Nơi Nào Cũng Là Anh

Chị Lạc?

Trịnh Kiệt Luân khựng lại hoạt động gõ bàn phím, đầu ngón tay ngưng lại giữa không khí.

Cái tên này gợi anh nhớ về người con gái buổi tối ngày hôm trước, người đã "Vô tình" xem anh thành trai bao mà hỏi giá, còn hoài nghi về năng lực đàn ông gọi bằng lãng phí của trời, người đã trao tấm thân như ngọc như ngà cho anh rồi sáng hôm sau, bỏ lại bốn tờ tiền xanh ngắt rồi chạy đi mất.

Trị giá một đêm của anh thì ra chỉ có hai triệu đồng.

Trịnh Kiệt Luân nâng lên mi mắt, ngón tay hoạt động gõ xuống bàn phím hoàn thành dòng chữ.

Tâm anh trở nên loạn chỉ vì một chữ "Lạc" từ miệng cô gái họ Doãn, tâm trí vô thức gợi nhớ đến gương mặt khả ái nhiễm dục, xấu hổ ửng hồng, thiếu nữ lần đầu tiên ăn trái cấm thẹn thùng nằm dưới thân rên rỉ, non nớt đến mức đáng yêu.

Xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, xao xuyến từng cái hôn, làn da trắng ngần mịn màng như tơ lụa, anh nhớ đến đêm đó, rằng anh đã lưu luyến đến mức nào, hôn hít lên làn da như tơ lụa mềm mại không nỡ buông.

Trịnh Kiệt Luân chưa từng nếm qua loại cảm giác ngọt ngào xao xuyến đến như thế, có phải chăng là vì anh chưa từng nếm qua mùi vị của một tiểu thỏ bạch? Cảm giác tự mình bức phá mong mảnh trong cơ thể nhỏ nhắn ấy giống như anh đã đạt được một thành tựu rực rỡ, lần đầu cắm vào một tiểu danh khí chật hẹp lại ngọt ngào, quả thật khiến anh không thoát ra được.

Thiếu nữ khi ấy thẹn thùng, khắp người ửng đỏ run rẩy theo từng đợt chuyển động, mồ hôi tẩm lên cơ thể ươn ướt, làn da trắng hồng càng trở nên trơn mềm hơn nữa. Cô mềm nhũng mặc cho anh định đoạt, có đôi lúc cao trào, non nớt trước những cảm xúc hoang lại của vị trái cấm, cô bé nhỏ mếu máo nấc thành tiếng khóc yêu kiều.

Màn hình máy tính trước mặt Trịnh Kiệt Luân hiện thị tài liệu, nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy những hình ảnh quấn quýt luân lạc đêm ấy. Tình tình bỗng chốc trở nên nóng bức, con sói ẩn giấu dưới thân nổi lên ý định ngẩn cao đầu.

Trịnh Kiệt Luân cảm thấy bản thân không ổn, anh lắc nhẹ đầu, xua đi hình ảnh trong tâm trí, cố gắng tập trung vào tài liệu đang hiển thị, dập tắt ngọn lửa dục đang nhen nhóm trong lòng.

Chật... Anh lại hưng phấn chỉ vì nghe thấy cái tên kia sao?

Thành An này không phải chỉ có một mình cô gái kia tên Lạc, anh sao lại phản ứng đến mức này?

Trịnh Kiệt Luân cố gắng xua tan cảm giác ham muốn, việc tìm kiếm tung tích cô gái Lạc Lạc, anh đã nhờ Lục Tiến, thế nhưng lão Lục hiện tại lại gặp chuyện.


Trịnh Kiệt Luân dập xong cơn nóng ở hạ thể, thở ra một hơi vừa dài vừa nặng.

Xem ra, anh phải tự mình truy tìm thông tin cô gái Lạc Lạc đó.

Doãn Linh đi vào gian nhà trong, nhìn thấy người đàn ông đứng canh trước căn phòng phẫu thuật, cô nhẹ cúi chào với người đàn ông kia.

Tay nắm chốt cửa căn phòng mà Tinh Lạc đang ở, đi vào bên trong.

"Chị Lạc" Doãn Linh tiến vào phòng kèm tiếng gọi.

"Chị vẫn chưa dậy sao?"

Tinh Lạc nằm trên giường, lưng đưa về phía Doãn Linh, phản ứng bằng một cái trở mình, xoay về phía bên này.

"Dậy rồi."

Tinh Lạc đã dậy khoảng nửa giờ, chỉ là cô vẫn còn nằm ì trên giường lướt điên thoại, xem những video review phim, chiếc điện thoại hiện tại vẫn còn đang phát ra âm thanh của người đọc review.

Chuyện là hôm nay cô rất lười, không muốn làm gì hết, chỉ muốn nằm ì ra xem điện thoại.

Tinh Lạc bỏ xuống chiếc điện thoại, há miệng đớp một ngụm lớn không khí, sau đó nhắm mắt lại.

"Ngủ tiếp."

Doãn Linh cười cười, cô trèo lên giường của Tinh Lạc, nằm xuống cùng.


"Em cũng muốn ngủ thêm."

"Ớ" Tinh Lạc mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe nhìn cô em nhỏ bên cạnh chớp chớp thắc mắc.

"Hôm nay em không mở cửa tiệm bánh à?"

Tinh Lạc hôm nay cũng chưa có ý định mở cửa tiệm hoa, thế nên cô có thể lười biếng nằm ì ra cả ngày cũng không thành vấn đề.

"Không" Doãn Linh đang nhắm mắt tận hưởng thì mở mắt ra.

"Tối qua có một vị khách không mời mà đến, bên ngoài đang có chút chuyện nên hôm nay không mở cửa."

"Có chuyện gì vậy?" Tinh Lạc tròn mắt thỏ nhìn Doãn Linh, có vẻ như trong lúc cô ngủ say như chết đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Một chút chuyện ấy mà" Doãn Linh tùy tiện cho qua, cô không thể tự ý tiết lộ về Lục Tiến được.

"Ò" Tinh Lạc gật gật đầu, những chuyện riêng không thể nói được, Tinh Lạc cũng không ép Doãn Linh, cô liền mở ra điện thoại, cầm lên giữa hai chị em.

"Thế chúng ta cùng xem review phim đi, hôm nay chúng ta lười biếng một ngày vậy."

"Ôi a" Nhắc đến review phim, Doãn Linh phản ứng nhanh.

"Bây giờ một ngày chúng ta có thể xem đến mấy chục bộ phim nhỉ?!"


"Haha" Từ khi có trào lưu review phim này, Tinh Lạc rất ít khi xem phim, cô chỉ toàn xem video ngắn review như thế.

"Cơ mà có những cái ức chế lắm cơ, bộ phim hay thì review chỉ có nửa chừng, bộ phim lãng xẹt lại được review trọn bộ, có hôm chị lướt trúng một chiếc review dài năm mươi ba phút, thật là lãng phí cuộc đời mà."

Doãn Linh hề hề cười.

Thế là hai chị em nhà họ nằm úm trên chiếc giường, cùng xem review phim, Tinh Lạc xem đến khi mỏi mắt thì lăn ra tiếp tục ngủ, hôm nay cô chị Lạc Lạc này sẽ nướng đến cháy chiếc giường a.

Doãn Linh nằm đó, cứ cách vài phút lại đi ra ngoài cửa, ngó sang cửa phòng phẫu thuật xem tình hình.

Trôi qua hai giờ sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, Trịnh Kiệt Luân thông báo cho Doãn Linh về cuộc phẫu thuật rất thành công, Lục Tiến đã ổn, chỉ cần chờ anh ta tỉnh lại.

"Vậy là đã không sao rồi..." Doãn Linh thở phào nhẹ nhõm.

"À..." Trịnh Kiệt Luân khẽ ngõ ý.

"Cô có thể sắp xếp cho tôi một phòng không?"

"Anh ở lại đây à?" Doãn Linh ngạc nhiên hỏi, Trịnh Kiệt Luân bèn giải thích.

"Tình trạng của lão Lục không tiện di chuyển về căn cứ, bọn ám hại lão Lục biết chắc chắn cậu ta đang trọng thương, trước khi Phàm Dương tìm được bọn họ, e là bọn họ sẽ tìm đến chỗ cô. Tôi cần ở lại đây để trông chừng, cho nên mới hỏi cô sắp xếp cho tôi."

Có a, cô có trống một phòng, nhưng mà chị Lạc đang ở rồi a. Bà chị Lạc Lạc của cô còn đang ngủ nướng ở trong kia kìa!

Doãn Linh chần chừ, ậm ự suy nghĩ.

Anh Trịnh này đây cần ở lại để trông chừng, phòng hờ trường hợp bọn người kia muốn đến, đây là vì sự an toàn cho Lục Tiến và cả tiệm bánh số nhọ của cô, cần phải ưu tiên anh Trịnh hơn rồi.

Xem ra, Doãn Linh phải nhường chỗ của chị Lạc sang cho anh Trịnh.

"Tôi có phòng, nhưng hiện tại chưa dùng được, tôi sẽ sắp xếp, tầm khoảng buổi chiều anh mới có thể vào."


"Tôi cần chỗ ngủ lại tối nay thôi, nên cô cứ thoải mái, chỉ cần buổi tối có phòng cho tôi là được."

"À, vậy thì không vấn đề."

Trịnh Kiệt Luân khẽ gật đầu, chú ý đến một chuyện, anh dò hỏi.

"Cô ở một mình thôi à? Hay là ở cùng người khác?"

"Thường thì tôi ở một mình, chỉ có hôm qua đến nay có người chị nhà đối diện sang chơi" Doãn Linh trả lời, cho rằng anh sẽ lo sợ bại lộ thân phận của Lục Tiến, cô mới vội nói thêm.

"Nếu anh lo chuyện bại lộ thân phận Lục tiên sinh thì anh hãy yên tâm, chị ấy không biết gì cả, chị ấy mãi ngủ, đến bây giờ vẫn ngủ nướng thêm chưa chịu dậy, với cả vừa rồi tôi có vào phòng chị ấy, tôi có nói hôm nay có khách ghé sang, chị ấy hoàn toàn không để tâm đến nên anh yên tâm."

"Ừ, được vậy thì tốt."

Hai giờ sau...

Tinh Lạc lăn lăn trên giường cuối cùng ngồi dậy, vung vai một cái vặn vẹo xương cốt, há miệng đớp lấy không khí ngáp lớn, cô bò xuống giường lại tiếp tục vừa vung vai vừa đi vào phòng tắm rửa mặt.

Sảng khoái ra khỏi phòng ngủ, Tinh Lạc đi ra phía trước cửa hàng tìm Doãn Linh, bước đi đến bật cửa, phía xa xa có một gương mặt tuấn tú đập vào mắt.

Người đàn ông tuấn tú ngồi bên bàn gỗ cùng chiếc máy tính, trang nghiêm tập trung làm việc.

Tinh Lạc khựng bước, gương mặt tuấn tú đối chiếu với người đàn ông trong dòng ký ức đêm hôm trước, cô sững người, ngớ ngác nhìn người đàn ông kia. Giây tiếp theo, người đàn ông ấy phát hiện ra ánh nhìn, nâng đầu hướng mắt về phía Tinh Lạc.

Tinh Lạc lập tức nấp vào góc tường, bối rối nấp phía sau bứng tường, vội vội vàng vàng xoay nhanh bước chân chạy ngược vào trong gian nhà phía sau.

Còn tiếp...

_ThanhDii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui