Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Tuần thứ mười sáu đi đến bệnh viện kiểm tra thai đợt hai, vì đã hẹn trước, tuy phải kiểm tra nhiều thứ nhưng cũng không mất nhiều thời gian lắm, chỉ là kết quả kiểm tra lượng đường trong máu tạm thời chưa lấy được.

Sau khi kiểm tra xong, bà Tạ đặc biệt dặn buổi tối qua ăn cơm, Trần Yên Thực khéo léo gật đầu.

Đêm đó Trần Yên Thực gặp được em họ Tạ Tịnh Nghiêu của Tạ Cảnh Thâm ở nhà họ Tạ nữa.

Tạ Cảnh Thâm giải thích: “Ba mẹ Tịnh Nghiêu đã ly hôn từ khi con bé còn nhỏ, cô bận việc buôn bán nên để con bé ở nhà bên anh, cho nên Tịnh Nghiêu hay chạy sang đây lắm.”

Nhưng mà hiển nhiên lần này gặp Tạ Tịnh Nghiêu chẳng phải là chuyện ngoài ý muốn.

Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm đến sớm, Tạ Tịnh Nghiêu vừa gặp bọn họ đã dính: “Anh hai, chị hai.”

Tạ Cảnh Thâm nhịn không được cau mày: “Sao em lại đến đây?”

“Mợ út bảo em tới mà, mợ nói chị hai sẽ tới, sợ là chị hai chán chứ bộ.” Tạ Tịnh Nghiêu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội, lý do của cô quang minh chính đại, cô không thèm sợ đâu! Anh hai luôn không cho cô tới gần chị hai, vậy thì cô càng muốn lại đấy!

Trần Yên Thực nghe vậy cười cười: “Vậy phải phiền em rồi.”

Tạ Tịnh Nghiêu lắc đầu: “Không phiền không phiền.”

Có Tạ Tịnh Nghiêu nói ríu rít kế bên, Trần Yên Thực cũng thoải mái hơn một chút, mãi cho đến khi lên bàn ăn đều là cười tủm tỉm.

Trần Yên Thực là đối tượng quan trọng cần được chăm sóc, bà Tạ chỉ vào một đĩa thức ăn cho Trần Yên Thực xem: “A Cảnh nói con thích ăn món này, thử tay nghề của mẹ xem, so với A Cảnh như thế nào?”

Trần Yên Thực rất lúng túng, thì ra việc Tạ Cảnh Thâm ở nhà nấu ăn đã bị bại lộ, người mẹ chồng này có cảm thấy cô không đủ hiền lương thục đức mà ghét bỏ cô không? Đương nhiên Trần Yên Thực biết lời bà Tạ vừa nói không có ý gì khác, nhưng cô vẫn nghĩ, cảm thấy bản thân không phải là hiền thê lương mẫu hơn nữa bản thân lại không thấy có chút nguy hiểm nào, huh u hu~~ sinh đứa nhỏ xong mình có bị ghét bỏ không?

“Trần Yên à, hôm nay trời ấm dần lên rồi, nếu con không có việc gì thì nhớ ra ngoài phơi nắng nhé.”

“Dạ dạ, được ạ.”

“A Cảnh, con cũng vậy, nên mang Trần Yên đi lại nhiều mới được, sau thì mừng năm mới thì đây là lần đầu tiên hai đứa tụi con qua đây ăn cơm đó.”

“Dạ.”


Ăn cơm tối xong bà Tạ giữ hai người ở lại qua đêm một hôm.

Thịnh tình khó từ, Trần Yên Thực nhìn thoáng qua Tạ Cảnh Thâm, trước khi anh mở miệng nói đồng ý, cô biết chỉ cần cô tỏ ra một chút không đồng ý, chắc chắn Tạ Cảnh Thâm sẽ từ chối, nhưng mà đây là người nhà của anh, cô là vợ của anh, cô không thể vì yêu cầu bốc đồng của mình, vì lo lắng cho cảm xúc của mình mà chìu mình được, cô phải cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ, hòa nhập vào gia đình của anh.

Bà Tạ nhận được đáp án xác định, nhất thời cười không khép miệng được: “Tụi con cứ ở phòng của A Cảnh đi, đã dọn dẹp xong cả rồi.”

“Dạ.”

Tạ Tịnh Nghiêu nghe thế lập tức nói: “Mợ út, con cũng ngủ ở đây nhé.”

“Đi đi đi!”

Cùng xem tivi với hai người lớn tuổi một lát, lúc này Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực mới về phòng.

Phòng Tạ Cảnh Thâm rất bình thường, cũng rất sạch sẽ, còn giữ lại hình ảnh lúc anh học trung học, hằng năm anh đều ở nước ngoài, thời gian ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, trước khi anh về nước công tác, hai ông bà đã dọn dẹp bên kia xong từ lâu, sau khi về nước thì anh trực tiếp ở bên kia luôn, lâu lâu mới về ở bên này, cho nên căn phòng bên này không thay đổi nhiều, giấy khen, cúp đều được bày biện khá nhiều.

Một chuyến này Tạ Cảnh Thâm và Trần Yên Thực không nói với nhau mấy câu, đột nhiên ở chung khiến Trần Yên Thực không được tự nhiên, cầm lấy một tờ giấy khen lật qua lật lại.

Tạ Cảnh Thâm đi qua nhìn nhìn: “Anh còn nhớ chúng ta cùng tham gia.”

Trần Yên Thực ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ: “HÌnh như em chỉ được cấp tỉnh thôi, vẫn là anh giỏi.” cô phe phẩy tờ giấy chứng nhận.

Tạ Cảnh Thâm cầm lấy, thu lại: “Không có gì hay để xem đâu, em cũng có không ít mà.”

“Đã sớm mất hết rồi, đâu giữ được toàn vẹn như anh chứ.”

“Anh ở nước Mĩ mãi, mấy thứ này chỉ để ở đây thôi, chưa từng động tới.”

Trần Yên Thực nhìn sườn mặt của anh, không hiểu vì sao nụ cười của anh rất cô đơn, khiến người khác phải đau lòng, bất giác hỏi ra miệng: “Vậy anh ở nước Mỹ, nhiều năm như vậy, có ổn không?”

Cô tự nhận mình chỉ hỏi một câu hết sức bình thường, nhưng đột nhiên Tạ Cảnh Thâm lại dừng lại, sẵn tiện nở nụ cười thật chân thật từ đáy mắt, kiên định nhìn cô: “Rất ổn, ban đầu không quen lắm nhưng dần cũng thành quen.”


Trần Yên Thực thật không biết câu hỏi này có gì đáng để anh cười như vậy, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của anh, câu chất vấn của cô cũng bị ngăn lại ở yết hầu.

Tạ Cảnh Thâm đến bên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây.”

Trần Yên Thực lại gần, bị anh kéo vào trong ngực: “Mấy ngày nay thế nào?”

“Không sao cả.”

Tạ Cảnh Thâm cẩn thận nhìn cô, dường như muốn cô nói ra cái gì đấy.

Dưới ánh mắt nghi ngờ và dịu dàng của anh, dũng khí cô dâng trào: “Tạ Cảnh Thâm.”

“Hả?”

Căn phòng cực kì yên tĩnh, cho nên ngay cả hô hấp cũng trở nên rõ ràng, Trần Yên Thực nhìn thẳng vào anh, bộ dáng nghiêm trang: “Anh có biết thích một người là cảm giác như thế nào không?”

“Anh…”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là Tạ Tịnh Nghiêu, nhìn thấy sắc mặt Tạ Cảnh Thâm không được tốt lắm, cô vội vàng mở miệng: “Em tìm chị hai.”

“Không ai dạy em trước khi vào phòng phải gõ cửa à?”

Tạ Tịnh Nghiêu le lưỡi.

Bầu không khí vừa nãy hoàn toàn bị phá hư, Trần Yên Thực thở ra một hơi, rời khỏi cái ôm của anh: “Em đi ra ngoài một chút.”

Đóng cửa lại, Trần yên thực có chút nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

“Đi theo em đi.” Tạ Tịnh Nghiêu nháy mắt mấy cái, Trần Yên Thực không rõ chân tướng, đi theo cô bé đến thư phòng.

Chờ cô đi vào, Tạ Tịnh Nghiêu đóng cửa lại, mở đèn lên: “Anh hai của em hay làm bài tập trong này lắm.”


“Ừ.” Trần Yên Thực không rõ cô bé muốn biểu đạt cái gì.

“Bên này đều là sách của anh ấy.”

Trần Yên Thực đi theo qua, nhìn hàng loạt sách được sắp xếp chỉnh tề, vẫn không hiểu như cũ.

Đột nhiên Tạ Tịnh Nghiêu trừng mắt nhìn cô: “Hôm hôn lễ gặp chị em đã thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”

Trần Yên Thực cười khẽ: “Làm sao em gặp chị rồi được.”

Tạ Tịnh Nghiêu ra vẻ thần bí: “Sao lại không thể chứ?” Nói xong cô bé lấy một quyển sách từ trên giá xuống, nhưng đây không phải là chỗ quan trọng, quan trọng là quyển sách này là một sách ngoại ngữ, thứ tiếng duy nhất Trần Yên Thực có thể nhận biết là tiếng Anh, mà sách này hiển nhiên không phải, xem có vẻ là tiếng Nga.

“Anh hai em, còn biết tiếng Nga à?”

“Không biết, đây là tiếng Nga à?”

“Chắc vậy.”

“Ai ai ai, kệ nó…” nói xong Tạ Tịnh Nghiêu lật qua lật lại, lấy ra một trang giấy nhỏ “Phạch phạch phạch phạch~”

Trần Yên Thực chỉ cho cô bé là tâm tính còn con nít, khẽ cười một tiếng, nhìn qua “trang giấy nhỏ” trong tay cô bé, trên thực tế, là một tấm hình, là một tấm hình trong giấy khen, của cô.

“Là chị à chị hai?”

Giọng nói của Tạ Tịnh Nghiêu rất hưng phấn, đầu óc của cô lại không kịp phản ứng, nghe câu hỏi của cô bé, thân thể đã trả lời trước một bước, cô gật gật đầu.

“Em đã nói em thấy chị rồi mà, tấm hình này em đã thấy từ nhiều năm trước rồi, nếu không, hôm nay em không nhớ ra đâu, vừa nãy đến xem một chút, thật là chị.”

“Là sao?”

“Đúng rồi, lúc đó anh hai ở nước ngoài, em ở nhà này, em cũng ở trong này làm bài tập, nhàm chán nên xem mấy quyển sách của anh hai một chút, muốn tìm xem có bút kí hay không, quyển sách này thật đặc biệt, em rút ra, kết quả là xem chẳng hiểu gì cả, nhưng mà lại thấy được tấm hình này, trước giờ em còn chưa thấy anh hai em đi gần nữ sinh nào cả, còn tưởng rằng đây là bạn gái của anh ấy, hỏi thì anh ấy chả chịu nói.”

“Chị với anh em lúc trước không phải là người yêu, đây là chị tặng cho anh em.”

Tạ Tịnh Nghiêu trừng mắt: “Khi đó anh chị không kết giao à?”

“Không có.” Trần Yên Thực lắc đầu, cấp ba năm ấy phải báo danh thi đại học, cần có rất nhiều hình thẻ, bạn học chuẩn bị rất nhiều, cô cũng không ngoại lệ, sau đó không biết là ai dẫn đầu, đột nhiên lúc đó, chuyện trao hình thẻ ngay trong lớp học được tiến hành hừng hực khí thế, tiếp đó được lan truyện đến toàn cấp.


Tuy cũng có mấy nam sinh muốn hình của cô, nhưng cô cũng từ chối cả, trong thâm tâm cô cho rằng đây là một chuyện cực nhàm chán.

Mãi đến khi Viên Lộ trêu cô, đưa tấm hình thẻ của mình cho cô: “Cho mình một tấm của cậu đi.”

Viên Lộ mở miệng, Trần Yên Thực sẽ không từ chối, động tác trên tay, ngoài miệng cũng không quên làm tổn thương cô ấy: “Sao cậu cũng nhàm chán như vậy?”

Viên Lộ lại rất đứng đắn trừng lại cô: “Sao lại nhàm chán chứ? Sauk hi tốt nghiệp chưa chắc đã gặp được, giữ lại để nhớ nhung thôi, ai giống cậu, vô tâm như vậy, sau khi tốt nghiệp chắc chắn là cậu sẽ quên béng mình đi.”

Trần Yên Thực mờ mịt đầu hàng: “Được được được, mình sai, mình sai mình sai.” Sau đó ôm hình của Viên Lộ đặt vào trong ngực, cố tỏ ra thâm tình, “Viên Tiểu Nai là tình nhân mà đời này mình không thể quên được.”

Viên Lộ bị sự phô trương của cô chọc cười, cầm lấy tấm hình của cô còn nói: “Thấy tấm hình của cậu mình an lòng rồi, xấu hơn cả mình.”

“…”

Sau đó Trần Yên Thực nhiệt huyết sôi trào, cầm hình của mình đi tìm nam sinh lớp kế bên mà cô đang theo đuổi, kết quả bị người ta từ chối không nể mặt, Trần Yên Thực cũng không thấy bi thương nhiều, giả bộ làm mặt quỷ, trở lại phòng học, thấy Tạ Cảnh Thâm bên cạnh, liền ném cho cậu ấy: “Vì tình cảm chúng ta học chung nhiều năm như vậy, thưởng cho cậu này.”

Lúc đó Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, lúc phản ứng kịp thì Trần Yên Thực đã về chỗ của mình, cậu liền cất kĩ ảnh chụp.

Sau này, lúc Trần Yên Thực tìm Tạ Cảnh Thâm hỏi về một đề mục vật lý, bên cạnh có hai nữ sinh đang trao đổi ảnh chụp, Tạ Cảnh Thâm lén nói một câu: “Đúng rồi, đáp lễ.” Sau đó, cậu lấy tấm ảnh chụp của mình ra đưa cho Trần Yên Thực.

Có lẽ là vẻ mặt lúc đó của cậu rất bình thường, khiến Trần Yên Thực không có suy nghĩ gì, hơn nửa, sửng sốt vài giây nghĩ đến lúc trước mình đã cho cậu ấy ảnh chụp, vì thế cũng vui vẻ nhận lấy.

Nhưng mà, tấm ảnh của Tạ Cảnh Thâm đâu? Trần Yên Thực cau mày khổ sở, lại nghĩ mãi không ra đã quăng tấm hình ở đâu.

“Anh…” Tạ Tịnh Nghiêu gọi có chút chột dạ.

Trần Yên Thực chuyển đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm đang đi tới, anh cau mày lấy ảnh chụp từ trên tay Trần Yên Thực, chất vấn: “Tạ Tịnh Nghiêu, tật xấu lật loạn sách này em học ở đâu thế?”

Tạ Tịnh Nghiêu lè lưỡi không trả lời, Trần Yên Thực vội vàng giảng hòa: “Em ấy nói trước kia đã nhìn thấy em, em không tin, nên em ấy mới dẫn em đến đây đấy.”

Hiển nhiên Tạ Cảnh Thâm không tin, nhưng cũng không truy cứu, nhìn Trần Yên Thực, lại nhìn nhìn ảnh chụp, theo tiêu chuẩn của chụp ảnh thẻ, tết tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn nhẵn, trên trán lộ ra một vết đậu nhỏ, trông rất trẻ tuổi, tuy là phải tuân theo quy tắc chụp ảnh thẻ nhưng biểu cảm của cô lại không hề cứng ngắc, anh cười nói: “Không thay đổi gì.”

Trần Yên Thực giận, người thật phải đẹp hơn ảnh thẻ chứ.

Dường như Tạ Cảnh Thâm được khơi gợi trí nhớ, hưng trí nói: “Đúng rồi, ảnh của anh đâu? Còn không?”

Trần Yên Thực chấn động, báo ứng tới quá nhanh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui