Đêm bên bờ biển, từng cơn gió cuối thu thổi làn sóng dạt vào bờ, con xe đỗ trên bãi cát, không khí trong xe hoàn toàn trái ngược với bầu trời bên ngoài, nóng bỏng hoà cùng mê hoặc, mùi vị đặc biệt ngọt ngào phủ đầy không gian kín của con xe.
Lâm Ninh nằm lên ghế ngồi, chiếc ghế đã được hạ xuống thành một chiếc giường, ánh đèn xe mập mờ vàng nhạt phủ lên làn da trơn bóng vì mồ hôi.
Toàn thân Lâm Ninh phủ lớp mồ hôi trơn bóng, mái tóc bết dính ướt đẫm, dưới ánh đèn vàng mờ, thân thể Lâm Ninh đỏ mẫn tưng nảy theo hoạt động của Phàm Dương.
Người đàn ông ngự trị dưới thân ráo riết nắm lấy eo bụng nhỏ, mò mẫn lên đồi ngực to tròn nhào nặng, Lâm Ninh mếu máo nhắm chặt mắt, môi cũng bậm thật chặt, hạ thân bị cắm thành vũng lầy.
Phàm Dương nâng cao một bên cẳng chân của Lâm Ninh, nhìn rõ nơi giao hợp ướt đẫm mật ngọt, thấm ướt cảm ghế ngồi. Anh càng cuồng sái, duật ra tiếng cười khàn đặc, nghiêng mặt hôn lên mắc cá chân Lâm Ninh, thắc lưng cắm mạnh.
Hai bàn tay Lâm Ninh run run nâng lên ôm lấy gương mặt, chùi đi nước mắt, nhưng chùi mãi cũng không xong, không chịu được nữa mếu máo rỉ ra tiếng khóc lóc.
Người đàn ông này rốt cuộc… Muốn cắm đến khi nào?
Cô cứ nghĩ anh xong lần này sẽ hoàn thành, nhưng cứ mãi không xong.
Cứ xong lần này, anh lại rất nhanh cứng rắn tiếp tục lần nữa, lần nữa rồi lại lần nữa. Lâm Ninh thì cứ chốc lát lại bị anh cắm cho cao trào, thân thể đến hiện tại mềm nhũng run lẩy bẩy, một cái động nhẹ cũng đủ khiến Lâm Ninh rên rỉ, đầu óc cô trống rỗng, ngoài gương mặt tuấn sái kiêu ngạo của anh, Lâm Ninh chẳng nhìn thấy được thứ gì nữa.
Đêm bên bờ biển hôm nay, Lâm Ninh chẳng biết bản thân đã dây dưa với anh bao lâu, anh hoàn toàn vắt cạn sức lực của cô, Lâm Ninh kiệt sức, ngất liệm trong vòng tay Phàm Dương lúc nào cũng không hay biết.
Buổi trưa hôm sau, mặt trời đi qua đỉnh đầu, Lâm Ninh vẫn cuộn chặt trong tấm chăn, bà Năm đang gọi Lâm Ninh dậy dùng bữa.
“Cô chủ…”
Sáng nay Tiểu Vỹ đợi qua bữa sáng vẫn không thấy Lâm Ninh dậy, đợi đến mười giờ trưa đi lên gọi Lâm Ninh thức dậy dùng bữa. Thế nhưng Lâm Ninh không dậy nổi, cô ngủ mê say qua bữa sáng, hiện tại đã gần một giờ trưa, Lâm Ninh vẫn không có dấu hiệu muốn dậy.
Tiểu Vỹ không gọi được Lâm Ninh, phải đến tay bà Năm đi lên phòng gọi Lâm Ninh dậy.
“Cô chủ, đã một giờ trưa rồi” Giọng bà Năm ân cần kêu gọi, lo lắng vô cùng.
Lâm Ninh nghe thấy giọng bà Năm, lười biếng mở mắt, chăn đệm mềm mại còn có giọng bà Năm, vậy nghĩa là cô đang ở Hoa Viên rồi.
“Bà Năm…” Giọng cô nhỏ xíu mớ ngủ, chẳng có một ký ức nào về đêm qua hỏi.
“Sao cháu về được đây vậy?”
“À” Bà Năm trả lời “Khoảng hai giờ sáng nay cậu bế cô về, lúc đó cô đã ngủ say rồi.”
“Vậy à…” Lâm Ninh tiếp tục rút vào chăn.
“Cô chủ dậy ăn một chút rồi hãy ngủ tiếp, nếu cô chủ cứ ngủ như thế này đến tối sẽ bị đau bao tử đó.”
Lâm Ninh không mở nổi mắt, miệng cũng lười biến trả lời, dùng thuật ẩn thân vào tấm chăn, kéo chiếc gối úp lên đầu.
Ẩn thân hoàn tất.
“Cô chủ, cô chủ nghe lời bà Năm, dậy ăn một chút thôi rồi hãy ngủ tiếp, không thì cô chủ dậy uống sữa thôi cũng được.”
Bà Năm không thể để cô ngủ cả ngày như vậy, giọng nói hiền dịu yêu cậu.
“Cô chủ ngoan đi mà, uống một cốc sữa thôi.”
Lâm Ninh rụt người vào trong chăn, hoàn toàn trốn vào chăn bông.
Cả cơ thể Lâm Ninh mệt rả rời, tứ chi mỏi nhừ, các khớp xương trên người chỗ nào cũng nhức mõi, đến cả khớp ngón tay cũng tê tái.
Cảm giác đau nhức kinh khủng này hệt như cô vừa trải qua một khoá huấn luyện tập thể lực trong phòng gym, mi mắt Lâm Ninh không tài nào nâng lên nổi, bà Năm càng kêu gọi, Lâm Ninh càng trốn vào trong chăn.
“Cháu ngủ…” Giọng cô nhỏ xíu vang ra.
“Nhưng mà cô chủ…”
“Ngủ mà…” Giọng Lâm Ninh khàn khàn, mếu lên giống như đứa trẻ không nghe lời.
Bà Năm lo lắng vô cùng, gọi mãi cũng không được, hết cách, đành phải cầm lấy điện thoại gọi cho cậu chủ.
Đầu dây đổ vài tiếng chuông, có âm thanh nhấc máy, bà Năm khổ sở nói.
“Cậu chủ, cô chủ đến giờ vẫn không chịu dậy.”
Phàm Dương dừng lại động tác xem hồ sơ, tay phất một cái ra hiệu cho người nam trợ lý Triệu Đình đi ra ngoài.
“Bà Năm đưa điện thoại cho cô ấy đi.”
Bà Năm đứng bên giường, Lâm Ninh đã trốn vào trong gối, chiếc gối che mất lỗ tai Lâm Ninh rồi.
Bà Năm thở dài ra một hơi, nói.
“Cô chủ, cậu chủ muốn nói chuyện với cô chủ.”
Lâm Ninh phiền toái lỗ tai, bàn tay nhỏ đang nắm chiếc gối buông ra, dồn sức vào bàn tay lắc lắc tỏ ý không muốn nghe.
Hôm qua Lâm Ninh đã bị một con sói hung hãn ăn thịt, bây giờ chỉ muốn ngủ bù.
Bà Năm không nghe theo lời Lâm Ninh, nhét điện thoại vào lòng bàn tay đang lắc lắc, Lâm Ninh bắt buộc phải ngốc đầu dậy, nhìn điện thoại trong tay.
Cô bĩu môi, mặt tựa lên chiếc gối, tay không có lực cầm điện thoại bèn để điện thoại nằm trên gối, mắt vẫn nhắm.
“Hựm…” Lâm Ninh lười biếng mở miệng, chỉ hừ ra một tiếng.
“Không dậy nổi sao?” Giọng anh qua điện thoại vang vang, âm thanh êm ái lo lắng hỏi.
Lâm Ninh nhắm mắt, chăn bông mềm mại thật thoải mái làm sao, mê mê man man muốn ngủ tiếp.
Phàm Dương không nhận được câu trả lời, đổi lại là âm thanh hơi thở nhịp nhàng sắp chìm vào giấc ngủ.
“Em bỏ bữa sáng rồi, định bỏ luôn bữa trưa sao?”
Phàm Dương nhìn đồng hồ trên cổ tay, hiện tại cũng đã qua giờ ăn trưa rồi.
“Bà nhỏ” Anh gọi, ôn nhu bảo “Em dậy ăn chút gì đó đi, ăn rồi thì ngủ tiếp.”
Lời anh nói y hệt như bà Năm, lời nói lặp đi lặp lại phiền phức lỗ tai, bực bội càng lúc càng tích tụ.
Lâm Ninh có một tính rất xấu là cô rất cọc cằng khi bị người khác phá giấc ngủ, nếu ai đó phá rối giữa giấc ngủ của Lâm Ninh, Lâm Ninh sẽ nổi đoá a.
Hồi bé cô còn đánh nhau với con gái lớn của bà cả bởi vì Lâm Ái Liên cứ liên tục phá giấc ngủ của Lâm Ninh, Lâm Ninh có thể nhường nhịn mọi chuyện, chỉ trừ việc phá tan giấc mộng say nồng.
Từ nãy đến giờ cô vô cùng muốn ngủ nhưng không được, gương mặt chau lại vì phiền toái, đầu lông mày nhướng lên, thế nhưng mi mắt lại không nhấc nổi, cô quơ tay cầm lấy chiếc điện thoại, hầm hừ trở mình nằm về phía ngược lại.
Vừa vặn xoay người, toàn thân Lâm Ninh tê nhức dữ dội, đặc biệt là phía dưới, bụng dưới quặn thắt, Lâm Ninh vừa trở mình liền ôm cả chiếc điện thoại co gập người lại, bàn tay đỡ lấy bụng dưới.
“A…” Cơn đau làm cô kêu lên một âm.
Phàm Dương nheo mày theo âm thanh của Lâm Ninh, trong lòng nổi lên tia lo lắng.
“Em sao vậy?”
Tay Lâm Ninh đỡ lấy bụng dưới, cảm giác quặn thắc từ bụng dưới dẫn đến u hoa gây ra tê tái, Lâm Ninh đau điếng, vừa bực bội vì không thể ngủ ngon giấc vừa đau, cô rít vào mấy hơi thở nặng trĩu, giọng nói vì dư âm đêm qua khàn đi, mếu máo trực trào nước mắt, vừa đau vừa tức giận cáu lên.
“Em muốn ngủ! Chỉ muốn ngủ! Anh có thôi đi không! Em chỉ muốn ngủ thôi… Anh để cho em ngủ…”
Giọng cô cáu lên sau đó mềm nhũng xuống trở nên ủy khuất, ấm ức mếu máo bắt đầu sụt sùi nước mắt, giống như đứa nhỏ bị ghẹo nức nở khóc.
“Anh quá đáng cũng vừa phải thôi… Tại ai mà em mới ra nông nỗi này… Bây giờ em ngủ cũng không cho nữa… Ô ô… Em không muốn ăn cái gì hết, chỉ muốn ngủ, anh để cho em ngủ là được rồi… Hu…”
Lâm Ninh càng nói càng ủy khuất, thân nhỏ co rụt ôm bụng, ngay lúc này cô chỉ cần mau mau đi vào giấc ngủ để tay chân không đau mỏi nữa.
Anh lại muốn cô thức dậy ăn sao?
Miệng lưỡi Lâm Ninh hiện tại không có cảm giác với đồ ăn, cho đồ ăn vào miệng có khi cô còn nôn ra.
Cô hiện tại chính là do anh hôm qua cầm thú quá mức mà thành!
Bây giờ anh lại không cho cô ngủ, oa, Lâm Ninh ghét nhất là bị phá giấc a.
“… Em mỏi lắm… Ô ô… Chỗ nào cũng mỏi” Lâm Ninh mếu khóc, mặt dụi vào trong chăn chùi nước mắt, giọng nói khàn khàn nói vài chữ còn mất hẳn giọng, oan ức nức nở.
“Chỗ nào cũng đau nên em chỉ muốn ngủ thôi…”
Mi tâm Phàm Dương chau lại, giọng nói trầm ấm dịu dàng khẽ.
“Anh về nhà với em nhé?”
Lâm Ninh đang oà oà tức tưởi, nghe anh nói sẽ về, nín lại tiếng khóc, hít cái mũi sụt sịt nghẹt nước.
“Anh không làm việc à?”
“Không, không làm nữa, bà nhỏ nhà anh khó chịu rồi nên anh phải về dỗ dành bà nhỏ thôi” Phàm Dương cười đáp, tay đóng lại tập tài liệu.
“Ngoan, nằm nghỉ đi.”
“Ừm…” Lâm Ninh bậm bậm lại cánh môi đang chúm chím muốn cười, ậm ự ra một âm đáp ứng, mong chờ hỏi.
“Anh sẽ về ngay chứ?”
“Về ngay đây, nói em biết, bà nhỏ nhà anh đang khó chịu lắm, cho nên anh phải về ngay bây giờ để dỗ bà nhỏ của anh, em đừng phiền anh, anh phải đi đây.”
Phàm Dương đùa vui trả lời Lâm Ninh, khó chịu trong lòng Lâm Ninh cũng ngay lập tức dịu xuống, khoé môi cong cong nhoe ra nụ cười.
“Anh phải nhanh lên đó, bà nhỏ của anh đúng thật là đang rất cần người ôm ấp, tay chân bà nhỏ đây đang rất mỏi, cần người xoa bóp.”
Phàm Dường cười cười, ôn nhu đáp.
“Vâng vâng, tôi về ngay đây thưa bà nhỏ.”
“Ò” Lâm Ninh gật gù, sau đó bấm tắt điện thoại, cánh tay đưa điện thoại ra phía sau lưng, bà Năm nhận lấy điện thoại, bà hỏi.
“Cậu sẽ về hả?”
“Dạ…” Lâm Ninh nắm lấy chiếc chăn, gương mặt dụi dụi vào chiếc chăn chùi nước mắt, cánh môi trở nên tươi cười, giọng nhỏ xíu phát ra.
“Bà Năm cho cháu ngủ nhé…”
“Vâng, cô chủ cứ ngủ đi” Bà Năm gật gù, lát nữa cậu chủ sẽ về nên bà Năm cũng không dám cản Lâm Ninh nữa.
Lâm Ninh ôm lấy chiếc gối ôm, rút mình trong chăn nhắm mắt lại tận hưởng giấc ngủ, trong lòng mong chờ anh chồng yêu dấu trở về xoa bóp cho cô, đang nhắm mắt thiêu thiểu, giọng nói trầm ấm của anh lại phát ra.
“Bà nhỏ nhà anh khó chịu rồi nên anh phải về dỗ dành bà nhỏ.”
Cô úp mặt vào trong gối, miệng nhoe ra nụ cười thật hạnh phúc.
Oa, thực là thích quá.
Còn tiếp…
(P/s Bình thường thì thích mà cười toe toét, lên giường cũng thích mà rớt nước mắt thui.)
_ThanhDii
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...