Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Tạ Cảnh Thâm gõ gõ cửa phòng tắm: "Trần Yên, em làm sao vậy?"

Trần Yên Thực vội vàng sửa sang lại áo ngủ, thuận tiện quấn thêm cái áo tắm: "Không có việc gì đâu."

"Em vào đó đã rất lâu rồi."

Trần Yên Thực mở cửa, chống lại ánh mắt nghi ngờ của Tạ Cảnh Thâm, chỉ hàm hồ nói: "Thật không có việc gì cả mà."

Tạ Cảnh Thâm đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, đăm chiêu nhìn bóng lưng của Trần Yên Thực, có thể được xưng tụng là chạy trối chết.

Trần Yên Thực làm sao có tâm trạng để nghĩ đến cái khác, cũng không quản Tạ Cảnh Thâm, trốn vào trong chăn, tâm tình cực kỳ phiền chán.

Vừa nãy cô soi gương thấy bụng mình đã lộ, hoàn toàn không nhìn ra vòng eo mảnh khảnh lúc trước, còn nữa, cô cuộn cuộn chăn, cong lưng lại, theo bản năng che lấy bộ phận đến nay vẫn chưa được tính là quá rõ ràng, cô đã quên mất là cô đang ở trong chăn, vốn không ai nhìn thấy được.

Hiện giờ cô đã ra dáng phụ nữ mang thai rồi, mặc dù mặc áo khoác vào, ngược lại cũng không quá rõ, nhưng mà, bụng cô càng lúc càng lớn, Trần Yên Thực chỉ nghĩ thôi, đã vô cùng buồn rầu rồi.

Đột nhiên chăn trên đỉnh đầu bị xốc lên, bất ngờ xuất hiện ánh đèn khiến Trần Yên Thực hơi nổi giận, nhưng cô bị ánh sáng chói mắt chặn lại.

"Làm cái gì vậy?"

Trần Yên Thực nhìn người phía trên, cau mày, rất là không vui: "Ngủ."

"Ngủ còn che cả đầu?"

"Em thích."

"Sao ngày hôm qua em không thích?"

... Hừ ~ Trần Yên Thực phản công cho Tạ Cảnh Thâm một đạp, sau đó nghiêng người đi ngủ.


Tạ Cảnh Thâm chau chau mày, nhìn Trần Yên Thực một cách kỳ quái, phụ nữ có thai đúng là tính tình thất thường, khó nắm giữ, Tạ Cảnh Thâm vẫn không hiểu, chuyện gì đã kích thích cô ấy vậy?

Anh tắt đèn, chui vào trong chăn, ôm Trần Yên Thực vào trong ngực: "Em nói xem tại sao con chuột lại bay được?"

Trần Yên Thực sửng sốt, tâm tư của cô đã bị câu nói nghiêm túc của anh phân tán, vì thế quay đầu lại nhìn anh, cau mày, rất không hiểu vấn đề anh đặt ra?

Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nói: "Bởi vì nó đã ăn bánh bích quy vũ trụ sét đánh siêu cấp vô địch."

"..." Trong lòng Trần Yên Thực đen một mảng nhưng cũng không nói gì, chỉ cho Tạ Cảnh Thâm một cái liếc mắt, quay đầu lại không để ý nữa.

Tạ Cảnh Thâm bám riết không tha: "Vậy em có biết tại sao rắn lại bay được không?"

Trần Yên Thực không để ý anh, Tạ Cảnh Thâm gãi gãi bụng của cô: "Nói đi."

Trần Yên Thực không còn cách nào, vẻ mặt không hề muốn nói: "Bởi vì nó cũng ăn cái gì bánh bích quy vũ trụ vô địch?"

"Không đúng”

Trần Yên Thực nghe vậy, dừng một giây, lúc này mới nói: "Nó ăn con chuột?"

Tạ Cảnh Thâm cười: "Đúng, vậy tại sao con chim ưng lại biết bay?"

Trần Yên Thực không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Nó ăn rắn."

"Sai."

Trần Yên Thực quay đầu lại nghi hoặc nhìn anh, Tạ Cảnh Thâm nghiêm túc nói ra đáp án: "Bởi vì tự bản thân nó đã bay được rồi."

"..."


Bỗng nhiên Trần Yên Thực xoay đầu, đây là anh muốn dỗ cô vui đây mà.

Trần Yên Thực chuyển người lại, đối mặt với anh, bẹp trên mặt anh một cái, giọng nói đã không còn không kiên nhẫn nữa: "Trễ rồi, ngủ đi." Nói xong dụi dụi đầu vào ngực anh.

Hồi lâu Tạ Cảnh Thâm mới hồi hồn, đây là cô, lần đầu tiên cô hôn anh, tuy rằng, chỉ là bên sườn mặt.

- -

Sau khi Trần Yên Thực chuyển đến chỗ ở của Tạ Cảnh Thâm, cơ hội tiếp xúc với điện thoại ngày càng ít, đều đã có Tạ Cảnh Thâm giúp cô quét weibo một vòng, xem có việc gì vui hay quan trọng thì nói với cô một tiếng, không có chuyện gì thì cho qua.

Buổi tối hôm nay, Tạ Cảnh Thâm quét một vòng bạn bè của cô, thông báo một chuyện lớn: "Viên Lộ, hình như cô ấy sắp kết hôn rồi phải không?"

Trần Yên Thực sửng sốt, đi tới gần nhìn nhìn, Viên Lộ đăng một tấm ảnh tay cô ấy đeo nhẫn, caption là: Bị buộc kết hôn rồi...

Tạ Cảnh Thâm còn chưa kịp phản ứng, di động đã bị Trần Yên Thực cướp đi, thậm chí ngay cả nói anh cũng chưa kịp nói đã thấy ngón tay mảnh khảnh của Trần Yên Thực lướt như bay trên điện thoại.

Anh đành mặc cô, tách quả hạch đào ra, đút cho Trần Yên Thực, Trần Yên Thực xua tay liên tục, ý là không cần.

Lại nói tiếp, Trần Yên Thực vẫn còn nhớ rõ Viên Lộ đã từng nói, cô ấy đã hứa hẹn với bạn trai của mình, nhưng mà, hình như hôm nay đã qua lễ tình nhân mấy ngày rồi.

Đương nhiên điều này không phải là trọng điểm, Trần Yên Thực vui sướng khi người gặp họa, bình luận bên dưới: Ha ha, xem ra cậu cách thiếu phụ luống tuổi có chồng không xa rồi.

Không bao lâu, Viên Lộ đáp: Ngày mai mau tới nhặt xác mình [bái bai]

Ngày kế, Tạ Cảnh Thâm lên lớp, Viên Lộ lái xe tới đón Trần Yên Thực đi ra ngoài, Trần Yên Thực mới biết được toàn bộ chuyện đã xảy ra.


Vì trốn tránh chuyện xảy ra vào lễ tình nhân, Viên Lộ xin đi công tác một tuần, lúc trở về vừa xuống máy bay đã bị người nào đó, cô còn chưa có phản ứng kịp đã bị đeo nhẫn vào.

Bạn trai của Viên Lộ, Vệ Lăng Giản, nhậm chức ở công ty Sofware Developer Vu Mỗ, hai người yêu nhau chỉ mới hai năm, nhưng dựa theo cách nói của Viên Lộ, như thế nào cũng phải yêu nhau trên ba năm mới lo lắng đến việc kết hôn chứ, Trần Yên Thực chỉ xuy một tiếng, một người làm việc trong ngành công nghệ mà có thể nhẫn nại với cậu như vậy, vẫn plato cùng với cậu giày giày vò vò yêu nhau hai năm là tốt rồi.

Viên Lộ lại xuy cô một cái: "Nói đến Plato, thì là vị kia của nhà cậu mới đúng."

Trần Yên Thực bị sặc một cái: "Mình với Tạ Cảnh Thâm là bỏ qua giai đoạn yêu đương, trực tiếp tạo người nên mới kết hôn đó có được không?"

Viên Lộ bỗng nhiên nghiêm túc nhìn cô: "Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"

"Cái gì?"

"Lúc trung học, Tạ Cảnh Thâm thích cậu, đó không phải là chuyện bí mật đâu nhé.”

"Lúc nào thì cậu tin vào những lời đồn đãi này rồi hả?"

Lúc Trung học, Trần Yên Thực chơi rất thân với Viên Lộ, một người khác mà cô có thể gọi là bạn bè đó chính là Tạ Cảnh Thâm, vì thế thường xuyên tiếp xúc với Viên Lộ và Tạ Cảnh Thâm, cho nên: "Đồn đãi luôn có căn cứ, hơn nữa cậu cho là mình mù à, chẳng nhẽ mình không nhìn ra?"

Trần Yên Thực nhíu mày, Viên Lộ vỗ đầu cô một cái: "Mình thấy cậu là kiểu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thực ta lúc đó mình cảm thấy hai người rất xứng đôi, bây giờ tốt lắm, tu thành chính quả rồi."

Trần Yên Thực cau mày cẩn thận nhớ lại ba năm trung học, làm sao cũng không nghĩ ra Tạ Cảnh Thâm đã làm chuyện gì mờ ám với cô. Cô đứng ở góc độ bạn bè xem xét, cảm thấy tất cả những điều anh làm đều nằm trong phạm vi bạn bè mà thôi, có lẽ là người ngoài nghĩ, giữa nam nữ luôn không thể tồn tại tình bạn đơn thuần, khó tránh khỏi xuyên tạc tình bạn trong sáng của người ta thành tình cảm mờ ám.

"Cho nên tất cả đều là cái nhìn chủ quan của cậu, Tạ Cảnh Thâm chưa từng nói cái gì đúng không?"

Viên Lộ muốn phản bác, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cô không nghĩ ra được lời phản bác nào: "Đúng, nhưng mà, cậu có thể tự mình đi hỏi cậu ấy xem, mình nghĩ là, cậu ấy không cần phải nói dối đâu."

Từ nhỏ đến lớn Trần Yên Thực không thiếu người theo đuổi, đối với chuyện được người ta thầm mến rồi thổ lộ sớm tập mãi thành quen, đương nhiên cô cũng buồn mãi, tại sao những đối tượng thầm mến cô chẳng có ai ưu tú cả vầy nè?

Cho nên, khi cô còn niên thiếu, nếu theo đúng như lời Viên Lộ nói, tâm lý của cô vẫn thấy kì kì, huống chi, người kia còn là Tạ Cảnh Thâm đó.

Cho tới nay, anh không hề giống người thường.

Từ nhỏ đến lớn Trần Yên Thực đều là tộc trưởng trong miệng mấy đứa nhỏ ở cách vách, lúc đó Tiết An An vẫn còn là một đứa bé thành thật, tất cả đều lấy Trần Yên Thực làm mục tiêu, hai người thành lập tình hữu nghị cách mạng, lúc ấy Tiết An An theo đi theo sau Trần Yên Thực vẫn là một đứa bé còn chảy nước mũi, mà nay đã dần dần lột xác thành một hình tượng gợi cảm, trưởng thành, còn Trần Yên Thực vẫn là một người rắm thúi trong trong tình cảm riêng, không bằng người bạn nhỏ của mình, đương nhiên đây đều là nói sau rồi.


Cho nên nói trong kiếp đọc sách của Trần Yên Thực, đối thủ mạnh mẽ duy nhất chính là Tạ Cảnh Thâm.

Lúc giáo viên khen ngợi Trần Yên Thực, vẫn luôn khen thêm một đối tượng nữa, đó là Tạ Cảnh Thâm, bắt đầu từ tiểu học, Trần Yên Thực đều chú ý đến Tạ Cảnh Thâm hơn những bạn học khác rất nhiều, nhưng cô luôn cảm thấy Tạ Cảnh Thâm là một bông hoa ở trên cao, khó lòng tiếp xúc. Sau này sau khi cô bước vào xã hội, dần dần cảm thấy đàn ông ai cũng tục tằng cả, nhưng trước mặt Tạ Cảnh Thâm, lại khiến cô có cảm giác xấu hổ, phảng phất cô mới là nước bùn, đương nhiên cảm xúc này cô không bao giờ nói cho người khác biết.

Lúc đọc sách, cô luôn tùy hứng, chỉ riêng ở trước mặt Tạ Cảnh Thâm, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi cảm giác xấu hổ này.

Kỳ thực cô luôn âm thầm phân cao thấp với Tạ Cảnh Thâm, mà loại tâm tình này, cũng không cho người nào biết.

Mãi đến lúc học sơ tam, hai người thường bị giáo viên giữ lại học bổ túc, lúc này cô mới có cơ hội tiếp xúc với bông hoa luôn ở trên cao kia.

Cô xem Tạ Cảnh Thâm là đối thủ, nhưng thật ra, trong lòng cô, Tạ Cảnh Thâm là mục tiêu của cô, cho nên đối mặt với Tạ Cảnh Thâm cô thật không yên lòng lắm, cô cũng không chán ghét người này, thậm chí có thể nói, rất thích anh, nhưng không dám tiếp cận anh, đương nhiên sau khi tiếp cận, cô càng thích người này hơn.

Cho tới nay, cô chưa từng nghĩ Tạ Cảnh Thâm sẽ dễ dàng thích một người, thoạt nhìn anh cao cao tại thượng như vậy, không thể làm bẩn, có lẽ anh được rất nhiều người yêu thích.

Cho nên, có một ngày, cô biết, người đã từng được cô coi là mục tiêu, là đối thủ, là bạn tốt, cũng là người duy nhất khiến cô tự ti, khiến cô có tất cả những cảm giác phức tạp của con người, đã từng thầm mến cô, loại tâm tình này, thật là... Kỳ diệu vô cùng.

Đương nhiên, bây giờ cô cũng không tin tưởng lắm.

Chờ cô hồi phục tinh thần lại, thì nghe được Viên Lộ cảm thán: "Tình yêu Plato nhất chính là, hai người đối lập nhau mới là hoàn mĩ nhất, hơn nữa với đối phương mà nói, vốn phải là người hoàn mĩ nhất trong mắt đối phương, dù không bên cạnh nhau nhưng vẫn thủ thân như ngọc mười năm."

Trần Yên Thực nghe câu này thật muốn cười ra tiếng: "Viên nai con, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào loại chuyện này chứ?"

"Cắt, hiện thực tàn khốc như thế, mình không thể YY một chút à? Vừa khéo Tạ Cảnh Thâm chính là tư liệu sống để mình YY đó thôi!"

"Sao lại dính tới Tạ Cảnh Thâm rồi?"

Viên Lộ sửng sốt, vươn tay, vỗ Trần Yên Thực một cái: "Chuyện tình lúc nãy mình vừa nói cậu không nghe à?"

Trần Yên Thực không chút ngượng ngùng, toét miệng cười: "Cậu lặp lại lần nữa đi."

"Mình nói năm đó Tạ Cảnh Thâm thích cậu như vậy, tuy rằng không biết tình cảm đến bây giờ trở nên như thế nào, nhưng mà đã nhiều năm như vậy cũng không nghe cậu ấy từng yêu ai cả, về sau cậu có thể phồng mũi với người khác là có người đã thầm thích cậu rất nhiều năm rồi."

Viên Lộ chỉ là nói giỡn, nhưng Trần Yên Thực lại đột nhiên giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui