25
Nói thật, tôi không hiểu hết những gì cửu hoàng tử nói.
Tại sao tôi phải hại anh ta?
Tất cả những gì tôi biết là Thái Y Viện ở ngay trước mặt và tôi chỉ muốn điều chế xong chỗ thuốc cần phải làm của hôm nay thôi.
Thấy tôi vẫn im lặng, cửu hoàng tử thở dài rồi buông vai tôi ra.
Đến tận lúc đi đến trước cửa Thái Y Viện, không khí tĩnh mịch quanh chúng tôi mới chấm dứt.
“Sau buổi trưa có Thái Y Viện thật này!”
Tôi xoay người hành lễ với anh ta: “Điện hạ, đây là Thái Y Viện, nô tài thấy hôm nay tinh thần của ngài uể oải, mệt mỏi, dễ bị hoảng sợ, nếu ngài không muốn vào bên trong, xin hãy chờ ở bên ngoài, nô tài vào trong lấy cho ngài một chút thuốc an thần....”
“Hứa Tranh Dương? Sao cậu lại ở đây?”
Tôi chưa nói xong đã bị người khác cắt lời
“Thái Tử điện hạ kim an.”
Thái Tử đứng trong Thái Y Viện, thò đầu ra nhìn chúng tôi.
Cửu hoàng tử cũng không quá nhạc nhiên khi nhìn thấy anh ta.
“Anh Nhạc Dư.” Vừa mở miệng, nước mắt của cửu hoàng tử đã lã chảy dọc gương mặt.
“Anh.... Lương Nhuỵ, Lương Nhuỵ chết rồi...."
Mặt thái tử cũng nghiêm trọng.
“Ừ, tôi thấy thông báo rồi.”
Thái Tử do dự một lúc nhưng vẫn hỏi: “Hứa Tranh Dương, là cậu.....”
Cửu hoàng tử không để Thái Tử nói hết, anh lấy tờ giấy, chiếc vòng tay và hộp gỗ trong ống tay áo ra. Khi định bước vào Thái Y Viện, anh ta vẫn thắc mắc
“Anh Nhạc Dư, trong nội quy viết sau buổi trưa không có Thái Y Viện, chỉ có Ngự Thiện Phòng mà"
“Sao anh lại ở đây?”
26
Thái Tử cau mày, lấy tờ giấy tuyên thành được cất kỹ trong ngực ra
“Cậu nói gì cơ, Hứa Tranh Dương? Nội quy viết Thái Y Viện là chỗ duy nhất an toàn trong hoàng cung” tiếng của Thái Tử ngày càng nhỏ.
Hai người họ cùng ngẩng đầu, chỉ khác là mắt Thái Tử đầy kinh hoàng, còn cửu hoàng tử thì hoang mang.
“Quy tắc của chúng ta khác nhau?!”
27
Tôi cũng không biết tại sao Thái Tử và cửu hoàng tử bàn bạc với nhau nửa ngày xong nhất quyết phải vào phòng chế thuốc của tôi.
Tôi thấy không sao cả, các hoàng tử thích làm gì thì làm đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc làm thuốc của tôi là được.
Bọn họ tìm hai cái ghế rồi bắt đầu ngồi xuống nói chuyện.
Tôi đun sôi nước, chuẩn bị nồi, mở hộp đựng thuốc mới phát hiện ra lúc đi tôi mới vo xong 8 viên thuốc thôi mà, bây giờ trong hộp lại có 9 viên.
Kỳ lạ thật đấy.
28
Hai người trò chuyện sôi nổi, tôi sợ bọn họ khát nên mang hai chiếc chén tốt nhất Thái Y Viện đi rót trà cho họ.
“Anh đã thấy Lương Nhụy đeo chiếc vòng này bao giờ chưa?” Cửu hoàng tử hỏi Thái Tử.
Thái Tử cầm chiếc vòng trong tay nhìn kỹ rồi mới lắc đầu.
“Tôi chưa, chắc nó là đồ của thế giới này.”
Cửu hoàng tử giơ chiếc vòng lên cao, lật trái, lật phải, ngạc nhiên nói: “Hứa Tranh Dương, chiếc vòng này.... hình như nó là dải Mobius?!”
Dải Mobius, lại một từ tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Tôi cũng hướng mắt về mặt trang sức màu vàng trên chiếc vòng màu tím.
“Dải Mobius tượng trưng cho vòng tuần hoàn lặp lại vĩnh viễn, vô hạn. Nó là một loại topo*, chỉ có một phía (mặt) và một biên.” Thái Tử giải thích.
Cửu hoàng tử ngạc nhiên, chăm chú nhìn chiếc vòng, hơi nắm chặt tay: “Vậy đây là manh mối Lương Nhụy để lại cho chúng ta à?”
*Dải Mobius: Dải Mobius có thể dễ dàng được tạo ra bằng cách dùng một dải giấy và cho xoắn một nửa và sau đó dán hai đầu của dải với nhau để tạo thành một vòng, điều đặc biệt của dải Mobius là khi bạn dùng bút vẽ một đường thẳng đi theo dải băng đến khi đụng lại điểm bắt đầu thì nét vẽ đã đi qua cả hai mặt của dải băng. Một tờ giấy, bạn gọi nó có 2 mặt, nhưng cái dải băng Mobius nhìn thì giống 2 mặt nhưng lại mang đặc điểm của một mặt mà thôi. Tạo cảm giác không gian 2 chiều bị rút về không gian 1 chiều.
Khi bạn nhìn kỹ một dải Mobius, bạn sẽ thấy rằng sẽ không thể vẽ được nó bằng hai màu khác nhau. Nó cũng có thể giúp bạn tưởng tượng con kiến đi dọc theo dải Mobius. Như M.C. Escher cho thấy trong bức tranh nổi tiếng của ông, Möbius Strip II (Mão Đỏ), kiến có thể đi trên một dải Mobius trên một bề mặt duy nhất vô thời hạn! Có lẽ đó là khả năng di chuyển vô thời hạn trong một vòng lặp dọc theo dải Mobius làm cho một số người kết hợp dải Mobius với khái niệm vô tận. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao biểu tượng vô cực giống với dải Mobius (ảnh trong comment)
*Topo: ngôn ngữ trong toán học, rất dài và trừu tượng, nếu bạn thắc mắc thì comment để mình trả lời chi tiết.
“Đúng rồi.”
Cửu hoàng tử đặt tờ giấy và chiếc hộp gỗ lấy trên người Hoàng Hậu lên bàn.
“Anh Nhạc Dư, đây là đồ em tìm được trên người Lương Nhuỵ..... à không, trên th.i th.ể của Lương Nhụy"
“Em cũng không giấu anh, em sẽ nói nội quy của em cho anh, em cảm thấy nếu bây giờ không hợp tác thì chúng ta sẽ ch.ết ở chỗ này mất.”
Thái Tử rũ mắt trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng anh ta vẫn lấy tờ giấy anh vẫn cất kỹ trong ngực ra, sau đó đưa cho cửu hoàng tử xem.
“Không giống nhau....nội quy của mỗi người không giống nhau!”
Cửu hoàng tử cũng lấy tờ giấy ghi nội quy của mình ra.
29
“1: Là hoàng tử xin hãy cần cù, có chí tiến thủ, giờ Tý mới đi ngủ, trước khi mặt trời mọc phải đến Thấu Phương các ngâm thơ, đọc sách.
“2: Là hoàng tử không thể có nhiều tham dục*, đến giờ ăn mới được về tẩm điện để dùng bữa, dùng ngọ thiện* xong tiếp tục đến Thấu Phương các luyện chữ, ôn bài.
*Tham dục: tham lam và dục vọng, thực (ăn) cũng là một loại dục vọng
*Ngọ thiện: Cơm trưa (từ này hay được dùng trong hoàng cung nên mình giữ nguyên, từ dùng bữa cũng vậy)
“3: Nếu trời mưa to phải nhanh chóng trở về tẩm điện của mình!
“4: Nhớ kỹ nước mưa rất bẩn, không được để nước mưa dính vào thân thể sạch sẽ của ngài. Giày Hoàng tử đeo được dệt bằng vải quý giá, không được để giày chạm vào nước mưa.
“5: Chú ý, trong hậu cung sau buổi trưa không có Thái Y Viện, chỉ có Ngự Thiện Phòng.”
Thái Tử đọc từng chữ một trong tờ giấy của Cửu hoàng tử, sắc mặt càng ngày càng tối tăm.
“Chuyện này là sao?”
“Nếu sau trưa không có Thái Y Viện, chỉ có Ngự Thiện Phòng....”
“Thế “chỗ” chúng ta đang ở gọi là gì chứ?”
30
Chuyện này khiến Thái Tử và cửu hoàng tử thảo luận rất lâu cũng không có kết quả.
“Vậy nội quy của Lương Nhụy là gì, cậu biết không?” Thái Tử hỏi cửu hoàng tử.
Vừa nghe Thái Tử hỏi, cửu hoàng tử do dự một lúc rồi chỉ vào tờ giấy tìm thấy trên người Hoàng Hậu, lắp bắp nói: “Chỉ có tờ này thôi, em đọc qua thấy nó không ổn lắm”
Thái Tử mở tờ giấy ra, tôi cũng ngó vào tờ giấy, đập vào mắt tôi là bảy chữ viết bằng máu.
【 Xin hãy tìm mọi cách để ch.ết. 】
Mảnh giấy rơi khỏi tay Thái Tử, tôi chậm rãi bước tới nặt nó lên, im lặng nhìn vài lần rồi đặt lên bàn. Khi tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện Thái Tử đang nhìn tôi.
Anh ta giơ tay lên quơ quơ trước mắt tôi, hỏi cửu hoàng tử: “Cô ấy..."
“Anh Nhạc Dư, thật ra em thấy Boss* của thế giới này rồi, chắc hẳn là Thái Hậu.”
Boss: Nhân vật phản diện cuối cùng cần phải đánh thắng mới qua màn được của game
“Bà ta ghê tở.m đến mức em không tả nổi, cao hơn hai mét trông như một núi thịt di động ấy...
“Em nhìn thấy th.i th.ể của Lương Nhụy, trên người cô ấy đầy vết roi, thịt trên mặt bị cắt thành từng mảnh, không nhìn rõ cả mắt mũi,..."
Cửu hoàng tử hơi nghẹn ngào, anh ta nhìn tôi mấy lần.
“Thật ra NPC này phải đến cung Khôn Ninh trước giờ Mùi, là chỗ Lương Nhụy ở, để bắt mạch hàng ngày cho Lương Nhụy.
“Nhưng lúc nãy em vô tình ngăn cản cô ấy, làm lỡ giờ bắt mạch, có phải vì thế....bởi vì em mới khiến Lương Nhụy ch.ết không?”
31
Tôi lần lượt lấy chín viên thuốc ra khỏi hộp rồi đặt chúng lên bàn
Vừa nãy, sau khi Thái Tử nghe cửu hoàng tử nói xong, hai người cãi nhau to.
Tôi không nghe nội dung cuộc cãi vã, bởi vì tôi không quan tâm.
Hai người cãi nhau xong đi ra khỏi phòng chế thuốc của tôi. Bây giờ tôi mới để ý đến chiếc hộp gỗ ở dưới tờ giấy. Như bị ma quỷ vẫy gọi, tôi biết rõ không nên mở chiếc hộp ra nhưng tôi không kìm được....
Trong hộp không có gì cả, tôi sờ vào đáy hộp thì thấy ván gỗ dưới đáy hộp hơi lỏng nên tôi đẩy nó ra, trong đó có một vật bằng đồng tôi chưa bao giờ thấy trước đây.
Tôi lật nó lên.
32
“Đây là..... tôi à?”
Mặt sau của miếng đồng là gương, tôi giơ tay lên sờ mặt của mình, người trong gương cũng sờ mặt giống tôi.
Tôi chợt nhận ra, không chỉ những người xung quanh tôi kỳ lạ mà tôi cũng là một người kỳ lạ.
Tôi khẽ vuốt ve gương mặt của mình sau đó xoa mạnh, thậm chí tôi còn tát mấy cái vào mặt, người trong gương cũng làm như vậy.
Sao lại vậy?
Tôi cố gắng chớp mắt, nhe răng ra cười nhưng gương mặt trong gương vẫn mơ hồ, không thay đổi theo hành động của tôi.
Tại sao chứ?
Vì sao tôi không có khuôn mặt?
Ai đã lấy mặt của tôi?
Tôi tức giận ném hết thuốc vừa mới nặn xong vào trong nồi, không ngừng khuấy, đảo cho đến khi chín viên thốc đều chìm xuống.
Thái Tử bước vào, anh ta dùng ống tay che mũi hỏi: "Trong này có mùi gì....cô đang làm gì vậy"
Tôi mặc kệ anh ta, bắt đầu dùng cái xẻng bằm nhuyễn những dược liệu thô, không nấu chảy được trong viên thuốc.
33
Sáng sớm hôm sau, tôi vào phòng chế thuốc lại thấy vẫn còn một viên thuốc trên bàn.
Tôi nhớ hôm qua nấu hết thuốc rồi mà nhỉ, sao hôm nay vẫn còn một viên.
Chắc là hôm qua tôi bỏ sót rồi.
Hôm nay Thái Tử không đến Thái Y Viện, tôi không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
34
Cả buổi sáng tôi quét dọn, sắp xếp lại đồ trong phòng chế thuốc rồi nấu thuốc mới. Đến tận buổi trưa, dùng ngọ thiện xong cửu hoàng tử đến Thái Y Viện giống như dự đoán của tôi.
Thấy anh đến tôi cúi người hành lễ rồi quay người định rót cho anh chén trà thì có tia sáng sắc lạnh xuất hiện, một thanh kiếm sắp đâm vào ngực tôi.
Tốc độ rất nhanh, ra tay rất tàn nhẫn.
Tôi không định tránh, nhìn thanh kiếm cắm sâu vào ngực tôi xoay người, nghiêng đầu nhìn cửu hoàng tử, hai mắt anh ta đỏ ngầu, nhìn tôi bằng ánh mắt ác độc.
“Ch.ết đi, cô đi ch.ết đi”
Tôi vẫn nghiêng đầu nhìn anh ta, m á u tí tách chảy xuống.
“Điện hạ, nô tài đã làm gì khiến ngài tức giận ạ?”
“Cô.... cô mới là....của thế giới này. Cô đã gi.ết Trương Nhạc Dư.”
Cửu hoàng tử như phát điên rồi, hai tay anh ta nhuộm đẫm m á u tươi, vừa khóc vừa cười.
“Trương Nhạc Dư ch.ết rồi, ch.ết ở ngoài Thái Y Viện của cô.... Đầu của anh ấy bị ch.ặt đứt, th.i th.ể bị cô treo ngược ở cửa"
Cửu hoàng tử nói rất nhiều, toàn những câu không đầu không cuối nhưng nội dung chính là khẳng định tôi gi.ết Thái Tử.
Cuối cùng cửu hoàng tử mệt mỏi hỏi tôi: “Đầu của anh ấy ở đâu?”
35
Tôi từ từ rút thanh kiếm trên ngực bằng tay trái.
“Đầu ở đâu?
“Đầu của anh ấy ở đâu?”
Cửu hoàng tử như bị ma nhập, lặp đi lặp lại câu nói này.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Điện hạ, đầu của Thái Tử ở đâu, ngài biết rõ hơn nô tài mới phải chứ.”
Từng thớ cơ trên mặt cửu hoàng tử hơi co lại.
Tôi cầm thanh kiếm lên, bắt đầu gọt gương mặt của mình như gọt một trái táo, từng chút một cho đến khi khuôn mặt mơ hồ bên ngoài của tôi bị bóc hết ra, chỉ còn gương mặt thật của tôi.
Tôi cười vui vẻ với Hứa Tranh Dương
“Hiiiiiiiiiii.” (Hi trong xin chào chứ không phải hi trong hihi nhé)
Hứa Tranh Dương mím chặt môi, lùi lại vài bước, lắc đầu hét lên: “Lương Nhuỵ? sao lại là cô? Không phải cô.....”
Anh ta chưa nói xong tôi đã lạnh lùng cắt ngang: “Được rồi, không cần giả vờ nữa, chỉ có tôi với anh ở đây thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...