Vài phút sau, khi Caroline quay lại, một tấm chăn lấm lem đã được đắp lên người Matt. Họ đã cởi cả quần, giày và tất cho anh. Trên nền vải trắng, bờ vai anh trông càng rộng hơn. Tóc anh đen nhánh như than đối lập hoàn toàn với vẻ mặt nhợt nhạt tái mét.
Lúc nàng lại gần giường, Matt bắt đầu cựa quậy không ngừng. Anh rên rỉ và quẫy đạp cho đến khi cái chăn bị hất tung ra. Khẽ liếc về phía Caroline, Daniel kéo nó về lại vị trí cũ. Caroline ý tứ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, nàng không muốn trông thấy sự lõa lồ của Matt.
Matt vẫn tiếp tục quẫy đạp trong vô thức. Robert và Daniel mỗi người đứng một bên giường, cố gắng hết sức vỗ về và giữ anh nằm yên để anh không làm mình bị thương nặng thêm.
“Nếu thầy thuốc không tới đây sớm, chắc chúng ta phải tự làm những gì có thể thôi. Mặc dù chúng tôi chẳng biết gì mấy về việc chữa trị.” Đôi mắt Daniel lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tôi cũng có chút kinh nghiệm.” Caroline rụt rè nói. Nàng đã học được nhiều điều từ mẹ mình – Judith Wetherby từng là một người chữa bệnh giỏi có tiếng, bà tinh thông các loại thảo dược và thuốc nước. Vừa trả lời Daniel, nàng vừa đi vòng qua anh ta để tới đặt tay lên trán Matt. Tự tin vì kiềm chế được nỗi khiếp sợ bí mật, nàng lướt bàn tay trên những đường nét ở mặt anh. Làn da anh thật mịn màng, ẩm ướt và ấm áp, quá đỗi ấm áp thì phải? Liệu có phải anh đang sốt không? Những lọn tóc đen mềm loăn xoăn cuộn lại quanh những ngón tay thăm dò của nàng; không nghĩ ngợi gì, Caroline liền gạt chúng sang bên.
Ánh mắt nàng di chuyển từ khuôn mặt xuống cơ thể Matt. Đôi mắt anh nhắm nghiền, những nếp hằn lộ rõ quanh miệng. Cái chăn đã tụt ra khỏi hai chân anh. Chân trái anh thẳng và có vẻ khỏe khoắn, được phủ một lớp lông sẫm màu ngoại trừ đầu gối. Nó sứt sẹo chằng chịt trông thật khủng khiếp, khiến Caroline sực nhớ ra anh đi khập khiễng. Rồi một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu nàng: cái chân lành lặn của anh vừa mới gãy. Nếu nó không được chữa lành, thì làm sao anh đi lại được đây? Nàng biết anh thà chết còn hơn là phải nằm liệt giường cả đời.
“Tôi sẽ làm những gì có thể,” nàng nói, rồi quay lại nhìn đống thuốc trên bàn.
Matt rên rỉ, và khi nàng nhìn anh, mí mắt anh hấp háy mở ra. Đôi mắt xanh thẳm của anh ánh lên một tia đau đớn, và răng anh nghiến chặt đến nỗi vùng da quanh môi anh trắng bệch.
“Nặng… đến mức nào?” anh run run hỏi, câu hỏi hướng vào Daniel, người đang cúi xuống anh.
“Anh bị gãy chân phải,” Daniel trả lời. “Thomas đã đi gọi ông Williams.”
“Williams… như bà già ấy,” Matt nói, khuôn mặt anh nhợt nhạt đến nỗi Caroline sợ anh có thể lại sắp sửa ngất đi. “Em coi chừng giúp anh nhé, Dan.”
“Vâng, anh không cần phải lo lắng đâu.”
Nỗ lực nói chuyện đã khiến Matt kiệt sức. Mắt anh lại nhắm nghiền. Đúng lúc đó, dưới nhà bất chợt vọng lên tiếng ồn ào báo hiệu rằng cuối cùng thì Thomas cũng đã đưa được ông Williams về. Daniel và Robert nhẹ nhõm thấy rõ. Khi ông Williams trịnh trọng bước vào phòng, Caroline hiểu ngay sự lo lắng của Matt. Đó là một ông già béo lùn, với mái tóc xác xơ bạc trắng dài tới vai, cái đầu hói lộ lớp da hồng hồng. Bộ y phục bằng vải thô màu xám đậm không được sạch sẽ cho lắm. Caroline nhìn vào tay ông và cau mày. Giống như quần áo của ông, chúng cần phải được cọ rửa thật kỹ. Mẹ nàng đã luôn căn dặn nàng rằng, trong việc chữa bệnh, sự sạch sẽ là tối quan trọng.
“Dao.” Williams đi tới cạnh giường và chỉ nói duy nhất một từ đó, sau khi nhìn Caroline và Daniel với vẻ mặt hợm hĩnh và dè bỉu. Môi mím chặt, Daniel đưa dao cho ông ta. Caroline và những người còn lại lo lắng nhìn theo khi ông ta cắt những miếng vải quấn quanh cái chân bị thương của Matt.
“Kinh quá,” Williams thốt lên, lắc đầu khi vết thương lộ ra. Caroline cố gắng nhìn vào mặt Matt thay vì cái chân gãy. Da anh bây giờ xám lại, và mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương. Đúng lúc nàng đang nhìn anh, Matt lại mở mắt ra. Trong một thoáng, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt nàng. Run rẩy trước nỗi đau đớn mà nàng nhìn thấy trong đó, Caroline cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh. Matt không tỏ vẻ gì là nhận thấy nụ cười ấy; dường như anh đang cố gắng dồn hết sức lực. Ánh mắt anh rời khỏi mắt nàng, và chuyển sang ông Williams, người đang bắt đầu ấn ấn chọc chọc vào những vết bầm tím trên lồng ngực anh.
Nhưng khi bàn tay Matt run rẩy túm lấy tấm ga trải giường, Caroline liền nghe theo một thôi thúc không tên đang dâng trào trong lòng là đặt tay nàng lên những ngón tay anh. Anh không nói gì cả, thậm chí cũng không nhìn nàng, nhưng bàn tay anh thì nắm chặt tay nàng.
“Mạng sườn bị bầm tím nặng quá, nhưng chúng sẽ lành lại nhanh thôi.” Khuôn mặt Matt xám ngoét khi ông thầy thuốc chuyển sang chọc chọc vào lớp da thịt sưng vù quanh cái xương gẫy. “Nhưng cái chân… nó lại là một vấn đề khác. Tốt nhất nên cắt bỏ nó đi. Nếu bị hoại tử…”
“Chỉ cần nắn lại xương thôi,” Matt ngắt lời, rít lên qua kẽ răng. Bàn tay đang cầm tay Caroline bỗng siết mạnh đến nỗi nàng phải gắng sức lắm mới không nhăn nhó. Nhưng hình như anh còn chẳng biết là mình đang cầm tay nàng.
“Nếu bị hoại tử…”
“Chỉ cần nắn lại xương thôi!”
“Thôi được rồi.” Ông Williams khó chịu thấy rõ trước câu ra lệnh cộc lốc ấy. “Nhưng nói trước với anh, có hậu quả gì là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Đôi mắt ông ta hướng sang Daniel. “Mathieson, phiền anh và một anh nữa giữ Matt, người còn lại giúp tôi kéo…” Ánh mắt ông ta bỗng chạm đến Caroline, lóe lên một tia lạnh lùng. “Tốt hơn hết là cô nên rời khỏi đây ngay bây giờ, thưa cô.” Giọng nói ấy chứng tỏ ông ta đã nghe được những điều chẳng mấy tốt đẹp về nàng.
Caroline còn mải lo lắng cho Matt nên chẳng buồn đề ý. Nàng nhìn xuống khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, trầy xước và xám ngoét, xuống đôi bờ vai trần rộng lớn, xuống cái chân máu me và sưng vù của anh. Nàng siết chặt bàn tay đang khẩn khoản nắm lấy tay mình trong vô thức. Nàng nhận ra rằng bất chấp sự khôn ngoan phải khó khăn lắm mới có được của nàng, nàng lại đang bắt đầu quan tâm đến một người đàn ông.
Trong mười năm qua Caroline đã mất đi tất cả những người yêu thương: cha, mẹ và chị gái. Ngay cả một vài chàng trai mà nàng từng thích hồi còn là thiếu nữ cũng đã bỏ đi khi nàng không đồng ý lên giường với họ trừ phi kết hôn. Mặc dù hồi ấy nàng trinh trắng như một nữ tu, nhưng việc xuất hiện ở những nơi cha đánh bạc đã khiến cánh đàn ông xem nàng như một đứa con gái dễ dãi. Nhận ra điều đó, Caroline đau đớn lắm, nhưng nàng đã che giấu nỗi đau đằng sau một vẻ ngoài cao ngạo, dửng dưng. Những năm tháng đó đã dạy nàng một bài học đơn giản: quan tâm đến người khác chỉ mang lại nỗi đau như một kết quả tất yếu. Nàng cứ ngỡ cái chết của cha và tất cả những sự việc xảy ra sau đó đã làm đóng băng những cảm xúc mềm yếu cuối cùng của nàng. Nhưng với Matt… dường như ở anh có một điều gì đó sắp làm tan chảy khối băng đang bao bọc trái tim nàng. Điều đó làm nàng sợ hãi. Nàng không muốn mở lòng đón nhận nỗi đau lần nữa.
“Vâng, dĩ nhiên rồi,” Caroline cứng nhắc nói, biến cái quyết tâm mới được củng cố của nàng thành hành động, cẩn thận gỡ tay mình khỏi tay Matt. Anh ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt đầy đau đớn, và nàng nghĩ là cả sợ hãi nữa. Bản năng mách bảo rằng anh muốn nàng ở lại. Nàng mím chặt môi, cố gắng lờ đi sự dằn vặt đang vò xé trái tim.
Nhưng Matt vẫn nhìn nàng, có vẻ như anh không hiểu rằng nàng đang bỏ mặc anh. Anh đã đối tốt với nàng theo cách riêng của mình, vì vậy nàng phải đền đáp anh, phải làm tất cả những gì có thể để giúp anh bớt đau đớn.
Nàng nhướng mắt nhìn ông thầy thuốc. “Tôi có một thứ có thể giúp anh ấy chịu đựng tốt hơn trong quá trình nắn lại xương.”
Quay lại với đống thuốc mà nàng đã bày ra trên bàn, Caroline với tay lấy một lọ thủy tinh nhỏ màu nâu.
“Cái gì vậy?” Williams rít lên một cách bất thường. Caroline thắc mắc không hiểu ông ta sợ cái gì. Ông ta nghĩ nàng định hạ độc Matt sao? Chẳng lẽ người ta đồn đại nàng không chỉ là một tên trộm mà còn là một kẻ sát nhân sao?
“Tôi nói với ông rồi đấy thôi. Thuốc. Chúng sẽ giúp anh ấy ngủ.” Vừa nói nàng vừa rót ra một liều. Daniel, Robert, và Thomas nhìn nàng với vẻ đề phòng hệt như ông Williams.
“Đợi đã!” Robert cất tiếng. Trông anh ta có vẻ hoảng sợ khi Caroline cầm cốc thủy tinh quay về phía Matt. “Cô không được...”
“Nếu nó giúp tôi đỡ đau hơn, thì hãy đưa nó cho tôi,” Matt ngắt lời, giơ tay về phía cái cốc. Caroline đặt nó vào bàn tay anh, nhưng anh không cầm được. Nàng phải giúp anh đưa nó lên miệng. Matt nuốt ực một hơi, rồi lại nằm xuống và nhắm mắt lại.
Trong một thoáng không ai nói gì. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Matt.
“Nếu anh ta bị làm sao, cô sẽ phải chịu trách nhiệm đấy,” Williams nói. Caroline không ngạc nhiên khi nghe thấy giọng điệu gần như căm phẫn của ông ta.
“Nó chỉ giúp anh ấy ngủ được thôi, ngoài ra không có hại gì hết.” Caroline cất giọng đều đều khi nàng đặt cái cốc trở lại bàn và quay người rời khỏi căn phòng. Khi bước ra với mái đầu ngẩng cao kiêu hãnh, nàng cảm thấy bốn cặp mắt đàn ông nhìn xoáy vào lưng mình như những mũi khoan.
Cảm giác ấy khiến nàng sởn gai ốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...