Không ngờ trái đất này lại tròn đến như thế, người mà Trịnh Kiệt Luân gặp đêm đó lại chính là chị của Doãn Linh, thậm chí nhà còn ở ngay phía đối diện.
Lục Tiến cười cười, bàn tay nâng lên che lại nụ cười nhếch mép của bản thân, Doãn Linh đang nói chủ đề không nên cười.
"Cho nên tôi mới lo lắng cho chị ấy, thôi không nói chuyện này nữa, ăn thôi, cháo nguội hết rồi."
Doãn Linh kết thúc vấn đề, khuấy thìa gỗ, ăn một thìa cháo, mùi vị đậm đà từ gà hầm, ấm nóng làm cho các xúc giác trên lưỡi nở rộ, Doãn Linh mở to mắt nhìn bát cháo, trầm trồ hô lên.
"Quào, không hổ danh là cháo hầm Đài Bắc mà."
Đài Bắc đúng như tên gọi nằm ở phía bắc, là nơi có khí hậu quanh năm băng giá, ở nơi đó cả năm chỉ thấy mặt trời được vài lần, người dân nơi đó thường phải ăn các món hoặc là rất cay hoặc là rất nóng để làm ấm người, món cháo hầm này là một đặc sản ở Đài Bắc.
"Cháo hầm này nổi tiếng khắp nơi rồi, từ Đài Bắc cho đến Đông Nam mà mãi đến bây giờ tôi mới có dịp thử."
Doãn Linh thành thật nói, Lục Tiến nghe xong chỉ cười nhẹ, mặt quạ ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt thích thú dùng món cháo hầm, cô giống như một đứa trẻ háo ăn vậy.
"Sau này tôi sẽ đưa em đi nhiều nơi hơn, thử nhiều món ngon hơn."
"Chà" Tô cháo trước mặt đã đủ làm Doãn Linh mãn nguyện rồi a, cơ mà...
"Cảm ơn anh a, nhưng mà anh đừng nghĩ dùng đồ ăn sẽ dụ dỗ được tôi, tôi không dễ dụ như thế đâu!"
"Chẳng thèm dụ dỗ em làm gì, đã nói rồi, sau khi theo đuổi, em mà không động lòng thì tôi trực tiếp mang em về nhà vậy" Lục Tiến thấp giọng nhỏ xuống, đem câu tiếp theo nói thành âm thanh trầm thấp chỉ đủ Doãn Linh nghe thấy.
"Áp trại tiểu phu nhân thôi."
Pùm!
Mái đầu Doãn Linh giống như một miệng núi lửa phun trào, gương mặt đỏ bừng nhanh chóng xoay đi chỗ khác không thèm nhìn anh nữa, vội tìm vấn đề khác đánh trống lãng.
"Cháo ngon quá, ít khi có dịp đến chỗ này, lát nữa mua về một phần cho chị Lạc vậy."
...
Gần bảy giờ sáng, Tinh Lạc nằm cuộn trong chăn ngủ mê, chiếc giường mềm mại màu chocolate ôm ấp cô gái nhỏ.
Điện thoại nằm trên giường, ngay bên cạnh Tinh Lạc, đêm hôm qua cô bấm điện thoại đến khi ngủ quên đi nên chiếc điện thoại lúc này ở ngay bên cạnh đầu nằm. Điện thoại ở chế độ rung bắt đầu rung lên, từng hồi rung ề ề trên giường đệm.
Tinh Lạc nghe thấy điện thoại rung, mơ hồ cầm lấy điện thoại, theo cảm tính lướt ngón tay cái qua vị trí nhận cuộc gọi, cô không hề mở mắt, cũng chẳng thèm kề điện thoại lên lỗ tai, chỉ lướt ngón tay chấp nhận cuộc gọi liền không có sức nữa, điện thoại nằm trên tay nằm ì trên giường.
"Lạc nghe..." Giọng cô ồ ồ khàn lên.
"Chị vẫn chưa dậy sao?" Loa điện thoại truyền ra là giọng nói của Doãn Linh.
"Em đứng trước tiệm đây, chị dậy ra trước cửa lấy đồ ăn sáng nè."
"Ưm..." Tinh Lạc không đủ minh mẫn, ựm ự vài âm rồi nói bằng giọng mớ ngủ.
"Cái gì sáng?" Tinh Lạc nghe không rõ, Doãn Linh nói cái gì mà sáng sáng ấy nhỉ?!
"Đồ ăn sáng" Doãn Linh nói lại.
"Sáng nay em có dịp đến chào hầm Vân Minh, có mua cho chị một phần, chị xuống tiệm lấy đi."
"Ừm..." Miệng ừ là thế nhưng Tinh Lạc không tài nào mở mắt nổi, bây giờ bảo cô bước xuống giường chính là đi xuống địa ngục.
"Em mang về trước đi... Lát nữa... Khi nào chị dậy chị sang em."
"Vậy..." Từ giọng nói mớ này, Doãn Linh biết Tinh Lạc chưa dậy, chỉ đành đồng ý.
"Em mang về, lát chị dậy thì sang ăn nhé."
"Ừm ừm... Pái pai..."
Tinh Lạc liền cầm chiếc chăn kéo qua đầu, tiếp tục làm kén con nhọng trên giường.
Cả tuần này cô chẳng tài nào ngủ được, đêm nào cũng trằn trọc đến hơn ba giờ sáng, dù Tinh Lạc cố gắng đến thế nào thì đôi mắt cô vẫn mở ra, lăn qua lăn lại trên giường mãi cũng không thể vào giấc. Cho đến khi đã qua ba giờ sáng, khi đó cơ thể cô mỏi mệt rồi sẽ tự động thiếp đi.
Chẳng biết là vì lý do gì mà cô chẳng thể ngủ được, là do sắp đến ngày Dư Hoà và Viên Hạ Anh Túc đính hôn sao? Theo những gì Dư Hoà nói thì bọn họ sẽ đính hôn cuối tháng này.
Rõ ràng là cô đã quyết định không nghĩ đến hai người họ nữa, cớ sao chẳng tài nào ngủ được, kéo dài đã một tuần rồi.
Dạo này cô buông bán chẳng có bao nhiêu, trang trí tiệc lễ cũng không có nhiều, hầu như chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Vậy mà cô còn ngủ đến tận trưa, có ngày còn chẳng thèm mở cửa buông bán, tháng này cô không có tiền gửi về quê rồi, nghĩ vậy, Tinh Lạc càng kéo cao chiếc chăn phủ qua đầu mình, cô giống như con rùa rút trong chiếc mai trốn khỏi hiện thực.
Cũng lâu rồi cô không trở về nhà, lần này trở về không có Dư Hoà, cha mẹ hỏi chuyện thì cô phải trả lời như thế nào đây nhỉ?
Cha mẹ đã sớm xem Dư Hoà là người trong nhà, khi mà cô và Dư Hoà yêu nhau, cha mẹ liền xem Dư Hoà thành con rể, bây giờ nói chia tay, cha mẹ sẽ thất vọng đến mức nào đây?
Uây... Không nghĩ nữa!
Càng nghĩ chỉ càng đau đầu, Tinh Lạc rút mình trong chăn, nhắm thật chặt đôi mắt lại.
...
Lục Tiến đưa Doãn Linh trở về tiệm bánh, anh lái xe tiến về Đài Cát Trắng, bật màn hình điều khiển, từ bộ điều khiển xe nhấn phím gọi cho Trịnh Kiệt Luân.
Đẩu dây đổ vài ba chuông, sau đó đã có giọng Trịnh Kiệt Luân phát lên.
"Gì đấy lão Lục, sáng sớm lại gọi rồi?" Trịnh Kiệt Luân ngồi tại bàn làm việc thạch anh đen bóng, tay cầm tường trình, tay còn lại cầm điện thoại, ánh mắt nhìn tường trình mang theo mệt mỏi.
"Cậu quên chuyện gì rồi đúng không?" Lục Tiến dò hỏi, Trịnh Kiệt Luân hoàn toàn không hối thúc anh việc tìm kiếm cô gái Tinh Lạc kia, theo những gì Lục Tiến suy đoán, khối lượng công việc thăng hàm của Trịnh Kiệt Luân đã khiến họ Trịnh ấy quên bén đi chuyện cô gái kia.
Nếu không thì chỉ cần vài ba ngày không có tin tức cô gái kia, họ Trịnh đã thét vào lỗ tai anh rồi.
"Chuyện gì?" Trịnh Kiệt Luân không rõ Lục Tiến đang ám chỉ đến chuyện gì, hiện tại anh có cả tá công việc, Lục Tiến lại nói không đầu không đuôi như thế, anh chẳng rõ Lục Tiến muốn đề cập đến chuyện gì.
"Cậu thật sự không nhớ nữa rồi à?" Lục Tiến phì cười, vốn định trêu ghẹo Trịnh Kiệt Luân một chút, dạo này anh đã phải chịu quá nhiều nhục nhã rồi.
Thế nhưng bỗng nhiên Lục Tiến nghĩ đến một chuyện, nếu bây giờ anh khai ra tin tức của Tinh Lạc kia, với dáng vẻ của Trịnh Kiệt Luân và tài năng hái hoa bắt bướm bách phát bách trúng đó. Không khoé họ Trịnh có vợ trước cả anh, bởi lẽ Trịnh Kiệt Luân không có bị đại nạn ghẻ lạnh nghề nghiệp.
Thế có nghĩa là... Nếu như anh khai ra Tinh Lạc, sẽ có một viễn cảnh không mong muốn là họ Trịnh và họ Phàm tay ôm vợ trêu chọc anh không dỗ nổi cô Doãn.
Ồ không!
Tốt nhất anh không nên khai ra sớm như vậy! Khi nào anh cua được cô Doãn khó tính thì nói mới phù hợp, cứ để họ Trịnh đó mồ côi vợ thêm đi a!
"À tôi chỉ định nhắc chuyện vài hôm nữa tôi sẽ có một tuyến hàng đi Canada, định nhắc cậu chuyện thông qua hải quan."
"Chuyện đó thì tôi đã làm rồi, cậu cứ xuất hàng đi, không cần lo nữa."
"Chà, đúng là Trịnh đại hiệp có khác, xử lý như thế này thì quá nhanh rồi" Lục Tiến thuận miệng tung hô.
"Được rồi, không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây, tôi phải xem tường trình rồi, đang nhức cả đầu đây" Trịnh Kiệt Luân buông xuống bản tường trình, tay đưa lên day day trên thái dương.
"Được rồi, gặp cậu sau" Lục Tiến nói xong liền cúp máy, sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Tiến nhe ra nụ cười ngạo mạn, bĩu môi.
"Cậu cứ mồ côi vợ thêm một lát nữa đi!"
Đến khi nào anh ôm được cô Doãn, anh mới tung tin tức của Tinh Lạc ra cho họ Trịnh a, họ Trịnh đó muốn có vợ cũng phải có sau anh!
...
Vừa nhu vừa cương, lạt mềm buộc chặt! Chính là lần đầu tiên đưa đón Doãn Linh đi ăn sáng liên tục trong vòng hai tuần, sau đó anh sẽ biến mất ba ngày, anh nói với cô phải ra nước ngoài xử lý công việc, anh còn hô biến công việc bận bịu đến cả tuần trong khi sự thật chỉ có ba ngày.
Trong ba ngày đó, người của Lục Tiến theo dõi từng hoạt động của Doãn Linh rồi thông báo lại cho anh. Quả nhiên ba ngày anh vắng mặt, Doãn Linh đứng ngồi có chút không yên, cô cứ đi qua đi lại tràn đầy lo lắng, mỗi khi anh gọi tới, Doãn Linh liền vui mừng đến nhảy cẩn, gấp rút chấp nhận cuộc gọi của anh, mặc dù giọng nói thì vẫn lạnh lùng như cũ.
"Alo."
"Sáng nay em ăn gì đó?" Lục Tiến dò hỏi, âm giọng vô cùng ấm áp lo lắng cho cô.
"Ăn bánh mì."
"Không có anh lại ăn bánh mì rồi, vài hôm nữa anh về đưa em đi ăn cái khác."
Thành quả sau hai tuần đưa đón cô đi ăn sáng, ăn tối chính là anh đã thành công thay đổi xưng hô với Doãn Linh, Doãn Linh cũng đã thay đổi cách xưng hô với Lục Tiến, bởi dù sao gì anh lớn hơn cô rất nhiều năm tuổi.
"Ừm, em biết rồi."
"Vậy anh lại làm tiếp đây, khi nào rảnh lại gọi cho em" Lục Tiến ôn tồn nói, sau đó đợi Doãn Linh cúp máy.
Chỉ vài giây sau, điện thoại Lục Tiến nhận được tin nhắn từ cấp dưới, là đoạn video sau khi Doãn Linh nói chuyện điện thoại với anh, cô nàng trong video vừa ngừng nói chuyện điện thoại liền ôm chặt điện thoại vào lòng, miệng cười chúm chím nhảy nhảy như chú chim cánh cụt nhỏ.
Nhìn video, khoé môi Lục Tiến cũng nhếch lên thành nụ cười, anh phóng to gương mặt chúm chím đáng yêu của Doãn Linh, ngắm nhìn rồi cười cười một cách say mê, anh chọt vào gò má cô một cái.
"Rõ là bà Doãn thích anh lắm rồi, thế mà vẫn cứng miệng cơ."
Anh nói với cô công việc bận lắm, bận đến cả một tuần thế nhưng ngày thứ ba anh sẽ trở về, cô sẽ bất ngờ lắm đây!
Thậm chí cô Doãn sẽ có suy nghĩ anh tranh thủ công việc sớm nhất để trở về với cô, chà, như vậy thì cô Doãn khó mà không động lòng rồi.
Lần thứ hai, lần này anh kiên trì đưa đón cùng cô đi ăn sáng, ăn tối, mở rộng hơn là những cuộc hẹn đi chơi đây đó, kéo dài suốt ba tuần liền, sau đó anh mất tích cả một tuần dài.
Cả một tuần không có anh, những gì cấp dưới theo dõi cho anh thấy, Doãn Linh thật sự thất thần thấy rõ, cả ngày cô cứ ngồi suy nghĩ đến đẫn người ra, khách đi vào cửa tiệm mà Doãn Linh chẳng còn nhận ra.
Ngày anh trở về, đứng trước cửa tiệm bánh, Doãn Linh đã mừng đến nổi chạy nhào đến ôm chầm lấy anh, giây phút hân hoan qua đi, bỏ lại là thẹn thùng khi phát giác được hành động của bản thân. Doãn Linh vội buông anh ra, mặt mủi đỏ như quả mận chín mọng.
"À ừ... Anh về là tốt rồi, không bị thương là tốt rồi" Ngại ngùng nói xong, Doãn Linh chạy vèo vào nhà trong trốn đi mất.
Nếu cô cứ ở trước mặt anh, mặt cô sẽ nổ ra mất.
Sở dĩ Lục Tiến tốn nhiều thời gian theo đuổi cô như vậy, anh biết rõ bản thân anh đang bày kế cô, nhưng anh muốn tình cảm của Doãn Linh đến với anh cách chân thật nhất, thật thà nhất, vậy nên anh mới tốn nhiều thời gian như thế, theo đuổi cô mới đó đã gần hai tháng. Anh không cảm thấy cần phải gấp rút, ngược lại cứ theo đuổi như thế, tình cảm mới thật sự khiến cho Doãn Linh nhận thấy rõ bản thân có đủ để tâm đến anh không.
Thời gian theo đuổi càng lâu, anh càng hiểu hơn về Doãn Linh, cô đã bắt đầu mở lòng với anh hơn.
Tối hôm nay, sau hơn hai tháng theo đuổi, Doãn Linh đã nói với anh về cô, sau khi ăn tối, Lục Tiến dắt Doãn Linh đi dạo trên bờ biển, về đêm biển cát thật đẹp, mây trời với mặt biển phản chiếu thành bức tranh thật đẹp.
Lục Tiến cùng Doãn Linh dạo trên cát, không có tay nắm tay, chỉ có vai kề vai cùng rảo bước.
"Nhà em ở Thành Hội, em còn có một người em gái, cha mẹ luôn thương yêu em gái hơn em, lúc này cũng muốn em nhường cho em ấy những thứ tốt đẹp nhất, năm mười sáu tuổi, cha mẹ muốn gả em cho phú hào ở Thành Hội. Vì chống đối hôn sự sắp đặt đó, em mới bỏ nhà đi, bỏ lên Thành An, sau đó gặp được dì Du và Ninh Ninh."
Doãn Linh đã tâm sự với Lục Tiến về bản thân, cô vừa bước đi trên cát, chân trần chạm vào mặt cát mịn, tay cầm đôi giày nhỏ.
"Em không thích bất kỳ ai sắp đặt cuộc đời em, em càng không muốn trói buộc mình vào một hôn nhân không nguyện ý, thế nên liền bỏ nhà đi, đến nay cũng đã bỏ nhà đi được gần chín năm rồi, thế mà họ lại chẳng hề gọi cho em dù chỉ một cuộc gọi."
Doãn Linh vẫn tiếp tục những bước chân nhỏ, ngắm nhìn bờ biển phía trước, sóng biển xào xạc bên tai cô, trong làn gió có hương muối mặn.
"Nếu như người đã không thương em, em cũng không phí tâm tư thương họ, cho nên... Cho dù là mười năm, hay là hai mươi năm nữa, em cũng không trở về."
Lục Tiến dừng lại bước chân, để cô đi lên trước mình một bước, hai bước rồi ba bước. Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, giữ lại bước chân thứ ba của Doãn Linh.
Doãn Linh bị nắm lấy, cô xoay người lại nhìn anh, gió đêm làm cho tóc cô lay nhẹ, tà váy cũng nhẹ lay.
"Anh sao thế?" Bị anh nắm lại, Doãn Linh tròn mắt nhìn anh.
Lục Tiến nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ đang nằm trong tay anh, nhìn đến gương mặt nhỏ xinh đẹp trước mặt.
Hôm nay cô ăn vận vẫn như lệ, váy ngà giản đơn chẳng mấy đặc biệt, trên tay còn cầm đôi giày bata màu trắng đơn điệu, thế nhưng giây phút này trong đôi mắt anh lại nhìn thấy cô thật đẹp, gió nhẹ lay làn tóc đen ánh, những sợi tóc không an phận bay lên gò má cô, tô nét cho gương mặt nhỏ, đôi mắt cô có sương hoa lấp lánh.
Lục Tiến tiến lên một bước, đến gần Doãn Linh hơn.
"Doãn Linh, anh không phải người tốt" Lục Tiến nói bằng giọng trầm ấm, mang theo ôn nhu cùng làn gió hôn lên mái tóc người thiếu nữ.
"Anh không hề tốt, anh chưa từng nói anh là người tốt, chưa từng hứa có thể cho em thứ gì" Lục Tiến nắm chặt lấy tay Doãn Linh.
Cô nhìn bàn tay to bọc hết bàn tay mình, nhìn đến gương mặt tuấn tú phong trần, nét ngạo nghễ trở nên thật kiên định.
Trên trời có trăng đêm, mặt biển cũng có ánh trăng phản hồi.
"Nhưng anh có thể cho em tình yêu của anh, chắc chắn, chỉ có mình em."
...
Chín giờ đêm, Tinh Lạc nhận hàng liền mang vào trong gian nhà, mở ra túi đồ ăn đêm cô đã đặt mua.
Ái chà chà, xiên mực nướng, xiên tôm nướng, súp hải sản, bò viên chiên đến bánh bạch tuộc, còn có cháo cá thượng hạng và trà sữa khoai môn phô mai aaa.
Chàaa! Sau khi cô stress tình cảm, thất tình một thời gian xong thì cô đã ăn rất nhiều, dạo này cô ăn như một cái chiến hạm vậy, hình như là được cũng hai tháng rồi đó, có bao nhiêu đồ ăn Tinh Lạc cũng có thể càng quét hết, kết quả tăng lên sáu ký rồi.
Lúc trước thất tình cô sục mất bốn ký thịt, bây giờ đã nạp lại đầy đủ còn dư ra hai ký thịt a.
Mở ra toàn bộ đồ ăn, món cháo cá bốc khói nghi ngút thu hút cô, vừa rồi cô thèm cháo cá cô Sáu cực kì, thế nên không cần nghĩ ngợi đã đặt ngay một phần cháo cá thượng hạng.
Tinh Lạc cầm chiếc thìa lên, hưng phấn kẹt chiếc thìa giữa hai lòng bàn tay chà chiếc thìa xoay xoay, cô đặt thìa xuống, múc lên một thìa cháo cá thơm lừng thổi thổi rồi húp một thìa.
Oa, cháo cá cô Sáuuuuu!
Tinh Lạc múc thêm một thìa, húp xong thìa cháo thứ hai, tay múc lên thìa cháo thứ ba có chút chậm chạp hơn, mùi vị trong miệng Tinh Lạc bỗng nhiên biến đổi, cô cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Vừa rồi còn thấy cháo cá hấp dẫn vô cùng, lúc này lại ngửi thấy mùi vị tanh tanh kinh dị.
Tinh Lạc vẫn cố chấp đưa thìa cháo cá thứ ba vào miệng, ngậm vào thìa cháo, nuốt ực xuống. Mùi vị cháo cá cùng mùi hành lá tỏi phi vốn phải thơm tho hoàn toàn biến thành một miệng mùi tanh, cô hệt như đang ăn một tảng thịt cá sống tanh hôi còn đang giãy dụa trong miệng.
Ba thìa cháo vừa nuốt xuống cồn cào bao tử, mọi thứ trong bào tử trào ngược lên yết hầu.
Ngay lập tức Tinh Lạc buông xuống thìa cháo, tay chặn lên miệng phát ra một tiếng nôn mửa.
"Oẹ..."
Còn tiếp...
(P/s Không hổ danh Trịnh đại hịp hái hoa bắt bướm bách phát bách trúng, một phát củ lạc trúng thầu.
Cơ mà lão Lục vẫn điếm thúi như ngày nào nhở? Cái mặt con quạ đen ấy quả là thúi mà, phải có vợ trước Trịnh đại hịp mới chịu cơ, mà nào có ngợ củ lạc dính thầu há há há.)
_ThanhDii
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...