Anh ôm vợ yêu vào lòng, dùng tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật, lần lượt thì thầm nói gì đó với cô, chỉ có cô nghe thấy những lời âu yếm.
Tại bữa tiệc đầu tiên sau khi kết hôn, Dương Lập Hân luôn dính lấy Xuân Phàm, nếu anh không dắt tay thì cũng phải ôm ngang eo cô, bộ váy dạ hội xinh đẹp mà cô đang mặc cũng không dấu nổi bụng cô nữa, bụng Xuân Phàm bắt đầu nổi lên rõ rồi. Bây giờ ai cũng biết cô có em bé.
Nhiều người cho rằng cô có thai với anh nên bây giờ được ăn sung mặc sướng, họ không biết rằng sau khi kết hôn ở Mỹ, anh và cô đã không còn sử dụng bao và thuốc tránh thai nữa. Hai người đều muốn được làm cha mẹ, chăm sóc con cái và có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tuy bị hiểu lầm nhưng Dương Lập Hân và Xuân Phàm cũng không chủ động giải thích gì cả. Có một câu tục ngữ thế này: Thanh giả tự thanh!
Tiếp khách một vòng, Xuân Phàm đi vào nghỉ trang điểm lại một chút, lúc cô rửa tay để tô lại son bóng thì có một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong gương.
Ông Phẩm Chân lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, giọng bà ta lạnh lùng: “Tân hôn hạnh phúc chứ?”
Đóng lại chiếc xắc, Xuân Phàm tao nhã xoay người nhìn bà, cười ngọt ngào đáp: “Cảm ơn phu nhân đã quan tâm, mọi chuyện đều như ý.” Nói rồi cô đi trước.
“Xuân Phàm, thật ra… Cô chỉ tỏ ra lạnh lùng với con như vậy thôi, nhưng, con hãy hiểu cho cô, đều là dòng đời đưa đẩy. Cô cưới phải người chồng phản bội, lòng cô cũng đau đớn khôn nguôi, cộng thêm việc anh trai sớm qua đời nữa, cho nên các cô chú mới chọn ủng hộ chị dâu…”
“Việc tốt mà, mọi người cứ tiếp tục ủng hộ bà ấy đi! Bởi vì tôi không cần ai ủng hộ cả, hồi xưa không cần, bây giờ không cần, tương lai về sau cũng không cần.”
Xuân Phàm chậm rãi nói rồi bước ra khỏi phòng nghỉ. Chồng cô đã phải đợi cô một lúc rồi!
Dương Lập Hân cười nhạt hỏi cô: “Bà Ông làm hòa với em à?”
Xuân Phàm tinh nghịch nháy mắt trêu anh, “Ừ. Nhưng em không đủ vĩ đại để chấp nhận lời hòa giải của bà ta. Chuyện gì cũng đã xảy ra và qua rồi, nước giếng không phạm nước sông, tội gì mà phải miễn cưỡng nhau?”
“Em muốn anh trả thù cho em không?”
“Không! Thật đấy, em không muốn. Anh phải bắt đầu tích đức dần cho con đi!” Cô nhẹ nhàng xoa bụng mình rồi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười với anh.
Từ sau khi kết hôn, Dương Lập Hân cũng chịu khó cười trìu mến với vợ yêu chứ không lạnh lùng như trước nữa, đáy mắt anh nhìn cô yêu chiều, “Xuân Phàm, em yêu trẻ con như vậy, nhất định về sau sẽ là một người mẹ tốt.”
“Em cũng tin rằng nhất định anh sẽ làm một người bố tốt!” Xuân Phàm không keo kiệt khen lại anh, cô cũng có niềm tin vào anh, tin rằng anh có thể làm được. “Anh yêu, đợi đến lúc con chào đời, dù là nam hay nữ thì tiệc đầy tháng sẽ do anh tổ chức đấy nhé!”
“Tất nhiên rồi, con trai hay con gái đều là của Trời cho.” Dương Lập Hân đáp không chút chần chừ.
“Việc chuẩn bị tiệc trà gặp mặt mọi người trong gia đình thế nào rồi anh?”
“Đã giao lại cho khách sạn rồi, tổ chức khá long trọng.”
“Anh này, có thể mời mọi người trong gia đình tụ họp lại không? Mời bố, dì Đa An, Đa Lệ, chồng của hai em và gia đình thông gia nữa, em tin là mọi người sẽ rất mừng khi hội tụ đông đủ và chúc phúc cho con chúng ta.” Cô không dám kể với anh rằng cô đã tặng một chiếc ví da cá sấu của Tod’s cho Lâm Á Trúc vào sinh nhật tháng trước của bà. Cô vẫn giữ thói quen như hồi làm thư kí cho anh, ghi nhớ hết ngày sinh nhật, đám tang, đám cưới của bạn bè anh như ghi lại hồ sơ, sau đó giúp anh mua quà cho họ.
Dương Lập Hân hơi ngạc nhiên khi cô nói vậy.
“Anh yêu, em tin là mẹ anh trên Thiên Đường vẫn luôn hi vọng anh và Đa An có một cuộc sống hạnh phúc an vui, bà không muốn anh phải suy nghĩ nhiều, tự đem gông xiềng xích mình lại đâu.” Xuân Phàm từ tốn nói: “Em nghĩ, năm đó mẹ muốn nói với anh rằng: Nếu đã không hợp nhau thì đừng miễn cưỡng ở bên nhau để hành hạ đối phương, tạo thành sự thù hận. Mẹ đã nhận ra anh và dì cùng Đa Lệ không hợp nhau, không thể sống chung một mái nhà được nên mới cấm không cho dì và Đa Lệ chuyển đến Thực Viên sống, tránh khó xử cho mọi người. Nhưng bây giờ anh và các em gái đều đã lập gia đình hết rồi, không nên tiếp tục giả vờ làm người qua đường, không liên quan gì đến nhau nữa!”
Dương Lập Hân âu yếm nhìn vợ yêu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ suy tư.
“Anh không thể thích nổi hai mẹ con họ.” Thật, sự, không, hợp.
“Anh không cần ép mình quý họ, nhưng cũng không được căm ghét như thế. Lập Hân, bố và dì đã có tuổi rồi, đến lúc họ già, bệnh tật, anh vẫn hờ hững với họ được sao?”
“Em không sợ phiền phức à?”
Cô bật cười, “Nếu đã sợ thì làm gì đủ tư cách để làm thư kí của anh! Công việc của thư kí mới thực sự là phiền toái.”
Anh bắt đầu lay động nhưng vẫn không ý kiến. “Em là chủ nhân của Thực Viên, là mẹ của con anh, việc gia đình cho em tự ý sắp xếp đấy.”
“Được, chồng yêu à, em sẽ không làm anh xấu hổ đâu.”
“Về cái này thì anh hoàn toàn tin tưởng em.”
Ánh mắt Xuân Phàm hiện lên sự xúc động, hạnh phúc. Trong mắt người khác, anh là “ma đầu” lạnh lùng, tàn bạo trong thương trường, anh cũng từng khiến cô đau đầu, hao tổn tinh thần khi ở bên, nhưng sau một thời gian bên anh thì cô mới phát hiện ra rằng thật ra anh không khéo miệng, sống với anh không khó như cô từng tưởng tượng.
Bề ngoài anh lạnh như băng, nhưng trong tâm hồn anh lại rất tình cảm. Vì thế nên lúc Đa An chưa lấy chồng, cho dù đã là nửa đêm hay rạng sáng, anh cũng sẽ rời giường cô, mặc quần áo tử tế rồi về nhà ngủ, sáng ra em gái có thể thấy anh, cùng anh ăn bữa sáng.
Vì cá tính đó, khi vô tình nghe được lời “oán trách” của cô, cho dù phải kéo bỏ thể diện đàn ông để đến cửa hàng mĩ phẩm chọn đồ cho cô, anh cũng phải mua một lô một lốc mọi sản phẩm chăm sóc sắc đẹp ở đó.
Anh từng xác định chắc chắn sẽ không cưới ai là con riêng sau một cuộc ngoại tình, chỉ tới lúc anh thật sự phải lòng cô, anh không thể trơ mắt nhìn cô bị mọi người coi thường, chỉ chỉ trỏ trỏ vì cô không có thân có phận, cuối cùng mới bắt cô phải vào Giáo đường kết hôn.
Anh đúng là đồ ngang ngược, mất nết! Nhưng, cô lại yêu anh, yêu cả sự ngang ngược, đôi lúc mất nết của anh.
“Em đã từng nói với anh chưa nhỉ? Anh yêu, em yêu anh bằng cả mạng sống này.” Cô thì thầm bên tai anh.
Dương Lập Hân run lên vì hạnh phúc, đôi mắt anh sáng rực rỡ, nhìn cô: “Thế em muốn anh nói gì bây giờ?”
“Em không biết, anh không nói thì hôm nay đừng hòng về.”
Anh ôm vợ yêu vào lòng, dùng tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật, lần lượt thì thầm nói gì đó với cô, chỉ có cô nghe thấy những lời âu yếm.
Xuân Phàm nở một nụ cười quyến rũ, động lòng người nhìn anh.
Bữa tiệc ngày hôm nay Hà Dân Tuấn cũng tham dự, khi thấy cô, anh ta nhìn cô không chớp mắt, thiếu chút nữa là quên sự tồn tại của vợ ở bên cạnh. Xuân Phàm hồi xưa đẹp như thế sao? Cô giống như đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp, cao quý không thể chạm vào.
Dương Lập Hân hộ tống vợ ra sảnh khách sạn, chuẩn bị ra về. Mọi người đều đi tới chào hỏi xã giao anh, những người không dám tới gần đưa danh thiếp, giới thiệu thì anh cũng chẳng cần phải chú ý.
Trong xe, Xuân Phàm thấy Phạm Ti Ti gọi thì cười hỏi: “Hôn lễ thế nào rồi? Chắc là náo nhiệt lắm!”
Hôm nay là ngày Liễu Nghi và Paul kết hôn ở một khách sạn trong thành phố. Xuân Phàm đã nhận được thiệp cưới của Liễu Nghi nhưng Dương Lập Hân bảo “hỉ xung hỉ” nên không cho cô đi, đêm nay anh cũng có việc nên cô nhờ Phạm Ti Ti chúc mừng hộ và đưa hộ cô một phong bì lì xì lớn cho Liễu Nghi rồi.
Xuân Phàm còn đặc biệt dặn dò Phạm Ti Ti tối nay nhất định phải thu hồi sắc đẹp, khắc chế trong bữa tiệc, không thể để đẹp hơn cả cô dâu rồi mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cô được.
Giọng Phạm Ti Ti trong điện thoại dở khóc dở cười: “Hơn cả náo nhiệt ấy chứ, còn có người phá đám cưới nữa cơ mà!”
“Cái gì? Ai phá đám cưới?”
“Một cô gái, nghe nói là đồng nghiệp của Paul, xuất hiện rất khoa trương, nhìn qua đã biết là muốn đọ sắc với cô dâu rồi. Cô ta mặc váy lụa trắng trễ ngực, trang điểm rất đậm, cứ như cô ta mới là cô dâu ấy, sau đó kéo Paul đi khắp các bàn mời rượu bàn bè, cướp luôn việc chính của cô dâu chú rể! Cô ta xứng làm sư phụ của mình lắm! Lần đầu tiên mình thấy một cô gái dám làm như thế, thật là đáng để quỳ gối dập đầu.” Đến cả Phạm Ti Ti cũng phải nhận thua.
“Quá đáng thế! Paul không cản cô ta sao? Liễu Nghi thế nào?”
“Mãi đến lúc cô gái đó uống rượu say mèm rồi thì Paul cũng hoảng loạn, người nhà Liễu Nghi lúc ấy đã phát hiện rồi, còn trách mắng anh ta nữa… Hội trường náo loạn phải đến bốn mươi phút thì mấy người bạn của anh ta mới rục rịch đưa cô gái ấy đi lên phòng khách sạn nghỉ ngơi. Đám cưới thì vẫn tiếp tục, nhưng xem ra không khí u ám hết cả rồi. Mình nghĩ đêm nay trong phòng tân hôn sẽ có một trận đánh nhau đấy.”
“Khổ thân Liễu Nghi, cô ấy mong ngóng đám cưới từ lâu lắm rồi.” Xuân Phàm hiểu rõ ngày vui trong đời mà gặp phải chuyện như vậy thì thật khổ cho cô dâu.
“Bảo nó trước khi kết hôn thì phải suy nghĩ kĩ đi, ai bảo nó không nghe! Thôi, đừng lo việc nhà người khác nữa! Mình chuẩn bị về với Anata đây, bye.” Nhiệm vụ đã hoàn thành, Phạm Ti Ti cúp điện thoại.
Đặt di động xuống, trong lòng Xuân Phàm hơi lo lắng.
Dương Lập Hân ôm lấy cô, không có hứng hỏi han về đám cưới của người khác. Anh khẽ vuốt tay cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lên hôn, nụ hôn của anh nhẹ nhàng như dòng nước nóng sưởi ấm, vỗ về trái tim của cô, làm cô quên hết những chuyện buồn chán của Liễu Nghi.
Hai trái tim gần gũi, hai con người gắn bó, đây là hạnh phúc mà họ luôn mong mỏi.
***
Năm năm sau.
Tiếp khách được một lúc, Dương tổng liếc đồng hồ đeo tay, theo thường lệ đã đến lúc anh về trước.
“Lại phải đi đâu thế?” Một vị khách lạ lùng hỏi.
“Sắp đến giờ con trai, con gái tôi đi ngủ rồi, tôi muốn về sớm để đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ cho hai đứa nghe.”
“Lỡ mất một tối không sao đâu, tổng giám đốc Dương tối nay đừng về sớm nữa.”
“Làm bố sao có thể nuốt lời? Xin lỗi, tôi đi trước.”
Có người bảo tổng giám đốc Dương sau khi có con trở nên ôn hòa hơn một chút, nhưng trên thương trường, ai muốn cướp cái gì từ tay anh vẫn phải chịu đường cùng. Cuối cùng vẫn là một đồn thành mười, mười đồn thành trăm.
Vậy mà sao người đàn ông lạnh lùng như anh ta vẫn phải vội vàng chạy về nhà đọc truyện cổ tích cho con?!
Không chỉ có hai đứa trẻ ngóng bố, mà ngay cả Dương Lập Hân cũng muốn lập tức bay đến trước mặt các con, dành thật nhiều thời gian cho con trai, con gái xinh đẹp của mình.
Anh và cô cuối cùng cũng không sinh ba con. Trong lúc sinh con gái, Xuân Phàm bất ngờ bị rong huyết ngoài ý muốn. Anh bị dọa cho chân tay rụng rời, mặt mũi tái mét, suýt nữa thì ngất xỉu trong phòng chờ. Đến khi Xuân Phàm thoát khỏi nguy hiểm, anh nhất quyết chạy đến chỗ bác sĩ khoa sản, một mình yêu cầu làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Hai đứa bé là đủ rồi, anh không muốn Xuân Phàm phải mạo hiểm tính mạng để sinh con nữa.
Anh vững vàng lái xe về nhà.
Sắp về đến nhà rồi.
Ở nhà có vợ yêu đang chờ anh, người vợ xinh đẹp, thánh thiện như thiên thần đang đợi anh trở về. Mỗi khi anh vào đến cửa nhà, một lớn hai nhỏ nhanh nhẹn như chim én, đồng loạt ùa vào vòng tay mạnh mẽ, ấm áp của anh chào đón.
Tuy anh không uống rượu nhưng đã bắt đầu cảm thấy lâng lâng rồi. Thời còn trẻ, anh đã có được cảm giác yêu thương thật sự khi ở bên cô; khi đã kết hôn, cô tạo cho anh một gia đình đáng yêu, chan chứa tình thân mà anh hằng mong ước!
Đêm đã khuya, hai bé con sau khi nghe anh kể chuyện cổ tích đã say giấc nồng, giấc mơ của chúng tràn ngập hi vọng về tương lai tươi đẹp. Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau đầy hạnh phúc, trao cho nhau ánh mắt trìu mến, nụ cười ấm áp. Họ âu yếm ôm nhau, khẽ bước ra khỏi phòng ngủ của hai con rồi nằm ôm nhau ngủ trên chiếc giường rộng lớn của họ.
Chú thích: Nếu mọi người muốn biết về chuyện tình đẹp như truyện cổ tích của Dương Đa An và chồng, mời mọi người đón đọc “Mân côi hôn 561” (Ngọt ngào, nghịch ngợm, đáng yêu).
- Hết -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...