Nơi Nào Cũng Là Anh


Anh ấy chưa từng thích hoa, vì hoa là loài mong manh mềm mại, không hề giống với tính cách của anh ấy.

Anh ấy chưa từng nghĩ sẽ thích hoa, cho đến khi cô ấy xuất hiện, biến vườn nhà trở thành một vườn đầy hoa lá.
Bởi vì cô ấy rất thích hoa, anh cũng bắt đầu đem lòng yêu thích những đoá hoa.
Phàm Dương cõng Lâm Ninh đi dạo vườn hoa về đêm, đom đóm ánh vàng lấp lánh giữa đêm thật đẹp.
Lâm Ninh tựa trên lưng anh, mặt tựa lên bờ vai rộng lớn, theo màn đêm xinh đẹp khẽ làm trái tim rung động, cô đang nghĩ đến một chuyện mai sau tươi đẹp, nói với anh.
“Sau này, mỗi tối nếu em muốn ngắm hoa, muốn nhìn đom đóm, anh đều phải cõng em ra ngoài này.”
Nghĩ đến chuyện đó, Lâm Ninh càng thêm lưu luyến.
“Cho dù có già đi, khi anh không cõng nổi em nữa cũng phải dắt tay em ra ngoài này, đến khi mà anh già nua luôn, anh vẫn phải dắt em đi ngắm đom đóm đêm như này đó.”
Theo lời nói của Lâm Ninh, đẩy đưa đến tương lai xa xôi, tương lai khi mà cả hai đã già.
“Buổi ngày chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoa, buổi đêm thì ngắm đom đóm, cùng nhau đi đến những nơi muốn đến, nói đi nói lại thì vẫn sẽ là ở cùng nhau cho đến khi già đi.”
Ánh mắt Phàm Dương dao động theo từng lời nói của cô bé nhỏ, trái tim đã chậm mất một nhịp, cô ở phía sau, chẳng thể nhìn thấy ánh mắt của anh lúc này, tâm tư anh như có một làn gió ấm thổi qua, rung động lên ánh mắt khẽ cười.
“Ừ, chúng ta cùng nhau già đi.”
Lâm Ninh câu chặt vai anh, một bàn tay nhỏ thả ra, bốn ngón tay nắm lại, giơ ra ngón út nhỏ nhắn trước mặt anh.
“Ông Phàm ngoắc tay với em nào, hứa đi.”
Phàm Dương nhìn ngón tay út nhỏ nhắn đưa trước mắt, cùng với màn đêm lấp lánh ánh vàng của đom đóm, anh và Lâm Ninh đang đứng giữa vườn hoa, giữa đàn đom đóm.
Chúng vây quanh Phàm Dương và Lâm Ninh, chúng giống như những người làm chứng cho lời hẹn.
Trái tim Phàm Dương đã hoàn toàn chậm lại, gần như ngừng đập ở giây phút này, anh chỉ muốn mọi thứ dừng lại ở đây, ngưng động thời gian hạnh phúc này mãi mãi.
Ánh mắt Phàm Dương yêu thương nhìn ngón tay nhỏ nhắn, dường như có một lớp nước ấm ấm nổi lên mi mắt, dù sao bà nhỏ cũng không thể nhìn thấy.

Anh duật ra một tiếng cười, một tay nâng lên ngón tay út ngoắc tay với Lâm Ninh, giọng nói ấm áp cười khẽ.
“Hứa với em, chúng ta sẽ cùng nhau già đi.”

Nghe vậy, Lâm Ninh nâng ra nụ cười rạng rỡ, đôi mắt ngập tràn đóm đêm long lanh, hai bàn tay nhỏ lại câu chặt lấy anh, dụi vào lưng anh kéo ra một âm mỹ mãn.
“Ừm, nhất định.”
Cuối cùng Lâm Ninh cũng không bỏ lỡ.
Tối đêm đó, sau khi dạo vườn hoa trở về phòng ngủ, Lâm Ninh được anh ôm ấp trong lòng, anh luôn dịu dàng ôm ấp cô, hiện giờ đây anh càng ôm chặt Lâm Ninh giống như ấp ủ một bảo vật, một hoài bão quý giá.
Tối đêm đó, Lâm Ninh vùi mình trong vòng tay hạnh phúc biết bao, hôm nay Lâm Ninh cảm giác vòng tay Phàm Dương dịu dàng đến lạ.

Có lẽ là vì câu hứa đó, khiến cho hai người tin tưởng nhau thêm chút nữa, yêu thêm chút nữa.
Lâm Ninh nằm trong lòng anh ngoan ngoãn như một chút mèo nhỏ ẩn nấp, chỉ là… Hôm nay cũng thật lạ.
Nửa đêm Lâm Ninh đột nhiên tỉnh giấc, bởi vòng tay ôm ấp cô trở nên run rẩy.

Không rõ là vì sao, chỉ cảm thấy đôi vòng tay không còn đủ cứng rắn như khi Lâm Ninh thức giấc.
Lòng ngực rắn chắc trở nên phập phồng, Lâm Ninh rút mình vào lòng anh, áp sát vào lồng ngực, muốn kiểm tra xem anh đang làm gì, nghe thấy nhịp tim anh thật là ồn ào.
Lâm Ninh cử động trong lòng, Phàm Dương dịu dàng vuốt ve tấm lưng, dỗ dành cô yên giấc.
Tim anh loạn quá, lồng ngực vững trải phập phồng theo từng cơn bồi hồi, vuốt ve cô hai cái, anh lại ôm, chỉ là lồng ngực anh bồi hồi, cánh tay ôm ấp cô trở nên thật run.
Lâm Ninh muốn ngẩng đầu, muốn hỏi anh vì sao lại chưa ngủ.
Một hơi thở thật nặng trĩu phủ lên làn tóc Lâm Ninh, sau đó là hít vào, cái hít vào phát ra âm thanh tắt nghẽn của chớp mũi.
Trái tim Lâm Ninh trống rỗng, nhận ra điều gì đó, nhất thời làm cho cô không dám ngẩng đầu.
Anh vì sao lại khóc rồi?
Một Phàm Dương cứng rắn, là một người khiến bao nhiêu người khác phải dè chừng lo sợ, một người luôn là chỗ dựa cho cả Hoa Viên, có đôi khi xấu tính trêu ghẹo cô, lúc nào cũng cưng chiều sủng nịnh cô như một bảo vật, anh chưa từng lộ ra một điểm mềm yếu nào, anh sẽ không muốn bị nhìn thấy.
Lâm Ninh không dám ngẩng đầu nữa, cũng chẳng dám lên tiếng hỏi, cô giả vờ như bản thân đang ngủ, lặng yên lắng nghe từng hơi thở thật nặng trĩu phủ xuống mái đầu.
Từng cái hít vào nghẹn ngào, Lâm Ninh đã thấy cay cay trên mi mắt.
Đợi khi cô đã ngủ rồi, anh mới dám như thế này sao?
Phàm Dương cũng không khóc lớn, chỉ là hơi thở nặng trĩu, nặng nề phủ lên lồng ngực anh, phập phồng từng hơi làm cho đôi tay run rẩy.

Người này không phải đang khóc mà chỉ rơi nước mắt, khóc là khi con người ta được oà oà bộc lộ cảm xúc, không phải kiềm nén như thế này.
Như một mặt hồ phẳng lặng, lâu lâu có giọt sương nhỏ rơi xuống làm mặt hồ dao động gợn làn sóng nhỏ.
Lâm Ninh nuốt xuống một ngụm cay xè trên mi, cô dụi vào lồng ngực anh, cánh tay ôm anh chặt hơn.
Anh sẽ không muốn bị phát hiện, Lâm Ninh chỉ có thể lặng lẽ ôm anh chặt thêm một chút.
Cô lại động, Phàm Dương liền xoa xoa tấm lưng của Lâm Ninh, rất dịu dàng xoa dịu giấc ngủ của bảo bối nhỏ.
Anh mới là người cần xoa dịu kia mà…
Lâm Ninh lặng yên dụi vào lòng anh, anh như thế khoảng một giờ, khi lồng ngực anh ngừng phập phồng, trái tim trở nên bình lặng, không còn nghẹn ngào trên cánh mũi nữa.

Cánh tay anh ôm ấp cô vững vàng hơn, anh hôn lên mái tóc Lâm Ninh, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Lâm Ninh mới nhắm mặt lại cùng anh chìm vào cơn say.
Sáng hôm sau, Phàm Dương như mọi ngày, trước khi ra khỏi phòng đều phải hôn Lâm Ninh.
Cô cũng thức dậy ngay sau đó, cả ngày Lâm Ninh ngồi bất thần trên giường.
Cô không biết đêm qua vì sao anh lại như vậy, lúc trước khi ngủ, anh cõng cô ra ngoài vườn hoa, lúc đó cả hai đã rất hạnh phúc, nghĩ đến giây phút đó, trái tim Lâm Ninh vẫn bồi hồi.

Sau đó trở về và đi ngủ, trước khi cô ngủ, anh còn rất vui vẻ hôn lên vần trán chúc cô ngủ ngon.
Nào ngờ giữa đêm anh lại như thế, Lâm Ninh ngồi thẫn thờ trên giường, suy nghĩ thế nào cũng không ra vấn đề, căn bản Lâm Ninh chẳng biết vấn đề đang nằm ở đâu.
Đột nhiên Lâm Ninh nghĩ đến, thời gian qua những khi cô đã ngủ say, anh có như vậy không?
Lâm Ninh lặng đi, mi mắt sụp xuống trầm tư, không biết thì phải thử mới biết.
Hai ngày sau là hai ngày cuối tuần.
Hai đêm Lâm Ninh cố tình giả vờ ngủ, hai đêm Phàm Dương đều sẽ thổn thức một mình vào giữa đêm.
Khi là một giờ, khi là ba giờ sáng.

Giấc ngủ của Phàm Dương có vẻ như không được an giấc, anh sẽ tỉnh dậy vào một lúc nào đó rồi sẽ lặng lẽ một khoảng thời gian.
Anh vẫn sẽ ngủ cùng cô, chỉ là khi đêm muộn phủ xuống, bất giác vào một lúc nào đó, anh giật mình từ giấc ngủ, thế là sẽ ôm cô, lặng thinh một lúc rất lâu.
Rõ ràng buổi ngày anh rất vui vẻ, tâm trạng rất tốt, thậm chí anh còn liên tục trêu ghẹo cô, ấy vậy mà đêm xuống, giữa đêm tỉnh giấc, Phàm Dương sẽ như thế.
Lâm Ninh không biết vì sao, nhưng cô không muốn anh như vậy, có lẽ là… Có chuyện trong lòng.
Những chuyện giấu kín.
Hôm nay đã bắt đầu một tuần làm việc mới, sau khi Phàm Dương đi làm.
Lâm Ninh bước xuống gian bếp, canh vào lúc gian bếp không có ai ngoài bà Năm, cô đi đến, khẽ hỏi.
“Bà Năm lên phòng cháu một chút được không?”
“Có chuyện gì vậy cô chủ?” Bà Năm tươi cười hỏi.
“Cháu có chút chuyện muốn hỏi.”
Ở Hoa Viên này, bà Năm và bác Lý là người lớn nhất, hai người cũng là người biết nhiều chuyện về Phàm Dương nhất, có lẽ sẽ cho Lâm Ninh câu trả lời.
“Vâng” Bà Năm không nghĩ ngợi nhiều, cùng Lâm Ninh đi lên phòng ngủ chính.
Khép cửa phòng lại, Lâm Ninh cùng bà Năm ngồi xuống sofa, Lâm Ninh bật ấm đun sôi, nấu bình trà, rót ra tách trà, đẩy tách trà về phía bà Năm.
“Bà Năm uống trà đi.”
“Cảm ơn cô chủ” Bà Năm nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm.
Đôi mắt già dặn đầy kinh nghiệm nhìn qua đã biết, Lâm Ninh có chuyện quan trọng.
“Có chuyện gì cô chủ cứ hỏi đi.”
Lâm Ninh cười cười, hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, cô ngập ngừng, đôi tay tự nắn lấy tay, do dự rồi mới hỏi.
“Bà Năm này… Có thể nói cho cháu biết một chút chuyện về anh Dương không?”
Nụ cười dịu dàng của bà Năm ngừng lại, ánh mắt hiền hậu lộ ra tia né tránh, Lâm Ninh bắt trọn toàn bộ biểu hiện của bà Năm, không để bà Năm lãng tránh, hỏi.
“Anh ấy không cho mọi người nói với cháu sao?”
“…” Bà Năm im lặng, tay chậm rãi đặt xuống tách trà.
“Tôi…”
“Cháu không được phép biết sao?” Lâm Ninh lại hỏi.
Bà Năm tránh đi ánh mắt của Lâm Ninh, nhìn xuống tách trà, phiền muộn một lúc, đấu tranh trong lòng, bà Năm nâng mắt nhìn Lâm Ninh.
“Chuyện này… Cô chủ nên trực tiếp hỏi cậu.”

“Bà Năm nghĩ anh ấy sẽ nói cho cháu sao?” Câu trả lời tất nhiên là không, đến mọi người trong Hoa Viên đều bị cấm không được phép nhắc đến, anh chắc chắn sẽ không cho cô câu trả lời.
“Chuyện này…” Bà Năm thở dài, bản thân bà Năm cũng không đủ quyền hạn nói đến chuyện đau lòng của cậu, nghĩ đến một người khác có thể trả lời mọi câu hỏi của Lâm Ninh, bà Năm nói.
“Cô chủ hỏi ông lớn đi, ông ấy sẽ nói cho cô chủ, lời ông lớn nói sẽ rõ ràng hơn.”
“Ông lớn?” Lâm Ninh không biết danh xưng này ám chỉ ai, bà Năm liền giải thích.
“Ông nội của cậu.”
Lâm Ninh nâng ra nụ cười, thật ra Lâm Ninh cũng dự rằng nếu không hỏi được bà Năm, Lâm Ninh sẽ hỏi đến ông nội.
“Chuyện này bà Năm giữ bí mật giúp cháu nhé.”
“Năm hiểu mà” Bà Năm gật nhẹ đầu, nhưng trước khi Lâm Ninh gọi điện cho ông lớn, bà Năm ngăn lại bằng một tiếng kêu.
“Cô chủ.”
“Dạ?” Lâm Ninh ngừng lại động tác bấm cuộc gọi, ngạc nhiên nhìn bà Năm.
“Cô chủ có thương cậu không?”
“…” Lâm Ninh ngây ra, đột ngột bị hỏi như vậy, Lâm Ninh cũng chẳng biết phải đáp làm sao.
Bà Năm dịu hiền nhìn Lâm Ninh, nụ cười hiền như một người mẹ lắng lo cho đứa con nhỏ, bà Năm lắc nhẹ đầu.
“Bà Năm không biết cô chủ nghĩ như thế nào về cậu, bà Năm chỉ mong sau khi cô chủ ngọn ngành mọi chuyện, chỉ hi vọng cô chủ đừng thương hại cậu nhà, hoặc là thương hoặc là không thương, chỉ đừng thương hại cậu.”
Hoặc là thương, hoặc là không thương, chỉ đừng thương hại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lâm Ninh càng nghe càng rối, trái tim hẫng một nhịp, cô đã bỏ qua chuyện gì sao?
Vì sao trái tim cô lại đau đớn lạ lẫm đến thế?
Bà Năm chỉ đáp.
“Ai cũng sẽ có những chuyện thầm kín, đó là chuyện của cậu, nếu cô chủ thật sự để tâm, thật sự muốn biết thì hãy trực tiếp hỏi cậu, hoặc là đến hỏi ông lớn.

Ông lớn có thể giải đáp mọi thắc mắc của cô chủ, tôi chưa đủ hiểu biết để giải quyết mọi thắc mắc của cô, nên cô hãy đến tìm ông lớn” Bà Năm trầm lặng, nụ cười già nua theo năm tháng.
“Bà Năm mong cô chủ đừng nhầm lẫn, chỉ vậy thôi.”
Lâm Ninh trơ mắt, cơ thể ngây ra, tim loạn càng loạn.
Cô đã… Bỏ qua thứ gì sao?
Vì sao giấc ngủ của anh luôn không an yên? Vì sao lại bảo cô đừng thương hại? Chuyện thầm kín ấy là chuyện gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui