Điều này có phải có ý nghĩa là anh Chương cũng sẽ xuất hiện không?
Đào Tư Khả uống trà sữa, trong đầu hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Thẩm Tiểu Địch dường như cũng nghĩ đến vấn đề tương tự, cô ấy nói khẽ với cô: "Hôm nay có lẽ mình sẽ có cơ hội được tận mắt chứng kiến dung nhan của anh Chương."
Đào Tư Khả nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Không phải cậu từng gặp rồi sao?"
"Lần trước mình ngại nên không nhìn kỹ." Thẩm Tiểu Địch nhai trân châu trong miệng.
Trần Thiến Văn nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cười hỏi một câu: "Hai đứa thì thầm to nhỏ đang nói gì đấy?"
Thẩm Tiểu Địch rướn người bám vào ghế lái, nói: "Bọn cháu đang thảo luận về bạn trai của Dương Dương."
Trần Thiến Văn như hiểu ra, nói: "Là anh Chương đấy à?"
"Vâng." Thẩm Tiểu Địch gật đầu, "Dì nhỏ, dì biết hả?"
Trần Thiến Văn cười nói: "Chương Đình Quân có ai là không biết chứ? Nói một câu thật lòng thì Lư Nhĩ Dương cũng phải có bản lĩnh lắm mới đi theo được với anh ta, nữ nghệ sĩ trong giới giải trí muốn theo Chương Đình Quân để có chút quan hệ đúng là không ít."
Thẩm Tiểu Địch tâm trạng không tốt, rít trà sữa kêu lên rột rột: "Đó là vì Dương Dương xinh đẹp, được chưa hả?"
Trần Thiến Văn bất lực lắc đầu, nói: "Dì là dì ruột của cháu mà còn không bằng thần tượng nữa, mới nói hai câu cháu đã không vui rồi."
"Đâu phải đâu ạ." Thẩm Tiểu Địch phụng phịu nói.
Trần Thiến Văn không nói gì thêm về chuyện của Lư Nhĩ Dương và Chương Đình Quân nữa, mặc dù Đào Tư Khả tò mò, luôn cảm thấy người ở trong ấn tượng của cô với Chương Đình Quân nghe được từ miệng người khác có cảm giác rất khác biệt.
Lễ công chiếu được tổ chức tại rạp chiếu phim trên trung tâm thương mại thành phố Dương Giang, khi Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch bước vào trung tâm thương mại, lối vào thang máy vẫn còn một tấm áp phích của phim điện ảnh do thần tượng của Thẩm Tiểu Địch là Từ Minh Vũ quay chụp, là một bộ phim đô thị tình yêu mỹ thực.
Nam chính là ảnh đế lão luyện, nữ chính là ảnh hậu nổi nhất làng điện ảnh hiện nay.
Đào Tư Khả còn nhớ cô ấy tầm tầm tuổi mình, hình như chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng sự nghiệp thực sự rất phát đạt, nghe nói tiền lương đóng phim của Nghê Trăn lên tới tám con số, Đào Tư Khả cảm thấy bốn tuổi này không chỉ đại diện cho tuổi tác, kinh nghiệm, mà còn đại diện cho sự khác biệt về giàu có.
Nghĩ như vậy, Đào Tư Khả đột nhiên cảm thấy bốn tuổi thực sự là một khoảng cách lớn.
Thẩm Tiểu Địch nhíu mày, nói: "Tư Khả, mình vẫn luôn cảm thấy cậu và cô diễn viên Nghê Trăn này rất giống nhau."
Đào Tư Khả cũng liếc nhìn Nghê Trăn trên tấm áp phích vài lần, trên người cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, tóc dài chấm tai, giống với kiểu tóc hiện tại của Đào Tư Khả.
Song Đào Tư Khả không cảm thấy hai người họ có bất cứ điểm tương đồng nào.
Trần Thiến Văn cũng quan sát kỹ Nghê Trăn trên tấm áp phích, rồi lại nhìn Đào Tư Khả, cuối cùng đưa ra kết luận: "Ừm, đúng là gương mặt có chút giống."
Thẩm Tiểu Địch bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Đúng vậy, mình cảm thấy như thế đấy, có lẽ Đào Đào sẽ là ảnh hậu tiếp theo chăng?"
Trần Thiến Văn sờ cằm, quan sát Đào Tư Khả, nói: "Khuôn mặt này của Tư Khả ở trong giới giải trí thật ra cũng được coi ở mức tầm trung, nếu thật sự muốn lăn lộn trong ngành này, có lẽ cũng không quá tệ."
Đào Tư Khả rất hiểu rõ bản thân: "Kỹ năng diễn xuất của cháu kém lắm, nếu gia nhập làng giải trí, e là sẽ bị mắng là bình hoa di động.
Cháu nghĩ cuối cùng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, bản thân lại còn bị trầm cảm, chẳng thỏa đáng chút nào."
"Có nhan sắc là được rồi, bây giờ trong giới giải trí không phải có nhan sắc mới là quan trọng sao?" Thẩm Tiểu Địch nói trúng tim đen.
Trần Thiến Văn cười tán đồng: "Lời này của Tiểu Địch nói có lý đấy."
Lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, Đào Tư Khả nhắc nhở hai người: "Thang máy tới rồi, vào trong thôi." Bấy giờ mới đánh tan trí tưởng tượng đẹp đẽ của hai người họ về việc cô gia nhập làng giải trí.
Khi Chương Đình Quân đọc được tin nhắn của Đào Tư Khả, anh vẫn đang ở trong xe, một bộ phim điện ảnh mà anh đầu tư sẽ được công chiếu vào ngày hôm nay, Chương Đình Quân vốn không muốn tham dự, nhưng đạo diễn Ngô của bộ phim điện ảnh đó đã đích thân gọi điện đến, muốn anh nhất định phải xuất hiện.
Vị đạo diễn Ngô này là bạn tốt của bố Chương Đình Quân, Chương Đình Quân đã gặp ông ấy vài lần, sau đó vì công việc của Chương Đình Quân mà hai người thường xuyên liên lạc, trở thành bạn thân.
Đạo diễn Ngô cũng là một người nổi tiếng trong giới điện ảnh, một số bộ phim do ông sản xuất đều là kinh điển, đến nay vẫn có lượng người xem khổng lồ.
Nhưng vì môi trường văn hiện giờ, lão tướng chỉ có thể quay một vài bộ phim điện ảnh tình yêu không nổi mà thôi.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Chương Đình Quân từ từ cho xe dừng lại, cầm lấy di động ở trên trung tâm tay vịn, đang định tra cứu thông tin thì Wechat nhảy ra một thông báo.
Chương Đình Quân nhấn vào, Đào Tư Khả: Giáng sinh vui vẻ!
Cô còn đính kèm một biểu tượng cảm xúc là cây thông Noel.
Chương Đình Quân hơi muốn cười, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, thật đúng là hợp cảnh.
Anh gõ bốn chữ "Giáng sinh vui vẻ" vào trong khung trò chuyện rồi nhấn nút gửi đi.
Đào Tư Khả ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, trong rạp không bật đèn, tầm nhìn có chút mờ mịt, bên tai vang lên giọng nói của Thẩm Tiểu Địch: "Hàng đầu tiên chắc là đạo diễn gì đó nhỉ?"
"Đúng vậy, diễn viên chính cũng ngồi ở đó." Trần Thiến Văn nói.
Đào Tư Khả cởi khăn quàng cổ và găng tay đặt lên ghế, lấy di động từ trong túi áo khoác ra, đúng lúc nhìn thấy Chương Đình Quân trả lời tin nhắn của cô, cũng là bốn chữ Giáng sinh vui vẻ.
Đào Tư Khả tắt di động, bỏ lại vào trong túi.
Nửa tiếng sau, đèn trên sân khấu bật sáng, ở lối vào có vài người đi vào, Hứa Minh Vũ mặc một bộ vest màu xanh lam, tóc vuốt ngược.
Giọng nói kinh ngạc và kiềm chế của Thẩm Tiểu Địch vang lên trong bóng tối: "Anh ấy đẹp trai quá, không hổ danh là thần tượng của mình."
Đào Tư Khả ngước mắt lên, vừa khéo nhìn thấy Nghê Trăn ở phía sau Từ Minh Vũ, hôm nay cô ấy mặc bộ trang phục giống trên tấm áp phích, chiếc váy hai dây màu đỏ dài đến đầu gối, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh, đôi mắt đen long lanh và ranh mãnh.
Bởi vì ban nãy Thẩm Tiểu Địch nói cô và Nghê Trăn có chút giống nhau, Đào Tư Khả không khỏi nhìn thêm một chút, cô cảm thấy mặc dù gương mặt của hai người có chút giống nhau, song Nghê Trăn xinh hơn cô rất nhiều.
Thẩm Tiểu Địch vẫn thấp giọng lẩm bẩm: "Này, Tư Khả, càng nhìn càng thấy cậu và Nghê Trăn giống nhau đấy."
"Vậy ư?" Đào Tư Khả không nghĩ vậy, cô nói thật lòng, "Mình cảm thấy cô ấy xinh hơn mình rất nhiều."
Trần Thiến Văn xen vào: "Bây giờ cháu vẫn còn nhỏ, nói sao nhỉ, vẫn chưa dậy thì, chắc chắn không thể so sánh rồi."
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Tiểu Địch đột nhiên nói: "Ấy, đó có phải là anh Chương không?"
Đào Tư Khả lại ngước mắt lên lần nữa, Chương Đình Quân mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen và quần dài cùng màu, dáng người anh thẳng tắp, một tay đút túi quần, tay còn lại đặt trên vai người đàn ông trung niên đội mũ da cừu màu nâu bên cạnh, trên mặt hiện lên ý cười ấm áp, lắng nghe người đàn ông đó nói chuyện, nét mặt mang vài phần kính trọng.
Trần Thiến Văn thở dài: "Gương mặt đó của anh Chương đúng là tuyệt đỉnh, khí chất có thể sánh ngang với những nam minh tinh trong giới giải trí."
Đào Tư Khả cũng cảm thấy như vậy, cô lên tiếng hỏi: "Dì nhỏ ơi, người đứng bên cạnh anh ấy là ai vậy ạ?"
"Đạo diễn Ngô." Trần Thiến Văn giới thiệu, "Đạo diễn thế hệ cũ, rất tài năng, có phong cách cá nhân mạnh mẽ.
Dì rất thích những bộ phim ông ấy quay trong những năm đầu."
Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, nhìn thấy Chương Đình Quân ngồi xuống vị trí chính giữa hàng đầu tiên, anh ngả người ra sau, lấy di động ra như thể không có ai khác ở đó.
Tiếp theo, một nhóm người lần lượt bước vào, Lư Nhĩ Dương là người cuối cùng xuất hiện, cô ta khoác một chiếc áo khoác len màu đỏ, bên trong mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng, cô ta ngồi vào vị trí trống bên cạnh Chương Đình Quân.
Mười phút sau, người dẫn chương trình và những người sáng tạo chính của bộ phim lên sân khấu để chia sẻ một số clip thú vị trong quá trình quay phim, Chương Đình Quân không lên sân khấu mà ở bên dưới nghịch di động, giống như một người ngoài cuộc, chỉ thỉnh thoảng anh mới ngẩng đầu liếc mắt lên sân khấu đôi chút, xong rồi lại thu lại ánh mắt.
Sau khi làm nóng bầu không khí, bộ phim bắt đầu được chiếu.
Đèn trong rạp đã tắt, nguồn sáng trong cả sảnh chính là ánh sáng trắng trên màn chiếu.
Đào Tư Khả bị cận thị nhẹ, rạp chiếu này có sức chứa hơn 200 người, họ ngồi về phía sau quá xa nên những bóng người trên màn chiếu ở trong mắt cô chỉ là một đường nét mờ ảo.
Đào Tư Khả kiên nhẫn xem được một lúc, thật sự không hiểu tại sao.
Cô lấy di động ra, bấm vào ghi chú và nhập một dãy chứ.
Sau đó giơ tay chạm vào cánh tay của Thẩm Tiểu Địch, đưa di động đến trước mắt Thẩm Tiểu Địch, Thẩm Tiểu Địch ngầm gật đầu, sau khi làm động tác lát nữa gọi điện thoại, Đào Tư Khả bấy giờ mới cúi người, đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Tầm nhìn đột nhiên sáng lên, Đào Tư Khả thở phào nhẹ nhõm, dưới chân cô có một tấm thảm mềm mại, cô giẫm lên trên, chạm đất yên ắng.
Đào Tư Khả đã từng đến rạp chiếu này, cô nhớ bên trong có một sảnh phụ, là kiểu mà mọi người có thể nghỉ ngơi.
Cô dựa vào trí nhớ nhỏ nhoi đó, đi lòng vòng hai lần cuối cùng cũng tìm được sảnh phụ, cô đang mừng rỡ thì nhìn thấy có người đã sớm hơn cô một bước, chiếm mất sảnh phụ.
Chương Đình Quân quay lưng về phía cô, trong tay kẹp điếu thuốc, di động áp bên tai, anh đang nghe điện thoại.
Đào Tư Khả vốn định nhẹ nhàng bước đi, nhưng người đàn ông này dường như đã nhận ra điều gì đó, anh quay mặt lại, thản nhiên liếc nhìn, song khi nhìn thấy cô thì anh hơi sững sờ trong giây lát.
Đào Tư Khả mỉm cười tiến lại gần, sau khi cúp điện thoại, anh kéo gạt tàn trên bàn thủy tinh qua, dập tắt điếu thuốc, nói: "Tư Khả, sao em lại ở đây?"
"Em đến xem phim." Đào Tư Khả nói ra tên của bộ phim đó.
"Mới xem được một nửa sao lại chạy ra ngoài?" Anh hỏi.
"Bộ phim này không hay." Cô nói từng câu từng chữ, không quên quan sát sắc mặt của anh.
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Chương Đình Quân không có quá nhiều thay đổi, anh cười khẽ, tùy ý nói: "Tư Khả, nói thật với em, anh cũng đầu tư vào bộ phim này."
"Em cũng nói thật cho anh biết, em có ý nói vậy đấy." Cô ngập ngừng, chớp mắt nói, "Em biết anh đầu tư vào bộ phim này từ lâu rồi, vậy nên mới nói như thế."
"Vậy em nói cho anh biết, lý do mới xem được một nửa em đã chạy ra ngoài là gì?" Chương Đình Quân cười cười, "Dù sao thì anh cũng phải ước tính xem nên đầu tư bao nhiêu cho chi phí quảng bá tiếp theo của bộ phim này."
"Là vì em quên đeo kính áp tròng." Cô nói.
"Em cận thị?" Ánh mắt anh rơi trên mặt cô, nói chính xác thì là rơi trên đôi mắt của cô.
~Hết chương 19~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...