Edit: La Na
Trần Yên Thực đưa tay nhận lấy, không nói gì nữa, thầm suy nghĩ, về nhà lại kéo tên anh vào danh sách đen.
Anh lại đi về chỗ tủ lạnh, "Em muốn uống gì?"
"Hả?"
"Phá bữa tối của em, phải bồi thường cho em một chút chứ." Lúc Tạ Cảnh Thâm nói những lời này mang theo ý cười hiếm thấy.
Trần Yên Thực nhìn anh lấy một quả trứng gà ra, có chút khó tin: "Anh làm?"
"Ừ."
Trần Yên Thực đi đến bên người anh, nhìn vào tủ lạnh đầy ắp, cô sờ sờ bụng, đói bụng rồi: "Tùy anh đấy."
Nhìn phòng bếp Tạ Cảnh Thâm thường xuyên dùng, không bụi, bồn nước sạch sẽ, chén đĩa rửa sạch được sắp xếp đúng quy cách chỉnh tề.
Lúc Tạ Cảnh Thâm bận việc ở phòng bếp, Trần Yên Thực ngồi trong phòng khách, mở ti vi, nhưng thật không có gì hay để xem, dứt khoát đứng trước cửa phòng bếp, nhìn Tạ Cảnh Thâm thuần thục cắt rau.
Anh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một cái áo len, đeo tạp dề phía trước, không có tí ti nào là không được tự nhiên.
"Không nhìn ra nha, anh thường xuyên xuống bếp nấu ăn lắm sao?"
"Ừ."
"Một mình ăn cơm có gì thú vị à?"
"Không thú vị, hoan nghênh em sau này đến nhà anh ăn chực." anh nói câu vui đùa hiếm thấy, dường như tất cả lại quay về trước khi đêm đó xảy ra, "Tay nghề của anh cũng không tệ."
Trần Yên Thực vén vén tóc trước trán, không cam lòng yếu thế: "Tay nghề của mẹ tôi cũng không tệ đâu nhé."
Tạ Cảnh Thâm: "..." Tình cảm của mỗ ta thấp ghê gớm.
Trần Yên Thực chuyển đề tài cực nhanh: "Tay nghề này anh học lúc này vậy?"
"Lúc ở Mỹ đọc sách, ăn không quen nên đành tự tay làm thôi."
Theo bản năng Trần Yên Thực muốn hỏi anh chuyện ở Mĩ, nhưng dựa vào kinh nghiệm cô đọc tiểu thuyết ngôn tình rút ra được, hỏi vấn đề này dường như rất mờ ám, cô không muốn mờ ám với Tạ Cảnh Thâm, cô thậm chí không muốn gặp cả anh, cần gì phải hỏi chứ, nên nén vấn đề này xuống.
Trên bàn cơm, Trần Yên Thực chăm chú nhìn Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm không nói một lời, im lặng ăn cơm, nhưng mà mỗ ta là người đẹp, tùy hứng, ăn cơm cũng như đang làm nghệ thuật, Trần Yên Thực cắn đũa nhìn anh đến xuất thần.
Tạ Cảnh Thâm gắp món ăn vào chén Trần Yên Thực: "Nhìn anh làm gì? Ăn cơm."
Á, Trần Yên Thực thu hồi ánh mắt, và vài miếng cơm, hỏi anh: "Lúc nãy anh không ăn à?"
"Vừa nãy không có khẩu vị, ăn ít." Còn bây giờ thì vừa nhìn em vừa ăn cơm, đương nhiên lời này anh không nói ra.
Lại im lặng vài giây, Trần Yên Thực tiếp tục tìm đề tài: "Không ngờ tài nấu ăn của anh cũng không tồi."
"Ừ."
"Tạ Cảnh Thâm."
"Hả?"
"Chuyện lần trước, anh coi như tôi không buông được đi, dù sao về sau, tôi không muốn gặp anh."
Tạ Cảnh Thâm: "..." Yên lặng gắp đồ ăn cho vào trong chén cô, "Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, dễ dẫn đến rối loạn tiêu hóa."
Trần Yên Thực: "..." Này bạn nhỏ, lời mình nói rốt cuộc bạn có nghe thấy không vậy?
Ăn bữa tối xong, Trần Yên Thực thu dọn, nghĩ rằng vừa nãy anh đã làm cơm rồi, bản thân ăn không phải trả tiền một trận, cũng không thể không làm gì, toại nguyện nói: "Để tôi rửa cho."
"Không cần, để anh." Tạ Cảnh Thâm bưng một chồng bát đũa đi vào phòng bếp, đi được vài bước rồi quay lại nhìn cô: "Em cần đi toilet sao? Ở bên kia kìa." Cằm nhếch lên chỉ về một hướng.
Trần Yên Thực sửng sốt, không rõ nguyên nhân, nhưng Tạ Cảnh Thâm cứ nhìn cô mãi, cô cũng chỉ lắc đầu: "Không cần."
Tạ Cảnh Thâm dường như nhìn ra nghi ngờ của cô, mới giải thích nói: "Anh nhớ mấy ngày nay là kì sinh lý của em."
Trần Yên Thực bị nghẹn một chút, thật là có chút không thể tiêu hóa nổi: "Làm sao mà anh biết... kỳ sinh lý của tôi đến lúc nào?"
Tạ Cảnh Thâm cũng hơi quẫn một chút, nhưng vẫn nghiêm trang nói cho cô biết: "Lúc em ở bệnh viện chăm sóc bác trai, có một lần, không cẩn thận nhìn vào trong túi em có..." Tạ Cảnh Thâm cân nhắc từng từ, "Đồ dùng phái nữ."
Đương nhiên Trần Yên Thực biết anh muốn nói gì, không khỏi vừa thẹn vừa cáu: "Sao anh lại tùy tiện nhìn vào túi người khác..."
"Không phải anh cố ý, lúc đó túi của em để ở đầu giường bệnh, di động để ở ngoài, anh chỉ giúp em bỏ điện thoại vào."
"..."
Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nhìn cô, Trần Yên Thực hơi khó mở miệng, loại chuyện này thảo luận với Tiết An An cũng được đi, nhưng hôm nay cô lại đi thảo luận chuyện này với một người đàn ông ?
Không hiểu sao Tạ Cảnh Thâm rất có nhẫn nại , cô đành mở miệng , lời nói có chút không rõ ràng : “ Hôm nay không phải …”
Tạ Cảnh Thâm nhíu mày , xoay người đặt đồ ăn vào phòng bếp , rồi mới đi tới trước mặt cô : “ Anh không thể nhớ nhằm .”
Vì sao cô lại đụng phải người đàn ông thích đào gốc rễ này nhỉ , hơn nữa không phải cô đến để kết thúc à , sao lại nói đến vấn đề này , Trần Yêu Thực nâng trán: “ Kỳ sinh lý của tôi luôn luôn chính xác .” Cô thường xuyên muốn thức đêm để kiểm tra bản thảo , con gái thức đêm nhiều thường gặp mấy vấn đề này, đặc biệt là ở tuổi này , không phải là con gái mười tám đôi mươi .
Tạ Cảnh Thâm thoáng suy tư : “ Từ lần trước tới giờ vẫn chưa tới sao ?”
Mặt Trần Yên Thực đỏ đến mức muốn nhỉ ra máu , dường như đầu óc không hoạt động tốt , có chút nghi hoặc nhìn anh , vì thế Tạ Cảnh Thâm lại bồi thêm một câu : “ Lần trước là sau khi chúng ta phát sinh quan hệ ấy .”
Su nhà nó , Trần Yên Thực tỏ vẻ rất bực tức , cúi đầu rầu rĩ đáp : “ Không .”
Tạ Cảnh Thâm đột nhiên nói : “ Em có từng nghĩ , em có thể mang thai rồi không ?”
Uy lực câu này không thua gì một trái banh , huyết sắc trên mặt Trần Yên Thực nhanh chóng bị rút đi , cho tới bây giờ , cô chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng thực sự rất có thể , tuy rằng kỳ sinh lý của cô không đều , nhưng chưa lúc nào như bây giờ , chậm một tháng vẫn không đến …
Trần Yên Thực cũng không nhìn lại , đi tới ghế sofa cầm túi lên : “ Không thể nào .”
Tạ Cảnh Thâm đè tay lại : “ Sao lại không thể , em cho rằng tình huống lúc đó mà anh còn bình tĩnh đeo bao cao su sao ? Hay là hôm sau em có uống thuốc ?”
Trần Yên Thực chưa có kinh nghiệm về mặt này , hơn nữa lúc đó do quá kinh hãi , choáng váng hồ hồ , sớm đã quên mất chuyện tránh thai , nhưng nếu cô mang thai thật … Cô hơi khó tiêu hóa : “ Đừng nói nữa , Tạ Cảnh Thâm .”
Tạ Cảnh Thâm lấy túi sách của cô , vỗ vai cô đang ngồi trên ghế sofa : “ Anh đi mua một ít thứ , ở đây chờ anh .”
Trần Yên Thực nhìn anh một cái , gật gật đầu .
Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác , đi tới cửa , nghĩ cái gì , lại quay trở lại : “ Em đi với anh đi , anh không muốn giống như lần trước , chờ anh về , ngườ chẳng còn bóng .”
Trần Yên Thực muốn phản bác lại theo bản năng , nhưng lại không thể phản bác lại được , quả thật là cô tính như thế .
Tạ Cảnh Thâm nhìn thoáng qua đôi giày cao gót của Trần Yên Thực , nhíu nhíu mày , nói thêm : “ Chờ anh một chút .”
Khi anh quay lại , ngoài cái áo lông trên tay còn có thêm một hộp giày .
Ném quaafo áo cho Trần Yên Thực : “ Bên ngoài lạnh lắm , mặc vào .”
Tranh thủ lúc Trần Yên Thực mặc quần áo anh ngồi xổm xuống , cởi giày cao gót của Trần Yên Thực giật mình , muốn rút chân về , nhưng bị anh nắm trong tay : “ Rất xinh đẹp .”
Trần Yên Thực lườm anh , không ngờ gặp phải ánh mắt của anh , lại nghe anh nói tiếp : “ Nhưng mà chân của em lạnh quá .”
Trần Yên Thực có chút bực bội , động tay động chân cũng thôi đi , còn muốn nói chuyện , rõ là …
Sau đó cô được mang một đôi giày vào rất nhanh , cô nhìn nhìn , lớn nhỏ vừa thích hợp , là ủng đi tuyết rất mềm mại , rất ấm áp , nhưng cô lại không thích , cô đưa tay muốn cởi ra , nhưng mà bị ngăn cản , người nọ không nhìn cô , tự nhiên nói : “ Lần trước đi siêu thị mua đồ chơi cho cháu gái nhìn thấy nó , cảm thật đáng yêu , rất thích hợp với em” , dừng một chút , nhìn cô một cái , trong mắt có vụn ý cười , “ Quả thật rất thích hợp.”
Thích hợp chỗ nào chứ , cô mới không thích mang loại giày lông xù này .
Nhưng mà không đợ cô phản bác , Tạ Cảnh Thâm đã kéo tay cô , mang theo cô ra cửa .
Đã hơn chín giờ tối , buôn bán tiệm thuốc tây có chút vắng vẻ , em gái trong hiệu thuốc đều muốn nhanh nhanh đi ngủ , mơ hồ nhìn thấy một nam một nữ nắm tay nhau đi vào tiệm thuốc , ánh mắt dần dần dời lên trên , nhìn thấy một người mặt mày tuấn lãng lạnh lùng , chốc lát lập tức tỉnh ngủ , thật sự là một đại soái ca …
Sau đó ánh mắt mới dời sang cô gái đứng cạnh chàng trai , trên người cô mặc một áo lông thẫm màu không hề vừa người , sắc mặt có chút khó coi , có lẽ là đang giận dỗi bạn trai …
Không kịp đánh giá nhiều , hai người đã đi tới trước mặt cô , sau đó người đàn ông mở miệng : “ Có que thử thai không ?”
Nói trắng như vậy ? Em gái hơi hơi đỏ mặt , vụng trộm liếc mắt đánh giá anh một cái , thần sắc anh không thay đổi , hỏi thứ ấy mà chỉ như hỏi một loại thuốc bình thường , nhưng mà cô gái bên cạnh lại hung hăng trừng anh một cái .
Mắt thấy đầu mày người đàn ông từ từ nhíu lại , em gái mới gật gật đầu : “ Có , anh muốn lấy loại nào ?”
Tạ Cảnh Thâm quay đầu nhìn thoáng qua Trần Yên Thực , cô vùi đầu càng thấp. “ Mỗi loại một cái đi .” Khỏi bị lỗi .
Trên đường Trần Yên Thực im lặng không nói với anh tiếng nào , vào phòng , Tạ Cảnh Thâm mới đưa gói to cho cô , chỉ chỉ hướng tolet .
Đợi lúc Trần Yên Thực đi ra , sắc mặt tái nhợt hơn trước , Tạ Cảnh Thâm chờ ngay ở cửa tolet , nhìn sắc mặt cô có thể đoán được : “ Có à ?”
Thần sắc Trần Yên Thực phức tạp nhìn anh một cái , cuối cùng vẫn gật đầu .
“ Mỗi thứ một cái dùng hết rồi à ?”
Cô lắc đầu : “ Ba loại thôi à .” Nhưng kết quả giống nhau chi nên cơ bản có thể xác định được rồi .
Anh cân nhắc một chút mới mở miệng : “ Ngày mai , vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra lại .”
“ Được .”
Trần Yên Thực vòng qua anh đi đến bên cạnh ghế sofa , cầm túi , xoay người muốn đi , Tạ Cảnh Thâm đi theo sau lưng cô : “ Tôi phải về nhà rồi .”
“ Được , anh đưa em về .”
Cầm lấy túi của cô , rồi dắt cô xuống lầu .
Trên xe , Trần Yên Thực cẩn thận suy nghĩ sao chuyện này lại xảy ra , rõ ràng là cô hẹn bạn ăn bữa tối với Tiết An An ,vì sao lại biến thành phát hiện bản thân mang thai ở nhà Tạ Cảnh Thâm …
Tạ Cảnh Thâm bất chợt quay đầu nhìn cô , nhưng không mở miệng quấy rầy cô, đến nhà cô , mới nói : “ Ngày mai 8 giờ anh đến nhà em , cùng đi .”
Trần Yên Thực từ chối cho ý kiến , xuống xe , nào biết anh cũng theo xuống xe, đưa cô vào thang máy , thấy cô lấy chìa khóa mở cửa nhà mới yên tâm rời đi .
Buổi tối Trần Yên Thực mơ mơ màng màng ngủ , ngày hôm sau rời giường từ sớm , ngồi trước gương rửa mặt chải đầu một phen , Trần Yên Thực vốn thích chưng diện , hơn nữa không thể không thường xuyên thức đêm , cô rất để ý đến cách dưỡng da nên người trong gương chỉ trông như hai mốt hai hai tuổi , cô nhìn bản thân trong gương , sờ sờ mặt tròn , nghĩ rằng mang thai sẽ giống như một luống phụ có chồng , nghĩ như vậy khiến cô nổi da gà một trận , vốn không có người phụ nữ nào chấp nhận tuổi tác bản thân ngày càng lớn , ít nhất Trần Yên Thực không thể , cô chưa luyện được tâm tính bình thản như vậy .
Lúc này cách giờ Tạ Cảnh Thâm nói hôm qua còn rất sớm , nhưng cô lại không muốn cùng đi với Tạ Cảnh Thâm , nếu đi cùng , cô thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cho nên tình nguyện để bản thân dậy sớm tới bệnh viện chờ . Hiện giờ cha mẹ còn chưa rời giường , cô mở cửa , xuống lầu , bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào ? Dù sao cũng là một sinh mệnh , cô có thật sự muốn giết chết sinh linh này không ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...