lần.”
“...Tần Dữ.” Tần Minh Nghệ không biết làm sao.
Tần Dữ chép xong bài tập một môn, gấp tờ đề lại đặt sang một bên, rút từ trong tập đề ra tờ đề môn Ngữ văn, anh tắt giao diện trước mắt đi, tìm trong khung trò chuyện hình ảnh tờ đề môn Ngữ văn của Bồ Thần.
“Nghe nói mỗi buổi chiều chủ nhật trường các con đều cho phép nghỉ nửa ngày, đến lúc đó mẹ dẫn con đi dạo Tô thành.” Tần Minh Nghệ chủ động tìm chủ đề nói chuyện với con trai.
Tần Dữ đột nhiên dừng bút, quay đầu lại nhìn mẹ, nói: “Mẹ lại yêu đương với bạn trai mới rồi hay là vẫn quyết định tái hợp với Trần Trí Luân tiếp tục hôn lễ của hai người?”
Trần Trí Luân là chồng chưa cưới thứ ba mà mẹ đã chia tay.
Tần Minh Nghệ không chịu nổi giọng điệu này của con trai, âm lượng nói chuyện của bà không khỏi tăng lên: “Tần Dữ, bất kể là bố con hay là mẹ, chúng ta chỉ đơn thuần muốn quan tâm con, muốn dẫn con ra ngoài chơi một chút, con có thể nói chuyện bình thường với chúng ta được không?”
“Sao con lại không nói chuyện bình thường với mẹ chứ?”
“Con gọi thế này là nói chuyện bình thường à?”
Tần Dữ “A” một tiếng, quay đầu lại tiếp tục chép bài.
Tần Minh Nghệ duỗi tay cầm mấy quả dâu tây trong đĩa, nếu không dời sự chú ý nữa bà nhất định sẽ phát điên mất, không còn cách nào khác, ai bảo con trai là do bà tự mình sinh ra, đổi lại là người khác sao bà chịu nổi cơn giận này.
Bà cắn hai miếng trái cây, thuận khí, “Bây giờ nói chuyện với con khó như vậy sao? Nói chuyện bình thường với con con càng muốn châm chọc, âm dương quái khí (1).”
(1) Chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Tần Dữ tiếp lấy lời bà: “Không có ai âm dương quái khí hết, đó là bản thân hai người chột dạ.”
“...” Tần Minh Nghệ sắp nổi giận rồi, nhịn rồi lại nhịn, bà nói sự thật với anh: “Bố con muốn đến thăm con, con nói ông ấy sắp kết hôn, mẹ muốn dẫn con ra ngoài đi dạo, con lại nói mẹ đi quen bạn trai mới, đây là dáng vẻ nói chuyện bình thường của con à?”
Tần Dữ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nhanh không chậm nói: “Từ nhỏ đến lớn, tổng cộng số lần mẹ dẫn con đi ra ngoài du lịch 3 lần, lần đầu tiên là làm quen với bạn trai của mẹ, hai lần khác là nói cho con biết mẹ sắp kết hôn, muốn được con chúc phúc. Mỗi lần bố đưa con ra ngoài chơi, mục đích giống y hệt mẹ.”
“Nếu đã đều vì thông báo cho con biết hai người sắp kết hôn, hà tất phải vòng vo như vậy, con không phải đứa trẻ mấy tuổi lúc ấy nữa, còn ôm ấp ảo tưởng với hai người, mỗi lần bị lừa vẫn không nhớ lâu, luôn cho rằng hai người sẽ thật lòng dẫn con ra ngoài chơi một lần.”
Nỗi đau trong lòng Tần Minh Nghệ giống như kim châm vậy, kèm theo đó là sự sự hổ thẹn vô tận.
Tần Dữ nhíu mày nhìn đáp án trên tờ đề của Bồ Thần, cô làm bài cẩu thả nhiều quá, câu tặng điểm cũng có thể làm sai, nhưng anh không quan tâm đáp án chính xác là gì nên viết theo đáp án sai của cô.
“Xin lỗi con, trước kia mẹ không suy nghĩ đến cảm nhận của con.” Tần Minh Nghệ biết một câu xin lỗi vô bổ chẳng giải quyết được gì, bà lại giải thích lần nữa: “Cuối tuần mẹ chỉ muốn dẫn con ra ngoài cho khuây khỏa thôi, không có ý gì khác.”
Tần Dữ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Con làm bài tập đi, làm xong thì đi ngủ sớm chút.” Tần Minh Nghệ đóng cửa lại rời đi, ở phòng khách ngây ngẩn một hồi, bà trở về phòng phủ của mình, gọi điện thoại cho Hà Quân Thạc.
Sau khi điện thoại được kết nối bà mới dần phát hiện không ổn, đêm hôm khuya khoắt rồi gọi điện thoại cho chồng trước thật sự không phải là chuyện vợ trước nên làm, chỉ là ban nãy đầu óc nóng lên không rảnh lo chuyện khác.
“Có tiện không?”
Hà Quân Thạc: “Tôi đang ở công ty luật.” Rồi hỏi: “Chuyện vụ án à?”
Tần Minh Nghệ: “Không phải, nói chuyện cá nhân.”
Hà Quân Thạc buông công việc trong tay xuống, xoa mi tâm: “Cô nói đi.”
Tần Minh Nghệ đứng trước cửa sổ sát đất, ôm một cánh tay, hỏi ông: “Mấy hôm trước anh nói muốn đến Tô thành thăm Tần Dữ, có phải… lại sắp kết hôn không?”
Động tác trên tay Hà Quân Thạc, “Bắt đầu từ lúc nào cô lại quan tâm đến chuyện riêng tư của tôi thế? Yên tâm, sau này mặc kệ là kết hôn hay không kết hôn, tôi cũng sẽ không có con nữa, không ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản của Tần Dữ.”
Tần Minh Nghệ không khó hiểu chuyện ông nói trắng ra như thế, sau khi ly hôn cùng Hà Quân Thạc, mười lần trò chuyện thì chín lần đều có liên quan đến lợi ích của công ty luật.
Nhưng ban nãy Hà Quân Thạc xác định rõ ý định không muốn có con nữa, nằm ngoài dự đoán của bà.
Tài sản của bà và Hà Quân Thạc cũng không phải chỉ có cổ phần công ty luật, cái này chỉ là phần nhỏ, phần nhà họ Tần thuộc về bà và phần nhà họ Hà thuộc về Hà Quân Thạc mới là phần chính của tài sản.
Đương nhiên, ông không hề muốn có con nữa là tốt nhất, như vậy về phương diện tiền bạc, Tần Dữ sẽ không bị uất ức.
Đôi khi ngẫm lại, bà cùng Hà Quân Thạc có thể từ mối tình đầu đi đến tình cảnh ngày hôm nay, ngoại trừ sự xót xa cũng chẳng còn gì khác.
“Hỏi anh chuyện kết hôn không phải quan tâm chuyện riêng tư của anh, tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, nếu như anh có dự định cưới lần bốn.” Tần Minh Nghệ nhấn mạnh vào chữ “bốn” này, “Trước tiên đừng nói với con trai, hiện tại tâm trạng thằng bé không tốt. Bây giờ tôi nghĩ lại, những năm này ngoại trừ cho thằng bé tiền, tôi vẫn chưa cho được thằng bé thứ gì.”
Hà Quân Thạc: “Cô không cần nghĩ lại làm gì, đây là Tần Dữ không thiếu tiền ương bướng sinh ra tật xấu, cô đi hỏi thử những đứa trẻ vất vả khổ cực lao động trong xã hội này xem, hỏi bọn chúng muốn tiền hay muốn bố mẹ nói nhiều.”
Tần Minh Nghệ không muốn tranh cãi cùng ông, nhẫn nhịn cơn tức, “Nếu không thì anh tạm thời đừng qua đây, còn có hơn 1 tháng nữa là Tần Dữ được nghỉ đông rồi, đến lúc đó anh qua đón thằng bé về Bắc Kinh.”
“Còn cô?” Hà Quân Thạc hỏi.
Tần Minh Nghệ: “Phía nước ngoài có hạng mục, tôi phải đi công tác.”
Hà Quân Thạc: “Năm mới không trở về à?”
Tần Minh Nghệ “Ừm” một tiếng.
Hà Quân Thạc đoán được bà không muốn quay về đối mặt với bạn bè và thân thích trong nhà, lúc trước Tần Dữ bị người ta đâm bị thương, ồn ào một trận rất lớn, tất cả mọi người đều cho rằng bà là người chen chân vào cuộc hôn nhân của người ta, sau khi thành công thượng vị, bị vợ trước của đối phương trả thù.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Người khác không tin nhưng Hà Quân Thạc tin Tần Minh Nghệ.
Bà thật sự là kiểu người chủ động lại có thể quăng mặt mũi đi như vậy thì cuộc hôn nhân năm đó của hai người đã không đi đến ngõ cụt.
Ông an ủi bà: “Vậy vừa vặn ra ngoài cho khuây khỏa một chút, người khác nói cái gì cô đừng để trong lòng, không trông cậy bọn họ cho cô tiền được thì không cần dùng sắc mặt tốt đối xử với bọn họ.”
Tần Minh Nghe đáp lại: “Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên sau nửa năm, cuộc gọi của bọn họ không liên quan đến công việc.
Hà Quân Thạc trò chuyện với bà thêm vài câu: “Bây giờ con trai thế nào rồi?”
“Không hề để ý đến tôi.” Trong lòng Tần Minh Nghệ tràn ngập tự trách, “Sau này tôi không định kết hôn nữa, dành nhiều thời gian bên con, nếu anh có thời gian cũng quan tâm thằng bé nhiều thêm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...