Cậu thấy osin Bảo Nam có phúc không?Nó hỏi.
-Phúc gì cơ?-Khôi Nguyên miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn thẳng,tay vẫn điều khiển vô lăng cực chuyên nghiệp.
-Phúc khi có người chủ tuyệt vời như tớ!-Nó tự sướng khiến cậu chỉ muốn bật cười thành tiếng.
-Phúc khi có người chủ tuyệt vời như cậu?
-Chứ sao?Tớ thử hỏi cậu nhá,có ai lại ra lệnh cho osin đi hẹn hò không?Không sai bảo làm việc mà còn tạo điều kiện cho 2 bên có khoảng không gian riêng tư,sướng thế còn gì?-Nó giải thích.Bấy giờ cậu mới cười lên khe khẽ.Không hề to,cũng như không quá lố.Tuy nhiên lại lọt vào tầm mắt của nó.
-Cười giề?-Nó nhíu mày.
-À...Thấy hạnh phúc thay thằng Bảo Nam ý mà!-Cậu nói dối không chớp mắt.Nhưng nói dối ở đây là nói dối có tâm,tránh làm nó không vui và đồng thời...bảo toàn tính mạng cho cậu.
-Thế chớ,haha.
-À mà có nên đi đón mấy người kia không?-Cậu.
-Khỏi,tớ dám chắc hôm nay cặp Anh-Huy lại đánh lẻ cho xem.Tối qua thì thầm to nhỏ gì tớ biết hết.-Nó.
-Ừ.-Cậu.
-Ớ,nhưng còn tên "tảng đá" Khánh Sơn?-Nó bỗng nhớ đến 1 nhân vật vô cùng quan trọng.
-Giờ chúng ta sẽ đến đón.Mà dạo này cậu có vẻ quan tâm Khánh Sơn quá nhỉ?-Như bị câu hỏi của cậu đánh trúng tim đen,nó thoáng đỏ mặt rồi vội vàng chối bỏ:
-Gì chứ?Loại lạnh lùng,kiêu ngạo như hắn tớ để tâm làm chi?Có cho 100000000000000000 tỷ cũng chẳng ma nào thèm yêu.Thôi,cậu miễn đón hắn.Có chân tay đầy đủ ắt sẽ tự đi được.
-Ừ-Nghe nó nói vậy,cậu cảm thấy lòng mình vui vui.Mặc dù có lỗi với thằng bạn thân này nhưng cậu hi vọng nó thật sự không để ý tới hắn."Khánh Sơn,tao xin lỗi!"
________________
Trước cổng nhà Kiều Linh...
"Ting!-Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội,cuối cùng,Bảo Nam cũng dũng cảm bấm chuông.Không biết thấy anh,Kiều Linh sẽ phản ứng ra sao nhỉ?Đánh,đấm,đá hay vui mừng?Huhu,đừng nói là tiếp tục chiến tranh đấy nhé!Anh sợ lắm rồi,ngán lắm rồi,không muốn thêm bất kì 1 lần nào nữa đâu!
-Chào cậu,cậu là...-Chị giúp việc ra mở cửa,ngờ ngợ khi thấy khuôn mặt điển trai của Bảo Nam.
-Em là Bảo Nam.Chị Lan,chị không nhận ra em à?-Anh chàng nở nụ cười tươi rói mà bao thiếu nữ phải đau tim làm chị Lan giúp việc vui mừng khôn xiết.
-Bảo Nam,em về rồi!!!À không,phải nói là hôm nay em đến chơi à mới đúng!!!Nào,vào đi!Ông bà chủ lúc 4 giờ sáng đã đi công tác rồi,còn bé Linh đang ngủ trên phòng ý!-Chị Lan không giấu nổi sự mừng rỡ.Đồng thời cũng đứng tránh sang 1 bên cho Bảo Nam vào trong.
-Vâng.-Anh chàng mỉm cười nhẹ rồi bước vào nhà,trong lòng thầm nghĩ:"May quá,cô ấy ở nhà."
Chị Lan lấy nước và trái cây mời khách rồi lịch sự đi lên phòng gọi Kiều Linh dậy.Nói là khách nhưng từ lâu chị Lan đã coi Bảo Nam là cậu chủ tương lai rồi.Sau này anh chàng và Kiều Linh tổ chức hôn lễ thể nào chả thế.Haha,nếu gọi "cậu chủ" từ bây giờ chắc cũng không sao đâu nhỉ?Nhưng để Bảo Nam thoải mái hơn thì cứ xưng chị em vậy.(Sau vụ hôm qua có lẽ cơ hội trở thành cậu chủ tương lai của chị Lan đối với anh chàng đào hoa này đã nhỏ hơn nhiều rồi!)
Bảo Nam vừa ngồi đợi vừa nhâm nhi ly trà...sữa.Khoảng vài phút sau,chị Lan xuống tầng cùng gương mặt không được khả quan cho lắm.Thấy thế,anh chàng rối rít hỏi:
-Chị Lan chị Lan,cô ấy nói gì?Kiều Linh nói gì thế?
-Haiz,tình trạng không được tốt lắm.Con bé nói...Chẹp,chị sợ em đau lòng!-Khuôn mặt của chị Lan đầy thương cảm cho Bảo Nam.
-Chị cứ nói đi!-Anh chàng sốt sắng.
-Con bé nói...
-Không tiếp?
-Ủa sao em biết?À mà cũng đúng,bên nhau lâu thế thì còn lạ gì tính cách của nhau nữa.Này,em đắc tội gì à nó giận dai thế?-Chị Lan tò mò.
-Kể ra thì dài lắm ạ!-Bảo Nam thở dài.
-Thì cứ kể đi!-Chị Lan.
-Chuyện là...$%[email protected]&*?...#!...!...Đấy,chị thấy em khổ không?-Bảo Nam thuật lại toàn bộ câu chuyện hôm qua.Cứ ngỡ sẽ được chị Lan thông cảm,ai biết đâu kết cục lại trái ngược hoàn toàn.
-Đáng đời em!Từ hồi mẫu giáo đã tán gái khủng khiếp.Nhịn uống sữa,ăn bim bim,bánh kẹo trong 1 tháng chỉ để có tiền mua kem bao các girls trong trường.Liều mạng đánh nhau với 1 thằng nhóc hơn 2 tuổi vừa to con,vừa lì lợm,kết cục là suýt bị đuổi học (nhờ quyền lực của gia đình nên không bị tống cổ ra khỏi trường)và gãy mất 1 cái răng,xịt máu mũi,chân tay thâm tím bầm dập chỉ vì bảo vệ 1 đứa con gái;...bla blap...Đúng là chứng nào tật nấy mà!-Chị Lan hăng say kể những "chiến tích lịch sử" thuở gà con của Bảo Nam làm ai kia mặt đỏ hơn quả gấc.Xấu hổ đến thế là cùng.
-Làm thế nào mà chị biết những chuyện này?Chị đang đứng về phe em hay phe ai thế?Vâng,ngày xưa em đã thế rồi đấy!Nhưng đó không phải dại gái mà là ga lăng,lịch thiệp,chị hiểu không?-Bảo Nam thanh minh.Chưa bao giờ mặt anh đỏ như vậy.Đúng rồi,còn gì nhục nhã hơn khi cứ bị đào mộ những việc mình muốn giấu chứ?
-Nghe em giải thích mà chị cạn lời rồi.Chính pama em đã kể cho chị nghe đó.Chị chỉ nói đúng sự thật thôi mà,sao như đánh trúng tim đen thế?-Chị Lan trêu.
-Chị...
-Em biết không,nếu chị có một người bạn trai như em,chắc chắn sẽ lấy chảo nấu bếp phang vài phát vào mặt cho chừa tật hay đi tán gái lung tung rồi!
-Chị thật là...-Bảo Nam uất ức chưa kịp nói hết câu thì bỗng 1 giọng nữ uy quyền vang lên.
-HAI NGƯỜI LÀM ƠN IM LẶNG GIÙM TÔI!!!!!!-Volume vượt quá mức an toàn cho lỗ tai,quyền lực đến nỗi dù không thấy người chỉ nghe được tiếng cũng phải chết khiếp,chỉ có thể là Trần Kiều Linh mà thôi!
Vâng,âm thanh khủng có thể được ví như trận động địa của thế kỉ vừa rồi đương nhiên khiến người ta phải nổi da gà.Chị Lan và Bảo Nam rùng mình 1 cái rồi chỉ biết im thin thít nhìn nhau.Tiếng nước bọt chảy ực đầy hoảng sợ của hai người họ là minh chứng rõ ràng nhất cho sự mạnh mẽ của câu nói do Kiều Linh thể hiện.Không gian chìm vào im lặng trong đôi phút.Một lúc sau,có 2 giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ dưới nhà.Chắc là chị Lan và Bảo Nam đang làm hòa với nhau.Xem ra Kiều Linh không chỉ làm cho 2 người họ giật mình mà còn giúp thoát khỏi trận chiến tranh mồm mới bùng nổ chưa lâu nhỉ?Haha,trong cái hại lại ló cái hay.Thật không uổng sức dồn vào câu nói đó mà.
Khoảng vài phút tiếp theo,Kiều Linh đang ngồi ôm con gấu bông bự chà bá,biểu cảm không tốt chợt nghe tiếng gõ cửa trước phòng.
-Ai đấy?-Cô nàng hỏi.
-Nam đây.-Giọng nói ấm áp từ ngoài cửa phòng truyền vào.
-Có chuyện gì?-Cô nàng lạnh nhạt.
-Linh còn giận Nam sao?Xin lỗi mà!
-Tôi không muốn nghe lời xin lỗi ấy.Nó lặp đi lặp lại quá nhiều rồi.
-Nam hứa đây sẽ là lần cuối,chân thành đó!-Bảo Nam.
-Tôi không chấp nhận.-Kiều Linh.
-Vậy phải làm gì để Linh hết giận?Nếu Linh vẫn thế,Nam sẽ đứng đây cả buổi,cả ngày hay thậm chí là cả thiên niên kỉ cho đến khi nào Linh hoàn toàn tha thứ thì thôi!-Bảo Nam nói.(Dẻo mép ghê!)
-Biến ngay đi!-Kiều Linh không ngại phũ phàng.
-Vậy Nam đi một lát sẽ quay lại,nhớ là phải hết giận người ta nha!-Sau câu nói đó,không gian lại trở nên im ắng.Bảo Nam đi thật sao?Đúng là đồ ngốc mà!
-Hừ,não ngắn thật!-Kiều Linh không còn nghe thấy ai đó lải nhải nữa thì đi ra mở cửa phòng,đến 1 bóng ma cũng không có thì người lấy ở đâu ra?Nghĩ vậy là an toàn,cô nàng ngồi thụp xuống ngay trước cửa lẩm bẩm 1 mình,độc thoại không khác gì...tự kỉ cùng với sự hụt hẫng xen lẫn khó chịu:
-Thực ra người ta đã hơi nguôi giận từ đêm qua rồi,chỉ nói vài câu thử lòng mà tưởng thật ư?Vậy mà còn bảo sẽ đứng mãi cho tới khi người ta tha thứ chứ!Tên ngốc kia,sao người ngây thơ vô (số) tội thế hả?
Bỗng...
-Ú òa!!!Lời Linh nói là thật sao?Hết giận từ hôm qua à?Ôi,cho Nam ôm cái đi!Mừng quá!-Bảo Nam không biết từ hướng Đông,Tây,Nam,Bắc nào nhảy vồ ra làm Kiều Linh được phen giật bắn mình.Ax,xuất hiện kinh khủng hơn cả quỷ thần thiên địa,bộ muốn hù chết người ta sao?Mà nhảy ra lúc nào không nhảy lại vào lúc này.Vậy là Bảo Nam đã nghe thấy hết rồi.Hừ!Mất mặt chết mất!
-Sao anh lại ở đây?Chẳng phải vừa mới đi thôi à?-Cố gắng kìm nén sự xấu hổ,Kiều Linh vô cớ gắt lên cùng gương mặt đỏ bừng.
-Linh bảo Nam đi thì sẽ hết giận nên Nam xuống lấy lon coca rồi quay lại.-Bảo Nam cười sung sướng rồi cầm lon coca trên tay giơ ra trước mặt Kiều Linh.
-Ai nói anh đi thì sẽ tha thứ chứ?
-Chính Linh nói mà!
-Tôi chỉ bảo "Biến ngay đi!" thôi!-Kiều Linh đính chính lại.
-Haiz,thôi nào,lúc nãy Linh độc thoại điều gì Nam nghe hết rồi!Cảm ơn vì đã bỏ qua cho Nam,Nam hứa sẽ không bao giờ tái phạm.-Nói rồi Bảo Nam giang tay ôm chầm lấy Kiều Linh,mặc cho cô nàng hết sức chống cự.
-Buông ra,ai cho anh làm thế?Muốn tôi cho 1 trận à?
-Nam ôm 1 cái thôi,rồi Linh muốn xử lí Nam ra sao cũng được.Tối qua không nhắn tin với nhau,Nam nhớ Linh lắm đó!-Nghe câu nói này của Bảo Nam,ai đó đang đỏ mặt lại càng đỏ hơn.Đồ dẻo mép,chọc tức người ta rồi lại nói những lời đường mật sao?Đáng ghét đáng ghét mà!(Nói thẳng ra là chị ý đang bay trên 9 tầng mây ạ!)
Tranh thủ lúc nàng không ngọ nguậy mà để yên cho ôm thật chặt,Bảo Nam rút điện thoại ra và "Tạch!" Một bức hình ngọt hơn đường giữa đôi nam nữ mới làm hòa với nhau sau trận giận dỗi "kinh thiên động địa" được gửi tới cho nó kèm theo dòng tin nhắn:"Hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!" Không mất vài giây sau,1 tin nhắn đến với thông điệp:"Tốt,trưa nay cùng nhỏ bạn này đến đón tôi,11h30." từ nó.Vậy là mọi chuyện đã đâu vào đấy.Vừa làm hòa được với Kiều Linh,vừa vượt qua nhiệm vụ của nó giao cho.Haha,Bảo Nam biết mình giỏi mà!
-Làm gì đó hả?Lại nhắn tin với con nào à?-Kiều Linh thoát khỏi cái ôm ấm áp của Bảo Nam,đưa ánh mắt đằng đằng sát khí đầy nghi ngờ lên nhìn bạn trai.
-Đ...Đâu có!Linh coi nè,là bà Chi nhắn nói trưa hai chúng ta đến đón.-Bảo Nam đưa điện thoại ra làm chứng.
-Sao tôi cũng phải đi?Cái con dở hơi!-Kiều Linh thầm rủa nó.Không biết chị Linh Chi nhà ta mà nghe được sẽ làm gì nhỉ?Đương nhiên là Kiều Linh tới số rồi!
-Kệ,bây giờ chúng ta đi chơi đi!-Bảo Nam hào hứng đưa ra ý kiến.
-Đi đâu?
-Cứ ra đường rồi biết thôi!
-Đứng đó để xe đi qua tông chết à?Ở nhà!
-Ayyo,Kiều Linh à...
Trong ngôi biệt thự nhà Trần Gia,có đôi bạn trẻ đang ỉ ôi mãi về việc đi chơi hay ở nhà.Và cũng ở nơi đó,có 1 bóng người đang đứng ngoài cửa phòng nghe lén cuộc trò chuyện."Cứ tận hưởng đi,không lâu nữa niềm hạnh phúc ấy sẽ không còn đâu cô chủ nhỏ ạ!"
___________Hết chap__________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...