"tôi cần cậu."
khuya khoắt, kim taehyung bừng tỉnh khỏi cơn khó thở đang dần ăn mòn thân thể mình. hắn không thở được, tựa như rơi xuống một cái vực sâu hoắm không thấy đáy, hắn cứ rơi, rơi và rơi. đến khi phần lưng chạm đáy, hai buồng phổi lập tức vỡ ra, đau điếng. khó thở quá, hắn vẫn cố thở từng chút như bao người khác nhưng dường như đều vô dụng.
hắn vẫn chẳng thở được. cứu, cứu với.
taehyung loạng choạng rời khỏi giường, hắn tìm điện thoại chôn vùi trong mớ chăn niệm dày cộm. hai giờ ba phút sáng, vẫn còn năm đến sáu tiếng nữa hắn mới được phép rời khỏi nhà mà về lại busan. kim taehyung tựa lưng vào tường, hắn ôm lấy thân thể mình, co rúc lại một góc nước mắt chẳng biết vì sao lại cứ rơi không ngừng, từng giọt từng giọt vỡ tan rồi thấm vào áo thun trắng trên người.
hắn có một giấc mộng, hắn thấy bản thân trượt chân rơi xuống vực sâu đến mức, người khác nhìn vào sẽ khẳng định ngay chắc chắn sẽ thịt nát xương tan khi rơi xuống. và hắn đã thật sự rơi xuống, cả quá trình rơi như bị ai điều khiển cho chậm lại vậy. kim taehyung có thể cảm nhận lồng ngực mình tràn đầy không khí nhưng rồi cảm thấy đau đến phát khóc, hắn cứ rơi và cứ không thở được. trước mắt là bầu trời trong veo đẹp vô cùng, đến cả khi hắn trượt chân rơi xuống vực thượng đế cũng chẳng tiếc thương mà ban một cơn mưa nào cả. thật đáng buồn.
taehyung đưa tay lau nước mắt trên má, hắn cầm lấy điện thoại rồi rời khỏi nhà. sông hàn vào lúc hai giờ rưỡi sáng vắng tanh không bóng người, trong lúc thành phố phồn hoa này vẫn chìm vào giấc ngủ,
thì một thằng nhóc mười bảy đang có ý định muốn chết.
kim taehyung ngồi lên rào bảo hộ ở bờ sông, cúi đầu nhìn mặt nước tĩnh lặng bên dưới. không có thứ gì cả, chỉ có mỗi hình ảnh phản chiếu của vầng trăng sáng lơ lửng trên trời. hắn thở hắt một hơi, bâng quơ ngâm nga một bản nhạc nào đó không rõ, sau đó trầm ngâm nhìn mặt sông đang dần nuốt chửng ánh trăng trên đỉnh đầu.
chợt có tiếng chuông reo, taehyung lơ đãng nhìn tên người gọi được hiển thị trên màn hình. không có cảm giác nào, hắn vốn dĩ không muốn bắt máy nhưng chẳng biết lý do gì cuối cùng cũng chấp nhận cuộc gọi này: "alo?"
"năm mới tốt lành người yêu của tôi, cậu ăn tết vui không?" jungkook ở đầu dây bên kia ngay lập tức cất giọng, taehyung còn có thể nghe thấy tiếng cậu cười khúc khích nữa.
"cũng tạm, cậu thì sao?" taehyung chầm chậm trả lời.
"mọi chuyện ổn cả. à, ngày mai tôi sẽ về lại busan đấy. cậu biết gì không? tôi đã mua quà cho cậu đó, tuy tôi là người tặng quà nhưng tôi phấn khích chết đi được. cậu chắc chắn sẽ thích nó đấy, tôi dám cá là vậy..." jungkook vui vẻ tỉ tê với taehyung mọi chuyện cậu làm trong hôm nay, mua quà cho hắn, cậu bảo mọi chuyện bên phía cậu đều ổn và ngày mai sẽ quay về busan. taehyung chỉ im lặng lắng nghe, đầu óc hắn trống rỗng chẳng tiếp thu nổi bất cứ gì.
"jungkook, tôi yêu cậu." taehyung đột ngột cất giọng, giọng hắn trầm và có chút đứt quãng. jungkook nghe xong thì phì cười, cậu xoa lấy hai má mình rồi chậm rãi trả lời: "tôi cũng thế, tôi yêu cậu, taehyung."
taehyung vừa nghe điện thoại vừa nhìn chăm chăm vào mặt nước, sông hàn khá sâu và mực nước bây giờ đã dâng lên quá cao so với ban sáng. chỉ cần rơi xuống, sẽ không thể trồi lên được nữa. taehyung trầm mặc không nói tiếp, hắn im lặng nghe jungkook tỉ tê với hắn về đủ chuyện trên đời, từ việc quà tặng đến chuyện chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi hai ngày một đêm sắp tới. cậu nói rất nhiều, không có dấu hiệu sẽ ngừng lại. taehyung không cho rằng điều ấy sẽ tạo cho hắn cảm giác khó chịu, hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe cậu nói chỉ là không thể chen ngang lời cậu như ban nãy nữa thôi.
"taehyung, tôi yêu cậu." jungkook đột ngột cất tiếng, giọng cậu không quá trầm cũng chẳng quá thanh. taehyung chẳng biết diễn tả ra sao nhưng chỉ cần cái giọng ấy cất lên giữa biển người, hắn sẽ dễ dàng tìm ra ngay được jungkook. bởi cậu rất khác biệt, không vướng chút bụi trần nào.
"tôi biết." taehyung thì thầm trong điện thoại, hắn ngửa đầu nhìn tinh tú sáng ngời cùng ánh trăng lơ lửng giữa mấy đám mây đen kịt.
"trong khu rừng nọ, hổ và thỏ con là một đôi bạn thân thiết. bỗng một ngày, thỏ con gặp một chuyện rất phiền não, cậu ta cứ khóc không ngừng và chui rúc trong cái hang nhỏ của bản thân. và vào thời khắc ấy, cậu ta quyết định sẽ đi tìm người bạn của mình là hổ để tỉ tê cho anh ta nghe về những chuyện khiến cậu phiền lòng. đôi bạn đã cùng nhau tâm sự, cùng nhau đẩy lùi người bạn xấu xa mang tên tiêu cực. và thỏ con đã phấn chấn trở lại, cậu không khóc nữa và có một ngày bình yên với những người bạn của mình." jungkook thì thầm bên tai hắn, giọng cậu bây giờ rất nhẹ khiến taehyung bất giác nhớ lại khoảng thời gian mẹ còn ở bên, giọng bà khi kể về biển cả cũng hệt như jungkook bây giờ vậy. rất đỗi dịu dàng.
"sao cậu lại kể cái này hả bạn nhỏ?" taehyung phì cười, hắn đung đưa hai chân. vừa nghe điện thoại vừa mường tượng bộ dạng jungkook ngồi kể với hắn câu chuyện này lại cảm thấy cậu thật trẻ con.
"cậu có thể kể tôi nghe có chuyện gì với cậu không?" ấy là lần đầu tiên, kim taehyung bộc bạch với ai đó về tâm sự chất chứa nơi đáy lòng suốt bao năm qua. là lần đầu phơi bày khía cạnh yếu đuối của bản thân cho người khác, càng nói hắn càng chẳng thể kiểm soát được cảm xúc mình: "tôi nói với ba tôi là tôi rất khó chịu, khó chịu đến phát điên lên được. nhưng ba tôi, ông ấy bảo tôi nhỏ nhen, nói rằng ông ấy cũng khó chịu không kém. còn có, nếu tôi không phải họ kim thì ông sẽ chẳng để tâm đến. jungkook à, tôi thật sự rất mệt và khó chịu. tôi ghen tị với em trai mới chào đời của mình, thằng bé ra đời đồng nghĩa tôi sẽ dần bị lãng quên, sẽ trở nên đáng ghét trong mắt ông ấy. tôi tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà ba tôi lại ghét tôi như thế, tôi xứng đáng à? tôi đã cố ngoan ngoãn để bớt đi phiền phức cho ông cơ mà? tại sao người sai luôn là tôi vậy?"
"này, cậu đừng rời đi nhé." bỗng jungkook cất tiếng, giọng cậu run run. chỉ trong phút chốc, cậu lại nhớ về những vết sẹo chằng chịt trên tay hắn, tâm tư taehyung như thế này jungkook phần nào đoán được bước tiếp theo của hắn là gì.
"tôi cần cậu và cậu có tôi, dù tình yêu của tôi bị thiếu hụt quá nhiều hay tôi có thể sẽ vụng về trong việc an ủi một người. nhưng hiện tại thì tôi muốn trở thành điểm tựa cho cậu có được không? tôi muốn trao cho cậu thứ tốt đẹp nhất mà cậu xứng đáng được. vì thế xin cậu đấy taehyung, ở lại với tôi...được chứ?"
"jungkook, cậu vừa bảo cậu cần tôi à?"
"ừ, tôi cần cậu."
"nếu hôm nay cậu nói cậu cần tôi thì mai này liệu cậu còn cần không?"
"chuyện tương lai ta không thể biết trước được nhưng taehyung à, bây giờ tôi cần cậu xin hãy vì tôi mà ở lại được không?"
đêm đó taehyung đã lựa chọn ở lại, hắn ôm lấy gương mặt đã tiều tụy của mình mà bật khóc. đoạn, ngửa đầu nhìn bầu trời đen kịt, để nước mắt chực chờ không tuôn rơi rồi lại mỉm cười với những gì jungkook vừa nói. có thể hôm nay cậu kịp giữ hắn lại trên cõi đời này nhưng liệu cậu có thể níu hắn ở những cuộc tự sát tiếp theo không? đâu phải lúc nào cậu cũng kịp thời níu kéo một sinh mạng mục ruỗng như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...