Sau khi Lục Tiến tức giận rời khỏi, Phàm Dương tựa mình vào sofa, ánh mắt trầm ngâm lặng đi.
Anh không trách Lục Tiến, thái độ tức giận của Lục Tiến cũng là vì quan tâm Phàm Dương, cậu ta lo lắng anh sẽ giống như Mộ Đức Long.
Phàm Dương lặng người, ánh mắt chìm sâu xuống vực không đáy.
Anh biết… Lâm Ninh có chuyện gì đó giấu anh, nhưng anh có thể đảm bảo, Lâm Ninh không giống Trần Tiểu Vy.
Sau ngày cắt tay suýt chết đó, cô trở nên thật lạ, từ người vốn rất ghét hôn nhân trở thành người rất nhạy cảm với hay chữ ly hôn, từ người luôn trốn tránh anh mỗi khi anh trở về Hoa Viên lại biến thành người chủ động trèo lên giường của anh, những việc này đã đủ kỳ lạ.
Ngày đó, Lâm Ninh lại còn bảo anh điều tra kế toán trưởng của B.A Lý Lộ Niên, kết quả điều tra cho thấy Lý Lộ Niên rất khả nghi, hiện tại Lý Cẩn đang tích cần làm rõ người này.
Cô chỉ nói người này khả nghi, không liêm chính, một câu hỏi đơn giản đặt ra là vì sao cô lại biết người này khả nghi?
Lý lịch của Lâm Ninh từ khi tốt nghiệp trung học đến khi sang Mỹ học thiết kế, cô rõ ràng chưa từng chạm mặt Lý Lộ Niên.
Thế thì vì sao cô lại biết?
Không hề minh bạch, không hề rõ ràng.
Lâm Ninh kể từ ngày suýt chết đó…
Phàm Dương suy nghĩ trầm tư, thở ra một hơi thật dài.
“Bà nhỏ…”
Liệu rằng tình cảm này của anh có đặt đúng nơi không?
Trước giờ anh luôn tin tưởng vào trực giác của mình, anh sẽ không bao giờ lựa chọn sai, anh có thể đảm bảo Lâm Ninh sẽ không như Trần Tiểu Vy, nhưng anh cũng không thể minh bạch cho Lâm Ninh.
Có quá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, cả hai người có quá nhiều thứ che dấu đối phương.
“Em đang giấu anh điều gì…” Phàm Dương tự hỏi, lặng người trầm tư vào hư không.
Lâm Ninh rốt cuộc đang giấu anh chuyện gì?
Ngày hôm đó, cơn ác mộng đêm đó nuốt chửng cô rốt cuộc là thứ gì?
…
Aaa, yến tiệc đến rồi!
Ngày hôm nay là ngày tổ chức yến tiệc ở Thành Hội, bởi vì chuyện khánh thành này nọ nên Phàm Dương rất bận rộn từ sáng sớm, trước khi anh rời Hoa Viên còn bảo là tối nay có thể không về kịp.
Lâm Ninh hí hửng cả ngày, yến tiệc được tổ chức vào khoảng bảy giờ tối tại nhà hàng trong khu resort vừa hoàn thành đó.
Từ Thành An di chuyển đến Thành Hội mất khoảng bốn giờ với mật độ giao thông bình thường, Lâm Ninh dự đoán sẽ xuất phát từ Hoa Viên lúc ba giờ chiều, thời gian khá là sát với yến tiệc.
Muốn trở thành tâm điểm thì phải xuất hiện vào giữa bữa tiệc, khi đó mọi người đều đã đông đủ.
Từ tám giờ sáng, chuyên gia trang điểm đã được mời đến nhà.
Sau khi chuyên gia ngắm qua bộ váy, cô ấy đã đưa ra các ý tưởng kiểu mẫu trang điểm và kiểu tóc cho Lâm Ninh.
Trong thời gian chuyên gia lên ý tưởng, Lâm Ninh chạy ra ngoài sân vườn, hái mấy đoá hoa hồng đem ngâm vào bồn tắm, sau đó thả mình thư giãn trong bồn tắm đầy hoa hồng.
Tắm xong, Lâm Ninh ngắm nghía qua một hồi các ý tưởng trang điểm, cảm thấy phong cách trang điểm nhẹ nhàng đoan trang phù hợp với bản thân, chuyên gia bắt đầu trang điểm cho Lâm Ninh.
Làn da Lâm Ninh đã rất hoàn hảo, thế nên việc trang điểm cũng không cần phải cầu kỳ, chỉ cần trang điểm mắt, mi, môi, đánh khối kẻ viền, tông màu mắt cam đào nhẹ nhàng ánh nhũ, màu son đỏ cherry pha kèm một chút ánh nâu bóng ở lòng môi.
“Phu nhân, cô thật sự xinh đẹp đó” Nữ chuyên gia trang điểm trầm trồ thốt lên trước gương mặt diễm lệ của Lâm Ninh, không phải nịnh nọt mà thật sự ngưỡng mộ.
“Đúng là Thành An không nhìn nhầm người” Vị thiếu phu nhân xinh đẹp như thế này, Thành An trao giải người đẹp nhất cũng không sai.
“Thế nên dù cậu ấy có khoác giẻ lau nhà đến dự yến tiệc cũng sẽ thành tâm điểm” Doãn Linh đứng một bên ngắm nhìn, tâng bốc cùng cô gái kia.
Khoác giẻ lau nhà đến dự yến tiệc thì đương nhiên sẽ thành tâm điểm rồi, mà là tâm điểm thị phi thôi a, có ai lại khoác giẻ lau đến yến tiệc.
“Cậu này thật là…”
Lâm Ninh hì hì cười, thẹn thùng làm cho hai gò má hồng hồng thêm khả ái, nghĩ đến ông Phàm lúc này đang rất bận rộn, tối nay cô sẽ mang đến bất ngờ cho anh.
Hi vọng cô sẽ đủ xinh đẹp trong số những vô vàng bông hoa ở yến tiệc, trở thành người duy nhất anh nhìn thấy.
Bảy giờ tối tại khu resort mới ở Thành Hội.
Yến tiệc đã bắt đầu diễn ra, Phàm Dương âu phục lịch lãm màu xám quý ông vương giả, mỗi một bước chân đều toát ra khí chất uy ngút, phong độ quý ông.
Các đối tác liên tục thay nhau đi đến chào hỏi, nâng ly chúc mừng cùng Phàm Dương, chỉ cần anh đứng ở đâu, nơi đó đều trở thành tâm điểm.
Các bông hồng nhỏ nhắn của bữa tiệc cũng có mặt, đều là những tiểu thư đài cát của những đối tác, đến tham dự những yến tiệc chỉ toàn giới thương lưu thế này cũng là một cách để các tiểu thư nâng cao giá trị bản thân.
Bọn họ mỗi người mỗi vẻ, người thì đáng yêu, người thì sang trọng, có người lộng lẫy thì cũng sẽ có người lộng lẫy hơn, mỗi người mỗi nét thi nhau xuất hiện trong tầm mắt của Phàm Dương.
Chỉ cần Phàm Dương đưa ánh mắt về phía nào, nơi đó cũng có những bông hoa xinh đẹp.
Những bông hoa đài cát này không chỉ nhắm đến Phàm Dương, bọn họ nhắm đến bất kỳ quý ông nào trong bữa tiệc.
Bỗng nhiên một bóng dáng cao to xuất hiện thu hút ánh mắt của các vị tiểu thư, vóc dáng lịch lãm không thể so bì, gương mặt anh tuấn trang nghiêm trong quân phục màu đen xám, cấp bật trên vai áo là huy hiệu đại tá.
Các tiểu thư mắt mở to miệng há hốc nhìn người đàn ông quân phục lịch lãm, không khỏi tham muốn được ngã vào lòng vòng tay vững chắc nâng đỡ cả đất nước kia.
Người đó đi đến phía Phàm Dương, hai người đàn ông chiều cao không thua kém, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, khí chất không thể so bì, một người là ông trùm thương mại, một người là đại tá chuẩn bật đô đốc.
Hai người đàn ông vô cùng hoàn hảo đứng đối diện nhau khiến cho vô vàn thiếu nữ si mê không rời mắt.
“Ồ… Cơn gió nào thổi Trịnh đại hiệp đến chỗ tôi đấy?” Phàm Dương nhìn người trước mặt, những người vây quanh Phàm Dương đã sớm lui sang một bên, nhường chỗ cho vị quân nhân này.
Người đàn ông nhìn vị trí bên cạnh Phàm Dương trống vắng, thất vọng rõ rệt.
“Không đưa mỹ nhân theo à? Chật, tôi còn tưởng hôm nay đến đây sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan thánh nữ đã cởi bỏ tu bào của cậu.”
Sự kiện lớn như thế này, cộng thêm việc bãi nỏ tin đồn trên phỏng vấn, người đàn ông cứ nghĩ Phàm Dương sẽ đưa vợ cùng tham gia yến tiệc để chính thức dập bỏ tin đồn.
“Cô ấy không thích những nơi như thế này” Phàm Dương nâng ra nụ cười nhẹ trả lời, mắt nhìn người phía trước nghi vấn.
“Trịnh đại hiệp rảnh rỗi như thế sao? Đến chỉ để ngắm vợ của tôi?”
“Haha” Người đàn ông phì cười, phục vụ bưng mâm rượu đến bên cạnh, vươn tay lấy một ly rượu đỏ đáp.
“Chỉ muốn xem xem thiếu phu nhân xinh đẹp đến mức nào, có thể khiến Phàm Dương cậu đây rung động yêu đương, hại Lục Tiến tức đến hộc máu.”
“Àh” Nghe đến Lục Tiến, Phàm Dương gật gù.
“Cậu ấy nói với cậu à?”
“Ừ, hai hôm trước gọi cho tôi, gần như tức đến phun ra máu vì cậu đấy, còn bảo tôi hãy nói với cậu ta rằng tôi chưa yêu đương” người đàn ông đưa ly rượu về phía Phàm Dương, ánh mắt liếc nhìn xung quanh không có bóng dáng Lục Tiến, cười nói.
“Hôm nay cậu ta cũng không thèm đến chúc mừng cậu, xem ra là tức giận thật rồi. Thôi vậy, không ngắm được thánh nữ cũng không sao, mục đích chính là đến chúc mừng cậu, nào, nâng ly.”
Phàm Dương nghiêng ly rượu cụng vào ly của người đàn ông có biệt danh gọi là Trịnh đại hiệp, hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra âm thanh.
“Cảm ơn cậu, Trịnh Kiệt Luân.”
Trịnh Kiệt Luân, đại tá chuẩn đô đốc hải quân, hiện tại đang rất bận bịu vì công việc thăng lên cấp tướng.
“Thế cậu đã yêu đương chưa?” Phàm Dương hỏi, ngắm nhìn cậu bạn phong độ lịch lãm cũng sắp chạm ngót ba mươi, khẽ nói “Trong yến tiệc có rất nhiều tiểu thư, ngắm thử xem có vừa mắt được cô nàng nào không?”
“Xin kiếu, bận muốn chết tôi rồi” Trịnh Kiệt Luân không thèm nhìn, anh đã đủ đau đầu, chưa muốn gánh thêm phiền phức, nhất là loại phiền phức mang tên phụ nữ.
Lý tưởng của Trịnh Kiệt Luân hiện tại mang xu hướng khá “Lục Tiến”, đó là phụ nữ chỉ nên để làm ấm giường. Anh chưa muốn lao vào con đường điên tình si mộng như lão Mộ, mà thôi đi, anh tốt nhất không nên giống lão Mộ.
“Lục Tiến cũng vì muốn tốt cho cậu, cậu ta lo lắng cậu sẽ đi theo vết xe đổ của lão Mộ thôi, đừng để bụng” Nhấp xong một ngụm rượu, Trịnh Kiệt Luân nói.
“Tôi biết” Phàm Dương gật đầu, hoàn toàn không để bụng chuyện của Lục Tiến, nhìn cậu bạn khó khăn mới xuất hiện một lần, ngõ ý.
“Hôm nào rảnh rỗi, chúng ta cùng đến thăm lão Mộ.”
“Cũng định nói với cậu” Trịnh Kiệt Luân cười đáp, mắt nhìn xung quanh yến tiệc rồi nói.
“Khi khác lại nói tiếp, ở đây có chút không tiện.”
“Ừ” Phàm Dương khẽ một âm.
Cả hai đang trò chuyện, bỗng nhiên phía trước lan truyền đến âm thanh ồn ào, Phàm Dương và Trịnh Kiệt Luân đưa ánh mắt về phía đông đút ồn ào tại thảm đỏ ra vào yến tiệc.
Bỗng một vóc dáng yêu kiều, đập vào mắt Phàm Dương là yêu kiều mềm mại khiến cho anh đánh rơi một nhịp đập. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía ồn ào, nhìn cô gái trong làn váy kiêu ngạo bước về phía anh như phát ra hào quang của màu nắng.
Lâm Ninh trong chiếc váy màu đen tuyền ánh tím đêm lấp lánh những hạt kim sa, chúng phản ứng với ánh sáng khiến cho người khoác chiếc váy trở nên thật long lanh. Kiểu váy hai dây khoe trọn bờ vai, tôn lên gò bồng đào căn tròn mọng nước, khe ngực theo đường xẻ váy bóp nghẹt hơi thở của những gã đàn ông.
Chiếc váy xẻ tà một bên đùi non, mỗi bước đi khoe ra chân dài nuột nà trắng nõn, cao gót sang trọng gõ xuống mặt sàn đá quý.
Trịnh Kiệt Luân không rõ mỹ nhân đang đi tới là ai, nhìn có chút quen mắt thế nhưng tạm thời đã bị hào quang trước mặt che lấp lý trí. Nhìn thiếu nữ kiêu sa xinh đẹp nổi bần bật giữa những tiểu thư cao quý, những vị tiểu thư so với cô gái này giống như một chiếc bình phong tô nền.
Trịnh Kiêt Luân nhếch khoé môi, nhớ đến đề nghị vừa rồi của Phàm Dương, liếc mắt nhìn sang.
“Ông Phàm thân ái, có thể nào…”
Lời muốn nói của Trịnh Kiệt Luân nuốt ngược vào trong trước ánh mắt đắm say của Phàm Dương.
Trong mắt Phàm Dương hiện tại chỉ có cô gái đang đi đến, Lâm Ninh tiến đến trước mặt Phàm Dương, váy sa lộng lẫy gương mặt yêu kiều đứng trước anh, bàn tay nhỏ nhắn đeo chiếc vòng bạc cùng chiếc vòng đá màu đen, chúng va chạm leng keng theo cái vươn tay ra, giống như những lúc cô làm nũng đòi ôm.
“Chồng ơi, ôm ôm.”
Phàm Dương không thể do dự, hai cánh tay to lớn vươn ra bắt lấy bà nhỏ, ôm trọn cô vào lòng, dán phía trước mềm mại đẩy đà vào lòng ngực anh giấu đi. Vòng tay ôm lấy tấm lưng bà nhỏ, anh mới nhận ra tấm lưng trắng trần mềm mại đang lộ, Phàm Dương lập tức dùng hai bàn tay to đặt lên tấm lưng xinh đẹp lộ ra của Lâm Ninh, mắt đen liếc về những gã đàn ông phía trước đang mê đắm ngắm nhìn người trong lòng anh.
Cánh nhà báo trong yến tiệc lập tức giơ lên ống kính, chụp điên cuồng hình ảnh ông Phàm và bà Phàm lần đầu xuất hiện, đặc biệt là hình ảnh ông Phàm giữ của.
Trịnh Kiệt Luân đơ người, nhận ra vị thế của thiếu nữ trước mắt, thảo nào anh thấy quen mắt, anh đã tham dự lễ cưới nên đã nhìn thấy một lần.
Mẹ kiếp, xém chút nữa đã ngõ ý với vợ của bạn thân.
May mắn là anh chưa nói hết câu, Phàm Dương liếc mắt nhìn sang Trịnh Kiệt Luân, ánh nhìn đã sớm hiểu rõ Trịnh Kiệt Luân vừa muốn nói gì.
Phàm Dương rít ra một âm đặc khàn.
“Vợ tôi.”
Còn tiếp…
(P/s Ông Phàm giữ của quá nho, Trịnh đại hiệp vừa mới xuất hiện đã bị thồn cho một họng cơm tró.
Tóm tắt là dị nè, ông trùm thương mại đời đầu bị hại (Lão Mộ, Mộ Đức Long) chơi với ông trùm thương mại đời sau (Phàm Dương).
Hai ông trùm thương mại chơi với tên buôn vũ khí (Lục Vân Tiên, Lục Tiến), tên buông vũ khí chơi với đại tá chuẩn đô đốc hải quan (Trịnh đại hiệp, Trịnh Kiệt Luân.)
Theo tuyến tình cảm thì thằng anh cả bị tổn thương, sau này rất chán ghét phụ nữ, thằng em khoác tu bào gần ba mươi năm, vừa mới gia nhập môn phái dục giới nên nghiện vợ, vừa sủng vừa nịnh bà nhỏ. Thằng buôn vũ khí thay tình như thay áo, lão luyện tình trường khinh thường phụ nữ, thằng quân nhân tạm đỡ hơn một chút, được cái không quơ đũa cả nắm.
Nghe nó nhức nhức cái đầu hen, chơi dị ai chơi lại mấy ba.)
_ThanhDii
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...