Nó ỉu xìu cùng chạy bộ với hắn.Nói là chạy chứ thật chẳng ra làm sao.Chân vẫn cứ nhảy lên nhảy xuống đều đều nhưng 1 bước chạy chỉ bằng nửa bước đi của người ta.Trông khuôn mặt đẹp đến từng milimet mà tệ hại hơn bao giờ hết của nó hiện tại đúng là chả biết nói gì.Nên cười hay nên xìu xuống luôn đây?Hết biết!
Điều khiến nó bực mình hơn cả là tại sao nó phải chạy cùng tên "tảng đá" như hắn chứ?Còn nữa,2 cái đứa kia sao cứ chạy sau hoài vậy?Cảm giác giống hệt kiểu có ai đó đang theo dõi mình.Quay xuống mà ngứa cả mắt!
-Hứ!!!-Hắn vô tình lọt vào 2 con mắt nó.Đương nhiên nó không thể vui vẻ mà phải "Hứ!!!" 1 cái thật "nhẹ nhàng".
-...-Hắn chẳng nói gì.Dù sao suốt 3 tháng qua điều này vẫn luôn diễn ra như 1 lẽ thường rồi!
Chợt...
-Á!!!!!-Nó số nhọ vấp phải 1 hòn đá chết tiệt.Tình huống quá bất ngờ nên bạn Linh Chi nhà ta không kịp phản ứng mà chỉ biết hét lên rồi nhắm mắt chuẩn bị tinh thần về với đất mẹ thân yêu.Thế nhưng may sao...
Tưởng chừng sẽ được "hun" đất miến phí.May sao có "thứ" gì đó to lớn,vạm vỡ,ấm ấm,êm êm giúp nó đáp đất an toàn.Mở mắt ra...
-Á!!!!!Anh làm cái quái gì vậy?!!!!-Nó lại 1 lần nữa hét toáng lên khi vừa mở mắt,khuôn mặt "đập troai vô đối" của hắn ập ngay vào mắt nó.Đã thế,2 ánh mắt chỉ còn cách nhau vài centimet thôi kia chứ!
-Heo mập,cô định đè chết tôi luôn à?-Không chịu nổi sức nặng của nó,hắn đành phải lãnh đạm cất lời nhưng rất cấp thiết.(Những 2/5 tỉ trọng cơ thể của chị ý là bộ đồ đông giữ nhiệt đó ạ!)
Sau câu nói ấy,nó vỗi vàng đứng lên.Chưa kịp định thần lại chuyện gì vừa xảy ra thì hắn cắt ngang bằng 1 câu xanh rờn:
-Heo mập,cô ăn gì mà nặng thế?
-Hả?Tôi nhờ anh đỡ à?-Nó bực mình tạt ngay vào mặt hắn.
-Người ta tốt bụng không biết cảm ơn thì thôi,đằng này còn dám trả treo sao?-Hắn nói châm chọc.(Nhưng vãn băng giá vô cùng.)
-Hứ,ứ cảm ơn đấy!Có ai nhờ không?-Nó vênh mặt cãi lại.
...bla...blap...
1 cuộc đấu khẩu nữa giữa nó và hắn chính thức được khởi tranh.2 đứa bên ngoài không thể chịu đựng được bèn vội vào can ngăn:
-Thôi thôi,sắp tới nơi rồi!2 người rảnh quá đứng đó mà cãi nhau!-Vân Anh lên tiếng giảng hòa.
-Phải,hay tụi tôi đi trước cho 2 người khẩu chiến tiếp nhá?-Gia Huy cũng lao vào cuộc.("Tụi tôi" á?)
Nó với hắn chẳng nói gì thêm.Tuy nhiên,ánh mắt trao nhau không hề thiện cảm chút nào.Chao ôi!Kiểu giết người qua ánh mắt là đây!
Cùng "chạy" thêm 1 đoạn nữa thì Vân Anh và Gia Huy bảo rằng đã đến nơi.Cả bọn dừng lại và...Woa!!!Trước mắt tụi nó là gi đây?1 vườn hoa hướng dương rộng lớn đẹp mê hồn!
-Oa!Đẹp quá!-Nó thích thú chạy tới nghịch ngợm những bông hướng dương vàng rực rỡ.
3 người còn lại từ từ đi đến.Vân Anh bật cười trước độ hồn nhiên của con bạn thân lém lỉnh.Gia Huy nhìn người ta cười mà vô thức cười theo.Hắn thì...Nói như dư như thừa.Cái khuôn mặt lạnh lùng giết chết bao trái tim cô gái chẳng có lấy 1 gợn cảm xúc nào.
Cả 4 đã cùng nhau vui chơi ở vườn hướng dương mênh mông,bát ngát này.(Nói là chơi chứ hắn chỉ đi theo hay đứng nhìn lũ bạn mình chơi thôi!)Bầu trời trong xanh,không khí trong lành.Dường như cái lạnh ở thủ đô Hà Nội hoàn toàn trái ngược với thời tiết ấm áp nơi đây.Vườn hoa như 1 biển vàng góp phần tô đẹp to lớn cho bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ này.Chim chóc bay liệng giữa không trung bao la và miệng thì lúc nào cũng tíu tít yêu đời.Ôi,còn gì sung sướng hơn khi được tận hưởng ngày nghỉ 1 cách trọn vẹn tại địa điểm lí tưởng như vầy chứ?
Nó với Vân Anh cùng đi hái hoa,kết thành vòng nguyệt quế và nô đùa cực kì vui vẻ.Gia Huy mỉm cười nhẹ trước hình ảnh đẹp đẽ này.Thấy nó và Vân Anh vui,anh cũng thấy vui theo.(Ad:Lạ lắm rùi nghen!*Gia Huy:Chuyện thường rồi!)Còn hắn,dù không bộc lộ cảm xúc bên ngoài nhưng tâm trạng hắn hiện giờ rất tốt.Đột nhiên,nó thấy cách đó không xa là 1 "sinh vật lạ".
-Nè Vân Anh,ở kia hình như có tảng đá to lắm kìa.Ra đó chơi đi!-Nó.
-Đồng ý!-Nói rồi cô cùng con bạn thân chạy lon ton đến đó.Hắn và Gia Huy đi sau.
-Uôi!To ngoài sức tưởng tượng!-Nó trầm trồ trước kích thước của tảng đá.
-Ờ,màu xanh này cũng đẹp nữa!-Vân Anh cũng không khỏi ngỡ ngàng.
-Tụi mình khắc tên lên đây nha!-Gia Huy đưa ý kiến và nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt từ tụi nó:
-OK con tê tê!!!
Phía trước hòn đá là nó và hắn,phía sau tảng đá là Vân Anh và Gia Huy.4 đứa cùng cầm 1 hòn đá sắc khác lên khắc.
-----------------
Bên nó...
Nó hứng thú bắt đầu công việc.Cứ ngỡ sẽ dễ dàng và thú vị lắm,nào ngờ "tưởng không khó mà khó không tưởng".Khắc đến tê tay mà có 1 chữ cũng chả nên hồn.Chữ nó đâu có xấu.Giải nhất "Nét chữ nết người" mấy năm liên tục ở Việt Nam đó nha!Từ khi 10 tuổi trở đi không còn là vì bên Mỹ người ta không tổ chức thôi,chứ có thì chắc khắp 4 góc nhà đâu đâu cũng là giải thưởng.Vậy mà bây giờ nét xiên,nét ngược,mờ mờ chẳng rõ là sao?Ax,bực mình rồi á!
-Hừ,chết tiệt!Mãi không được là như thế nào chứ?-Nó lẩm bẩm chửi thề rồi tự hỏi bản thân mình(Ad:Chị nên đi hỏi ông trời thì hơn!*Linh Chi:Bằng cách nào?*Ad:Bắc thang.*Linh Chi:Cái thang dài bao nhiêu?*Ad:Có chúa mới biết.*Linh Chi:Chúa ở đâu?*Ad:Aiz,xuống chầu Diêm Vương cho nhanh!*Bốp!!!*Á!!!)
-Đồ ngốc,không biết khắc mà bày đặt.Đưa đây!-Hắn vừa mỉa mai vừa nói với nó như ra lệnh.
-Ứ đưa,anh đã làm được đến đâu mà lăng xăng nhiều chuyện?-Nó lên giọng đáp trả.
-Xong rồi.-Hắn buông câu lạnh lùng.
-Gì?-Nó nhìn hắn bằng ánh ắt nghi ngờ rồi lại nhìn sang phần đá bên cạnh.H...Hả?!!Xong thật kìa!!!Ố mỳ gót!Thật không thể tin nổi.Không chỉ hoàn thành mà các nét chữ còn rất rõ ràng và cực kì đẹp nữa.
Nó vẫn còn ngạc nhiên vô biên,hắn là thiên tài hay sao?IQ của nó cao ngất ngưỡng nhưng tới hiện tại 1 chữ còn chưa khắc nổi.Vậy mà không chỉ chuyện này,những việc khác cái gì hắn cũng biết làm,cái gì cũng xử lí được tất.Ái chà chà,chắc hôm sau phải lôi hắn đi kiểm tra IQ thôi!
-Tôi khắc cho.-Hắn vừa nói vừa đưa tay ra.
-Nhưng tôi muốn tự khắc,hay...anh dạy tôi.-Nó nói lí nhí 3 từ cuối nhưng hắn thừa sức nghe rõ,mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ,lần đầu tiên nhờ người ta dạy kiểu này đó.Ngại thật!
-Được thôi.-Chẳng hiểu sao hắn lại nhếch mép cười,1 nụ cười hoàn hảo không mấy đểu cáng.(Nhưng cũng có không mấy đểu cáng còn gì!)
Hắn cầm hòn đá nhọn lên khắc.Nó chăm chú nhìn theo rồi học tập.Ra là thế!Ra là do nó không biết cách nên không khắc được.Giờ thì hiểu rồi.
-Ê,đẹp không?-Nó hào hứng khoe thành quả của mình với hắn.
-Còn xấu chán.-Hắn băng lãnh phán.
-Hả?-Nó nhíu mày khó chịu tỏ ý không vừa lòng.Vậy mà còn không đẹp à?Đồ thiếu thẩm mỹ!
-Tạm.-Hắn thay đổi câu trả lời.Có chút khác biệt theo chiều hướng tích cực hơn,song nó vẫn chưa hài lòng.
-Thấy đẹp thì khen thẳng luôn đi,sĩ diện!-Nó bĩu môi trước lời nhận xét của hắn.Nhưng dù sao cũng thấy vui vui vì tên Khánh Sơn nói thế là có ý khen rồi.Mà lời khen thốt từ miệng hắn cực kì hiếm nên coi như nó đây chính là thần đồng!
-----------------
Bên Vân Anh...
-Ôi-Vân Anh bỗng kêu lên nho nhỏ,nắm chặt bàn tay phải nhỏ nhắn tội nghiệp.Dù đã cố gắng không bộc lộ ra ngoài nhưng ai nhìn vào cũng biết là cô đang đau.
-Vân Anh có sao không?Tay bị tê rồi à?Có cần nghỉ một lát không?Đau lắm sao?...v...v...-Gia Huy hốt hoảng,ân cần quan tâm cô gái bên cạnh bằng 1 tá câu hỏi khiến người ta nhức inh đầu.Phải trả lời câu nào trước,câu nào sau đây?
Vân Anh không sao,đừng lo lắng!Vẫn viết tiếp được mà!-Cô tươi cười trấn an chàng trai đang cảm thấy đau hơn cô gấp bội lần.Sau đó lại cố gắng khắc tiếp những dòng chữ còn dang dở.
Bỗng 1 bàn tay của con trai đặt lên tay cô.Bàn tay trắng trẻo,mịn màng tới nỗi con gái phát ghen tỵ ấy từ từ nắm lấy,điều khiển nhẹ nhàng giúp cô hoàn thành 3 từ "Huỳnh Vân Anh" một cách xuất sắc.Không chỉ rõ chữ mà còn vô cùng nắn nót.Tóm lại bằng 1 từ:tuyệt vời.Vân Anh đỏ mặt,không dám nhìn vào khuôn mặt handsome của Gia Huy.Thấy 2 má đỏ hây hây vì thẹn thùng của cô nàng,anh chàng muốn bật cười thành tiếng lắm nhưng vẫn kìm chế được.Các bạn biết đấy,người con gái xinh đẹp như Vân Anh thì trong hoàn cảnh nào cũng lung linh hơn sao sa.Ngại ngùng hay thẹn thùng cũng vậy.Đáng yêu chết mất!
Buổi đi chơi ngày hôm ấy rất vui.Quả là kỉ niệm đáng nhớ ở vườn hoa hướng dương rực rỡ nơi ngoại thành Hà Nội.Đặc biệt hơn,trên tảng đá to lớn có màu xanh đậm trong đó,những dòng chữ được khắc sâu,nét thanh nét đậm cực kì đẹp mắt:
"Hoàng Khánh Sơn"
"Nguyễn Nhật Linh Chi"
"Đường Gia Huy...+...Huỳnh Vân Anh(Dấu "+"?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...