Nơi Nào Cũng Là Anh

Sáng sớm, An Hoài Thương đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.

Đàm Nhiễm đi xuống, vừa đi vừa vung vai vặn vẹo, nhìn thấy dì đã chuẩn bị xong bữa sáng trên bàn.

“Dì dậy sớm… Sớm quá vậy?”

Từ ngày có dì An, Đàm Nhiễm không có cơ hội đứng bếp nữa, công việc trong bếp đều thuộc về dì.

“Dì quen dậy sớm rồi” Dì An cười cười, khẽ nói “Con lên phòng xem Ninh Ninh dậy chưa? Bảo Ninh Ninh dậy ăn sáng rồi hẳn ngủ tiếp.”

“V… Vâng” Đàm Nhiễm tung tăng chạy lên tầng lầu, chạy đến phòng ngủ của Lâm Ninh.

Đẩy cửa đi vào, tiến đến giường ngủ ngắm nghía Lâm Ninh.

“Chị… Chị Ninh… Ơi.”

Đàm Nhiễm gọi, Lâm Ninh nằm xoay nghiêng, Đàm Nhiễm nhìn bóng lưng xoay đi, ngó nghía ra phía bên kia tìm kiếm gương mặt chị.

Nhìn thấy gương mặt Lâm Ninh nhăn nhó, đầu lông mày nhíu chặt, đôi mi nhắm lại run rẩy nhưng lại chẳng thể mở ra, gương mặt ướt đẫm vì mồ hôi, mái tóc nhuộm ướt, gương mặt nhỏ tái miết đi, môi không còn chút huyết sắc.

Đàm Nhiễm hốt hoảng, tay chạm vào vần trán Lâm Ninh đo nhiệt độ.

Vừa chạm vào vần trán, cơn nóng truyền vào lòng bàn tay Đàm Nhiễm, nóng đến đổi Đàm Nhiễm mếu máo kêu lên.

“A…”

Đàm Nhiễm vội vàng chạy ra khỏi phòng.

“Dì An… Dì… Dì An!”

An Hoài Thương nghe thấy giọng hoảng loạn của Đàm Nhiễm, ngạc nhiên nhìn cô bé. An Hoài Thương không kịp thắc mắc, mặt Đàm Nhiễm trắng bệch, vừa vội vừa hoảng nói nhanh.


“Chị Ninh… Chị Ninh sốt rồi… Chị… Nóng lắm.”

An Hoài Thương vội đặt xuống chiếc bát, nhanh chân chạy lên tầng lầu.



Mọi việc đã giải quyết xong, buổi tối ở bar club sôi động nhất khi đêm về ở Thành An, Phàm Dương, Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân ngồi trong phòng VIP.

Khá lâu rồi Phàm Dương mới uống rượu cùng Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân, thời gian qua vì xử lý chuyện Phàm gia, Phàm Dương bận tối mắt tối mũi, dường như còn chẳng xuất hiện trước mặt hai người họ.

Bọn họ vừa uống rượu vừa nói những chuyện xảy ra gần đây, đặc biệt là chuyện Phàm gia, nhâm nhi rượu đỏ, hàn huyên một hồi.

Trịnh Kiệt Luân nhìn Phàm Dương cô đơn đã mấy tháng, cả thời gian dài bận bịu làm việc, cũng phải cho bản thân nghỉ ngơi một chút, Trịnh Kiệt Luân đề cập.

“Lâu rồi mới thấy Phàm Dương, bận bịu cả thời gian dài rồi, hôm nay giải toả một chút đi.”

Trịnh Kiệt Luân liếc mắt ám chỉ với Lục Tiến, nghe cách Trịnh Kiệt Luân nói qua, Lục Tiến và Phàm Dương đều rõ Trịnh Kiệt Luân muốn đề cập đến chuyện nghỉ ngơi như thế nào.

Lục Tiến đột nhiên cũng muốn thử xem, tay vỗ nhẹ hai cái.

Người phục vụ theo hiệu lệnh của Lục Tiến, đưa vào bốn cô gái xinh đẹp.

Phàm Dương nhìn thấy, mắt còn chẳng thèm đảo một vòng, phì cười.

“Thôi đi, hai cậu thích thì tự mà chơi đi.”

Trịnh Kiệt Luân nghe xong, bĩu môi chề miệng.

“Thôi xin đi, cậu định thủ tiết cho mỗi cô…” Vừa định nhắc đến cô Lâm, Trịnh Kiệt Luân bị Phàm Dương lườm, cái tên muốn thốt ra liền nuốt ngược trở lại, Trịnh Kiệt Luân cười cười.

“Cậu định giữ thân làm thầy như hồi trước đấy à? Thật tình, có nghe người ta nói không, trẻ không chơi già đổ đốn đấy.”


Lục Tiến cũng rất đồng tình, thật ra cũng chỉ muốn thử xem, rốt cuộc tình yêu của Phàm Dương và Lâm Ninh vững chắc đến mức nào.

Phàm Dương đã trải qua một lần đau khổ, vì Lâm Ninh mà trái tim vụng vỡ ra thành từng mảnh, thời gian Lâm Ninh bỏ đi cũng đã gần năm tháng. Hiện tại không có Lâm Ninh, anh thắc mắc liệu Phàm Dương có phản kháng nổi cám dỗ hay không.

Anh muốn kiểm tra xem, tình yêu này có xứng đáng như cô Lâm đã từng nói hay không.

Lục Tiến châm thêm dầu vào lửa, nói.

“Cậu có nhớ tôi đã từng nói với cậu, vì cậu lần đầu chạm qua phụ nữ, thế nên mới có cảm xúc khó kiểm soát với cô…” Lục Tiến cũng định nhắc đến tên Lâm Ninh, lập tức bị Phàm Dương trừng trừng, Lục Tiến mím môi, nói lái đi tránh trực tiếp nhắc tên.

“Là do cậu là lần đầu tiếp xúc với phụ nữ, nên khó kiểm soát cảm xúc, cậu nên thử với vài người nữa đi” Lục Tiến đá ánh mắt về phía bốn cô gái đứng trước mặt.

“Đây đều là các cô gái rất tốt mà tôi đã từng nói với cậu, lâu rồi không giải toả phải không, chọn một người giải trí đi.”

Trịnh Kiệt Luân hoàn toàn đồng tình.

“Cậu làm như trên đời này có mỗi một người phụ nữ ấy, cứ thoải mái lên, phải đi săn hoa thì mới biết hoa nào có mật.”

Lục Tiến cười cười, giơ lên nắm đấm cụng tay với Trịnh Kiệt Luân, hai người họ đúng là có cùng một chí hướng.

Phàm Dương nhìn hai cậu bạn, một người tung một người hứng, khoé môi nhếch khẽ, không mấy quan tâm nâng lên ly rượu uống. Rượu đỏ cay đắng yết hầu, khiến cho anh thật tỉnh táo.

Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân chờ xem biểu hiện của Phàm Dương, anh nâng ly rượu uống một ngụm, ánh mắt trầm tư lặng đi, nhìn đi hư vô xa xăm, không hề nghĩ ngợi đến những gì hai người họ nói.

Trịnh Kiệt Luân thấy cách thức đã vô hiệu, đành phải ra đòn mạnh hơn.

“Này cậu, chẳng lẽ tình yêu tan vỡ một lần, cậu không dám đụng vào phụ nữ à?” Trịnh Kiệt Luân khiêu khích, đâm chọt vào cái tôi to lớn của Phàm Dương.

“Đừng nói là cậu sợ phụ nữ đấy.”


Lục Tiến cũng tiếp tay châm chọc.

“Phải rồi, cậu ta gần ba mươi tuổi mới được nếm mùi phụ nữ, lần đầu chạm liền mê say, bây giờ như thế thì… Ừ chắc là sợ phụ nữ rồi.”

“Ối trời, lão Mộ tỉnh dậy mà nghe được chuyện này có mà cười đến lăn đùng ra hôn mê lần nữa” Trịnh Kiệt Luân phá lên cười, cả bốn cô gái phía trước nghe thấy chuyện khôi hài, chúm chím miệng muốn cười.

Phàm Dương nuốt xuống ngụm rượu, lời trêu ghẹo đâm chọt vào cơ thể, ánh mắt trầm luân nổi lên gợn sóng.

Trịnh Kiệt Luân hạ đòn sau cùng.

“Phàm Dương, cậu sợ phụ nữ thật à?”

Phàm Dương đặt xuống ly rượu, gương mặt tuấn mỹ bị khiêu khích, ánh mắt nổi lên khó chịu.

Mắt quét qua bốn cô gái trước mặt, ánh mắt anh lướt đến người nào, cô gái ấy đều nở ra nụ cười rạng rỡ xinh đẹp.

Nhìn qua bốn người, chẳng có người nào vừa mắt anh, tùy tiện ngoắc ngón tay kêu gọi cô gái đứng ở vị trí ngoài cùng.

Đầu lông mày Trịnh Kiệt Luân nhấc lên, thích thú xem màn kịch, Lục Tiến cũng rất mong chờ.

Chờ xem cám dỗ ngọt ngào có nhấn chìm được ưu tú của Phàm Dương hay là không?

Tình yêu mà cô Lâm đã nói… Có thể lớn đến mức nào.

Cô gái xinh đẹp bước đến trước mặt Phàm Dương, ngồi xuống bên cạnh anh, vừa ngồi xuống, hai bàn tay cô gái kia như con ong con bướm bay lượn vuốt ve lồng ngực.

Phàm Dương nhìn bàn tay nhỏ chạm trên ngực, một ký ức thoáng qua về một bóng dáng nhỏ nhắn rất thích ủi vào ngực anh xuất hiện trong tâm trí, chỉ một chớp nhoáng thoáng qua trong đáy mắt. Phàm Dương rỗng một nhịp tim, nâng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, gương mặt cô ấy tiến đến gần, từ từ tiến đến trước mặt anh.

Cánh môi cô gái kia hạ xuống bạc môi uy lãm, Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến trầm trồ ghi nhận.

Cánh môi ngọt ngào phủ trên môi anh, Phàm Dương nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, thoáng chốc tầm mắt anh hiện lên gương mặt phúng phính của Lâm Ninh, nhìn thấy hình ảnh Lâm Ninh mỗi khi cô chủ động hôn anh. Đôi mày thanh tú rất xinh đẹp, hàng mi dài ẩn chưa đôi mắt hạt ngọc tròn xoe, đến là chớp mũi nhỏ nhắn, đến nữa là cánh môi rất ngọt, nghịch ngợm gặm mút làn môi anh.

Hiện thực sừng sững trước mắt là thiếu nữ xa lạ, trên môi ươn ướt nhưng không phải hương vị ngọt ngào mà anh lưu luyến.

Không phải! Không phải người này.


Phàm Dương như thể bị điện giật đánh tỉnh cơn mơ hồ, xoay mặt tránh đi nụ hôn của cô gái kia, tay đẩy người kia ra khỏi mình, đứng bật dậy rảo bước chân dài rời đi.

Trịnh Kiệt Luân chưa kịp vui mừng, Phàm Dương đã bấn loạn rời khỏi, gương mặt cậu bạn vừa rồi hoàn toàn rối loạn, Trịnh Kiệt Luân ảm đạm thở dài.

“Chà… Xem ra họ Phàm này sợ phụ nữ thật rồi.”

Trịnh Kiệt Luân thất vọng, chuyển sang lo lắng cho Phàm Dương, trong đầu đang nghĩ cách hoá giải hội chứng sợ phụ nữ, Lục Tiến ngồi bên cạnh Trịnh Kiệt Luân, so với cậu bạn đầy lo lắng bên cạnh, Lục Tiến nâng ra một nụ cười mỹ mãn, ánh mắt nhẹ nhõm nhìn theo bóng dáng Phàm Dương, dường như anh rất hài lòng với kết quả này.

Thảo nào, cô Lâm lại tự tin như vậy, kiêu ngạo như vậy! Tình yêu này hoàn toàn đáng để cô ấy tự hào.

Phàm Dương đi vào nhà vệ sinh, xả vòi nước, hai tay hứng lấy nước tạt lên gương mặt.

Anh cần phải tỉnh táo lại!

Phàm Dương hứng lấy nước tạt lên gương mặt, ba bốn lần tạt nước, tay vuốt qua gương mặt chính mình, nâng người dậy nhìn vào chiếc gương.

Anh nhìn thấy bản thân trong gương, nước lấm tấm trên gương mặt trắng bệch, mái tóc rũ rượi dính phải nước, đôi mắt u ám hiện hữu một bóng hình, nhìn đến cánh môi chính mình, hình bóng Lâm Ninh lại chợt loé lên trong tâm trí, ngay lập tức trái tim anh bị tiêm chất độc nhức nhói.

Phàm Dương vuốt gương mặt, hít sâu một hơi, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Anh đã cố gắng không nghĩ đến, thế nhưng hình bóng cô cứ day dẵn đeo bám linh hồn anh, chỉ một hình ảnh chớp nhoáng thoáng qua cũng có thể băm nhuyễn con tim tê tái.

Anh nhìn chằm chằm bản thân trong gương, bộ dạng thảm hại đến mức chán ghét, Phàm Dương trừng mắt phẫn nộ, căm ghét chính bản thân mình, con ngươi nhuộm ra lớp nước đỏ ửng, tơ máu hằn thành sợi đăm xuyên con ngươi.

Rầm.

Anh đấm vào tấm gương, đấm thẳng vào kẻ thảm hại phản chiếu, chiếc gương nát nghiến, giọt máu đỏ từ nắm đấm ươm lên mặt gương chảy xuống thành dòng.

Còn tiếp…

(P/s Lão Trịnh với lão Lục hen, hen hen, dám dụ dỗ ông Phàm của bà Ninh hen!

Bà Ninh biết bà Ninh giãy đạch đạch.)

_ThanhDii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận