Tại nhà Hoàng Nam.
Gia Hân ngồi thẩn thờ ở ghế sô pha, giờ cô chẳng muốn nhớ lại những gì mình đã làm ở sự kiện vừa rồi, chắc mẹ chồng cô sẽ thất vọng về cô lắm vì cả hai buổi sự kiện ra mắt sản phẩm mới bà đều tin tưởng giao cho cô quảng bá, vậy mà đều bị cô phá hỏng gây ra tổn thất lớn với số tiền không hề nhỏ.
Hoàng Nam cầm ly nước trên tay đi tới chỗ Gia Hân, ngồi xuống bên cạnh cô rồi đưa ly nước cho cô, trầm giọng nói:
- Uống đi, ở đây một lát rồi anh đưa em về!
Gia Hân cầm lấy ly nước gượng cười nhìn anh rồi uống vài ngụm, đặt ly nước xuống bàn, thở dài nặng nề.
- Có chuyện gì xảy ra với em với cô người mẫu Kim Như kia sao?
- Chỉ là… Em không muốn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh nên em mới làm vậy. Cô ta quay video trong lúc anh và em ôm nhau trong phòng chờ, đem ra hâm dọa em bắt em lựa chọn.
Hân nhẹ giọng nói đầy nghẹn ngào như có gì đó chăn lại ở cổ họng, cố kìm nén nước mắt và bao cảm xúc trong lòng.
- Vậy em vì anh sao?
Hoàng Nam nghiêng đầu sang nhìn Hân nói, ánh mắt chứa đựng cảm xúc sâu lắng. Lúc này anh đã thật sự cảm nhận tình cảm của Hân giành cho anh, có lẽ ban đầu anh còn vẫn còn do dự những bay giờ thì đã rõ ràng rồi.
- Không phải vì anh không đâu mà còn vì chính bản thân em, danh dự gia đình em. Em không muốn bất kì ai do em mà bị sự chỉ trích của người khác. Thôi giờ em phải về để giải quyết rõ ràng chuyện này cho ba mẹ chồng của em.
Gia Hân nói giọng đều đều rối đứng dậy, vẻ mặt cô thoáng buồn, hiện giờ cô cảm thấy không được ổn cho lắm sau những gì diễn ra vừa rồi.
- Để anh đưa em về!
Hoàng Nam đứng dậy, nắm lấy tay Hân đi ra ngoài đúng lúc gặp Cherry đang đi vào. Cả ba đều đứng khựng lại nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên.
- Anh Hoàng Nam, anh về hồi nào không chờ em? Mà đây chẳng phải là vợ của anh Lâm Khang sao?
Cherry nhìn Hân nói với giọng khó hiểu và thắc mắc.
Hân buông tay Hoàng Nam ra, quay sang nhìn anh nhẹ giọng nói:
- Anh nói chuyện với cô ấy đi, em tự về được.
Nói rồi, Hân nhấc chân bước đi lướt qua mặt Cherry khiến Hoàng Nam có chút hụt hẫng, pha sự khó chịu khi thấy sự xuất hiện của Cherry. Anh không quan tâm đi thẳng qua mặt Cherry để đi tới với Hân.
Hân đang đi lững thững qua đường thì chợt cô cảm thấy mọi thứ trước mắt cô như nhòe đi, cô không nhìn thấy rõ gì cả khiến những bước chân cô trở nên loang choạng không vững tưởng chừng sấp ngã nhưng Hoàng Nam đã kịp giữ lấy cô, anh lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt tái nhợt của cô:
- Em không sao đấy chứ, Gia Hân?
Gia Hân ôm lấy đầu mình lắc nhẹ vài lần, mọi thứ đều trở về bình thường, cô đã nhìn thấy rõ lại những gì trước mắt, chắc có lẽ cô mệt quá nên bị hoa mắt, chóng mặt thôi. Cô gượng cười nhìn Nam nói:
- Em không sao chỉ hơi mệt thôi! Anh về đi nhà đi, dù sao cũng tới nhà em rồi, anh đừng lo.
Hân nói rồi buông tay Hoàng Nam ra, nhìn anh mỉm cười quay người mở cổng đi vào trong ngôi nhà đó. Anh chỉ biết đứng nhìn cô đi mà không biết làm gì.
…
- Gia Hân con về rồi sao? Con đã ở đâu vậy, có biết mẹ và thằng Khang lo lắng cho con lắm không? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa con với cô người mẫu Kim Như kia vậy?
Bà Kim vội chạy tới chỗ Hân khi thấy cô về, ánh mắt lo lắng của bà nhìn Hân khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô.
Lâm Khang cũng thấy lo lắng khi thấy Hân như vậy, anh biết cô đã ở bên nhà Hoàng Nam nhưng không nói cho mẹ chồng biết, anh để cô bình tĩnh lại rồi tự khắc cô sẽ về, anh thật sự không hiểu có chuyện gì xảy với cô ngay tại sự kiện đó nữa.
- Con xin lỗi,vì con lại phá hỏng buổi sự kiện đó lần nữa khiến cho tập đoàn bị tổn thất nhiều, mai con sẽ đi làm để bù lại số tiền mà tập đoàn đã bỏ ra. Con không muốn trở nên vô dụng trong mắt mọi người, chỉ biết ăn không ngồi chờ sung rụng.
Hân nhìn bà Kim nói giọng đều đều, nét mặt vô cùng nghiêm túc trước lời mình nói ra, khiến mẹ chồng cô và Lâm Khang tỏ ra ngạc nhiên.
- Con đừng nói vậy, Gia Hân. Mà con tính đi làm gì hả con, hay mẹ sẽ tìm cho con vị trí nào đó trong tập đoàn làm được không?
- Cô định đi làm sao? Mà cô muốn đi làm gì chứ?
Lâm Khang nhíu mày hỏi.
- Lúc trước con đang học dở dang kinh doanh bất động sản, con dự định sẽ làm ở bên tập đoàn của bạn con. Thôi con mệt rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đây.
Dứt lời, Hân đi một mạch lên phòng khóa chặt cửa phòng lại không cho ai bất kì vào làm phiền. Cô lại thở dài, cảm thấy bất lực ngay lúc này, cô lại rơi vào sự yếu đuối. Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đi tới tủ để lấy điện thoại nghe. Nhưng vừa bước tới định cầm lấy điện thoại thì chợt cô lại thấy trước mắt mình mờ đi không nhìn rõ gì cả, chân cô mắc phải vào vào chân bàn làm cô ngã phịch xuống một cách đau đớn hất luôn cả điện thoại văn xuống, màn hình vẫn sáng và rung lên hiện rõ tên người đang gọi “Hoàng Nam”.
- Mình bị sao vậy không biết? Sao không nhìn thấy gì cả thế này…
Hân nói giọng run run, cô gắng đưa tay lần mò tìm cái điện thoại rồi mở máy nghe:
- Alo…
Nhưng Hân chưa kịp nói gì thì ngất lịm đi trong vô thức.
- Gia Hân, em bị sao vậy?... Gia Hân…
Hoàng Nam gằn giọng nói, nét mặt vô cùng lo lắng khi gọi điện cho Hân nhưng đang nghe cô nói thì tắt máy giữa chừng, không biết có chuyện gì với cô nữa. Anh rất muốn qua bên đó để xem Hân bị gì nhưng không được.
- Hoàng Nam, tối nay em ngủ ở nhà anh nha! Anh uống ly rượu này đi, em mua bên Mỹ về đấy, ngon lắm!
Cherry mỉm cười nhìn anh nói, đưa ly rượu trước mặt anh nhưng bị anh hất xuống sàn vỡ tan tành, rượu đổ ra lênh lắng khiến Cherry giật mình tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
- Anh bị sao vậy, Hoàng Nam?
- Mau về nhà của em đi, đừng làm phiền tôi, tránh ra.
Hoàng Nam gằn giọng nói, nét mặt hừng hực pha sự lạnh lùng cùng với những nổi lo bồn chồn trong lòng.
- Anh Nam… Anh Nam…
Cherry nâng giọng gọi Nam nhưng dường như anh không nghe thấy, cô có chụt bực mình, bĩu môi, mặt mày nhăn nhó thì vô tình nhìn thấy điện thoại của Hoàng Nam ở trên ghế sô pha, cô tò mò cầm lấy mở ra xem. Cô ngạc nhiên khi thấy hình nền điện thoại Nam để là hình mà Nam chụp chung với Hân, miệng cô thì thầm:
“Anh Nam và cô vợ của Lâm Khang đang quen nhau sao? Không thể nào?... Lúc vừa rồi mình thấy cô ta ở nhà của anh Nam, hai người còn nắm tay nhau có vẻ rất Hân thiết… Vậy là hai người này đang cặp kè với nhau sao?... Mình phải tìm hiểu chuyện này mới được! nếu chuyện này là thật mình sẽ không để anh Nam thuộc về cô ta đâu…”
…
Sáng, Gia Hân lờ đờ tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể tê rần khi cả đêm cô nằm bất tỉnh dưới nền gạch lạnh lẽo, trên người vẫn còn mặc nguyên si bộ váy hôm qua.
“Mình bị sao thế này không biết?... Dạo này mình chẳng biết tại sao lâu lâu mắt lại mờ không thấy gì nữa một lúc mới trở lại bình thường… Chắc do mình hay chơi game nên mới vậy thôi… Để lát tí đi bệnh viên khám thử coi…”
Gia Hân đưa tay vò lấy đầu tóc rối bù của mình, đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Sau khi xong cô đi ra khỏi phòng, mau chóng lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh như thường.
- Chúng ta nói chuyện một lát! Nói ở đây có lẽ không tiện, chúng ta vào phòng nói đi.
Lâm Khang từ đâu đi tới đứng trước mặt cô nói, trên tay có bưng một ly sữa nóng bốc khói. Gia Hân im lặng không nói gì chỉ gật đầu đáp, rồi cả hai đi vào phòng.
- Hôm qua có chuyện gì xảy ra với cô và Kim Như vậy? Nhìn cô lúc đó có vẻ rất giận dữ?
Lâm Khang thắc mắc nhìn cô hỏi.
- Chỉ là tôi không muốn một người bị mất danh tiếng vì tôi. Anh nên xem xét lại chuyện tình cảm của mình với Kim Như đi, tôi thấy hai người yêu thương nhau thật lòng thì nên tìm cách nói chuyện với ba mẹ đi. Sau khi tôi kiếm đủ số tiền hoàn lại số vốn cho hai sự kiện vừa qua, tôi sẽ kí đơn ly hôn. Dù sao anh có cũng có người con gái yêu anh đang chờ anh, còn tôi thì có người đang chờ tôi, tôi không muốn vì chuyện giữa chúng ta ảnh hưởng đến những thứ xung quanh. Lúc đó tôi sẽ lựa lời nói với ba mẹ anh.
Gia Hân nói hết những gì mình cần nói cho Lâm Khang nghe. Điều đó khiến Lâm Khang cảm thấy tim mình như nhói lên tức thời khi nghe những gì Hân nói, trong đầu anh nghĩ rằng: “Em làm tôi cảm thấy có chút rối bồi, đúng là tôi yêu Kim Như những tôi lại lỡ thích em. Giờ em nói ly hôn thật sự tôi lại không muốn điều này xảy ra…Phải làm sao đây?”
- Thôi giờ tôi phải đi có việc rồi, tôi đi đây!
Hân nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng để lại phía sau khuôn mặt có chút thoáng buồn của Lâm Khang.
…
Tại trụ sở chính tập đoàn N – House.
Gia Hân thẩn thờ đi vào bên trong sảnh của tập đoàn như người mất hồn, vì cô đã hẹn với Hoàng Nam để nhờ anh một số chuyện. Ánh mắt cô rưng rưng những giọt lệ sắp rơi sau khi có một tin động trời giáng xuống đầu cô, giờ đây cô như hoàn toàn bất lực.
“Tại sao mọi thứ xui xẻo lại đổ dồn lên đầu mình như vậy chứ?... Mình không thể cho Hoàng Nam biết chuyện này được, mình không muốn anh ấy phải vì mình mà lo lắng…”
Hân nói thầm, giọt nước mắt chảy dọc xuống bờ má, cô vội lấy tay lau đi, gượng cười để có khuôn mặt trở nên tươi tắn hơn. Nhưng khi nhấc chân đi được vài bước thì cô lại không thấy gì phía trước cả, mọi thứ đều trở nên nhòe đi trông thấy.
“Bộp”
- Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi, tôi không có cố… Tại tôi không có thấy đường… Xin lỗi…
Hân vội cúi người xin lỗi theo bản năng mặc dù cô không nhìn thấy rõ người mà cô đụng chúng.
- Ủa… Cô… Mà cô ta bị sao vậy? Mình đứng ở đây mà cô ta xin lỗi mình mà nhìn đi đâu vậy?
Cherry ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Gia Hân tại đây, cô đang đi thì Gia Hân vô tình va phải, làm tài liệu trên tay cô rơi xuống nền. Ánh mắt khó hiểu nhìn Gia Hân khi thấy cô cứ loay hoay nhìn đi đâu đó một cách mơ hồ.
- Gia Hân!
Hoàng Nam từ phía xa đi nhanh tới gọi Hân khi nhìn thấy cô. Lúc này cô mới nhìn thấy rõ lại bình thường, quay người nhìn thấy anh vội chạy tới chỗ anh với vẻ mặt có chút hoang mang, nhưng vô tình đánh rơi một tờ giấy gấp xơ sài bay ra từ trong túi áo của cô.
Cherry thấy được cúi người nhặt lấy, ánh mắt nhìn hai người họ thân thiết bên nhau khiến cô cảm thấy ghen tức trong người. Cô đã tìm hiểu và biết rõ những gì về Gia Hân khi hỏi người quản lý của Hoàng Nam. Cô tò mò mở tờ giấy ra xem thử, ánh mắt có chút ngạc nhiên, miệng thốt lên:
“Bệnh án sao? Cô ta bị bệnh u màng não, chèn ép dây thần kinh mắt… Thảo nào vừa rồi nhìn thấy cô ta có vẻ như loay hoay không thấy gì… Mình nghe nói bệnh này dễ bị mù mắt và cũng dễ chết nữa… Lần này, mình có cách để có được anh Hoàng Nam rồi…chắc cô ta đang trong giai đoạn không nhìn thấy gì rồi…”
Gia Hân đang chạy tới Hoàng Nam thì Kim Như ở đâu xuất hiện giật mạnh lấy tóc cô từ phía sau, khiến cô ngã phịch xuống nền một cách đau đớn đột ngột. Mọi người xung quanh đang đi đều quay lại nhìn.
Kim Như lao vào tát vào mặt Hân tới tắp, Hoàng Nam vội đẩy mạnh cô ta ra ngã nhào ra sau, đỡ Hân đứng dậy. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn cô ta gằn giọng nói, nét mặt lạnh tanh đến đáng sợ:
- Cô đang làm cái gì vậy hả? Nếu có chuyện gì thì hẹn ở đâu đó rồi nói, đừng gậy loạn ở tập đoàn tôi… Em có sao không, Gia Hân? Miệng em bị chảy máu rồi này.
Nam đưa ánh mắt lo lắng nhìn Gia Hân khi thấy nét mặt cô đỏ ửng cả lên, miệng cô rươm rươm máu, anh vội lấy tay lau đi vệt máu đó.
- Tôi sẽ không để yên cho cô đâu Gia Hân, cô mau mà rời bỏ cái danh vợ của chủ tịch tập đoàn Thịnh Phượng đi… Để chúng được ở bên nhau, chính vì cô mà Lâm Khang đang càng lạnh nhạt với tôi đấy… Cô đã làm tôi mất mặt trước biết bao nhiêu người rồi biết chưa…
Kim Như nói với giọng đầy sự bức xúc, trừng mắt căm phẫn nhìn Hân.
Hân thả tay Hoàng Nam ra đi đến gần trước mặt Kim Như nhẹ giọng nói một cách nghiêm túc:
- Tôi đã làm gì cô chứ Kim Như? Chính cô là người làm tôi mất mặt đấy và đó là cái gía mà cô phải nhận. Cô không thể ráng chờ được sao, chỉ còn một tháng nữa thôi là tôi sẽ ly hôn với Lâm Khang rồi, chúng tôi lấy nhau chỉ vì hôn ước giữa hai bên gia đình mà thôi, cô cũng biết rõ chuyện này rồi cơ mà… Chuyện này chỉ liên quan đến ba chúng ta, thì cơn cớ gì cô lại lôi Hoàng Nam vào chứ?...
- Đủ rồi, Gia Hân! Đừng phí lời với loại người như cô ta. Không biết điều thì tự hại mình thôi!
Hoàng Nam buông một câu thẳng thắn, khoác vai Gia Hân đưa cô rời khỏi đây. Kim Như chỉ biết đứng đó nhìn hai người bước đi mà cảm thấy lòng sôi như lửa đốt, hai tay siết chặt lại trong tức giận.
…
- Đau lắm phải không?
Hoàng Nam nhìn Hân hỏi, ánh mắt nhìn cô một cách sâu lắng thể hiện sự quan tâm. Anh lấy miếng bông trắng tẩm thuốc sát trùng bôi nhẹ ở chỗ bị rách trên miệng cô.
- Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi!
Hân nhẹ giọng trả lời, khẽ mỉm cười nhìn anh.
- Mà em tìm anh có chuyện gì sao?
- À… em muốn nhờ anh một việc, tập đoàn anh còn vị trí nào trống không chẳng hạn bên phòng nhân sự hay gì cũng được cho em xin vào làm được không? Em làm để có tiền trả số vốn bị lỗ sự kiện của tập đoàn Thịnh Phượng, sau đó em sẽ rời khỏi căn nhà đó.
Hoàng Nam đưa tay vuốt nhẹ lấy làn tóc suôn mượt của Hân rồi nắm lấy tay cô nói:
- Tập đoàn anh không còn chỗ nào trống để cho em làm đâu, nhưng anh sẽ giúp em. Em sẽ thành trợ lý của anh được chứ? Nhưng anh sẽ không để em làm gì nhiều đâu vì anh muốn em thật sự thoải mái.
- Cám ơn anh!
Hân mỉm cười nhìn anh, cảm thấy vui khi nghe Nam nói. Nam khẽ ôm cô vào lòng, thật sự ở bên cạnh anh cảm thấy thật sự an toàn và ấm áp, nhưng cô đang rất lo sợ một điều không biết thời gian ở bên cạnh anh được bao lâu, cô rất sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...