Bác Lý đi vào bếp, phát ra tiếng cười lớn, bà Năm làm bếp thấy mà ngạc nhiên hỏi.
"Ông có chuyện gì vui sao?"
Tiểu Vỹ đang ngâm trà, thấy bác Lý đi vào lại còn cười to, Tiểu Vỹ tò mò chuyện ngoài phòng khách hỏi nhanh.
"Sao vậy bác? Lại có chuyện gì thú vị hả?"
"Haha" Bác Lý cười đến đau hai hàng lông mày "Thú vị! Rất thú vị."
"Sao thế sao thế ạ?" Tiểu Vỹ tò mò chết đi được, cơ mà cô bận phải pha trà, không thể chạy ra ngoài phòng khách hóng hớt được.
"Cô hai nhà họ Lâm hỏi cô chủ tại sao không muốn ly hôn, cô chủ bảo..." Bác Lý xoa xoa hai cơ mặt, nghĩ đến là muốn cười "Haha, cô chủ bảo là cô chủ và cậu chủ ngủ với nhau rồi, ôi chao...!Mặt cô hai kia ngớ ra luôn ấy."
"Thật đó hả?" Bà Năm tuy không nghe rõ đầu đuôi, nhưng chỉ cần bác Lý nói bấy nhiêu cũng đủ để bà Năm nắm vấn đề.
"Ơ mà..." Bà Năm liền cảm thấy lạ, ngờ vực nói "Không phải hồi trước cô chủ ghét cậu chủ nhà mình lắm sao, ôi trời, cô chủ ghét cậu đến mức mà cậu chủ chạm vào tay cổ thôi, nguyên ngày hôm đó cổ sẽ tắm cả trăm lần để gột rửa cơ thể."
"Thì đó bà Năm, nên là mọi người mới thấy lạ đó, ở phòng khách đáng xôn xao lắm, cô chủ lạ lắm nhưng mà kiểu như cô chủ nhận ra ả Lâm Ái Mỹ có ý đồ với cậu nhà mình rồi" Tiểu Vỹ nói, vô cùng vui mừng vì mắt cô chủ đã thấy được hồng trần.
"Ôi trời trà ơi là trà" Tiểu Vỹ nhìn lại ấm nấu trà, rối rít muốn nhanh nhanh đi ra phòng khách.
"Nếu cô chủ đã thông suốt thì tốt, chứ bà Năm là bà Năm thương cậu lắm ấy, cậu thương cổ mà cổ cứ đâu đâu không hà" Bà Năm lắc đầu ngán ngẫm, bà đã nhìn thấy cuộc hôn nhân nửa năm qua.
Cậu chủ nhà họ cưng cô chủ lắm, nhưng mà cô chủ cứ náo loạn đòi ly hôn, đến mức mà cậu chủ nhà họ không về Hoa Viên này nữa, túc trực 24/24 ở công ty.
Bà Năm lo cậu ở công ty không tốt cho sức khoẻ, rảnh rỗi bà Năm lại hầm canh bổ mang đến công ty cho cậu.
Lần nào bà Năm mang đồ tẩm bổ đến công ty cũng thấy cậu chủ cắm đầu làm việc, hại bà Năm xót không thôi.
"Cậu nhà mình đã đủ đáng thương rồi, hi vọng cô chủ thông suốt, thương cậu một chút" Bà Năm đau lòng nói, khiến cho bác Lý và Tiểu Vỹ cũng trầm tư theo.
Bởi cậu nhà họ thật sự rất đáng thương.
Phàm Dương là con trai duy nhất của Phàm Minh Sơn, con trai trưởng của ông Phàm Minh Gia (Ông nội của Phàm Dương, được gọi là ông lớn.)
Họ Phàm tới đời Phàm Minh Gia có ba người con trai, hai người con gái, Phàm Minh Sơn là cậu cả cũng là người tài giỏi nhất.
Ngày xưa, Phàm Minh Sơn được định là người sẽ thừa hưởng khối tài sản kết xù của Phàm Minh Gia, bởi vì trong năm người con, hai cô con gái đã theo chồng, ba người con trai thì chỉ có Phàm Minh Sơn tài giỏi, hai người còn lại một kẻ không có chí tiến thủ, một kẻ chỉ biết vung tiền cho các cuộc chơi cờ bạc, người có thể gánh vác tránh nhiệm của Phàm Minh Gia chỉ có Phàm Minh Sơn.
Tài sản của ông lớn Phàm Minh Gia lúc đó là chuỗi công ty Phàm gia gồm bốn công ty lớn, hai công ty nhỏ, năm đó Phàm Minh Sơn đã bắt đầu trọng trách lãnh đạo chuỗi công ty này.
Cho đến một ngày kia khi Phàm Minh Sơn có khoảng thời gian rảnh rỗi đưa hai mẹ con Phàm Dương đi dã ngoại, năm đó Phàm Dương chỉ tầm năm tuổi, gia đình bọn họ đã gặp một tai nạn trên đường đi, xe mất lái đâm xuống vực.
Cha mẹ của Phàm Dương đều không qua khỏi, ngày đó chỉ còn mỗi Phàm Dương lớn mạng sống sót.
Phàm Dương mất đi cha mẹ, trở thành người côi cút, Phàm Dương được ông nội và ông bà ngoại tận tay chăm sóc và dạy bảo.
Phàm Dương dưới sự dạy bảo của doanh nhân tài giỏi là ông nội, trưởng thành ngày càng xuất sắc, phải nói xuất sắc đến mức người trong Phàm gia nổi lòng ganh tị.
Có lẽ Phàm Dương thừa hưởng tài phú của Phàm Minh Sơn, gương mặt đến vóc dáng là nét uy phong, là trí tuệ vượt trội của Phàm Minh Sơn.
Đôi mắt và nụ cười là nét ôn nhu dịu dàng của An Hoài Thương (Mẹ Phàm Dương).
Phàm Dương lớn lên vô cùng ưu tú, khi Phàm Dương mười mấy tuổi, ông nội đã dắt Phàm Dương cùng vào công ty làm việc.
Chỉ mới mười mấy tuổi đã có thể giúp ông nội làm việc, tuy không phải là những việc lớn lao, đúng hơn chỉ là những việc chạy vặt cho ông.
Những việc ấy tuy không lớn lao nhưng hoàn toàn không đơn thuần đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi, Phàm Dương theo ông nội ngày ngày được dạy bảo, được ông nội rèn dũa từ thanh sắt trở thành con dao nhọn.
Cho đến năm mười tám tuổi, Phàm Dương đã đạt được những thành tích vượt mong đợi, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Anh, thành thạo nhiều loại ngôn ngữ, trên tay cầm mấy tấm bằng cử nhân, thạc sĩ.
Phàm Dương trở về Thành An với tài năng xuất chúng, xuất sắc trở thành người nối nghiệp của ông nội.
Thế nhưng Phàm gia ganh đua quá khắt nghiệt, nếu Phàm Dương tiến vào thừa hưởng tài sản của ông nội, Phàm Dương chắc chắn không thể yên thân với người trong Phàm gia.
Lại còn nói, người trong Phàm gia ganh ghét từ đời cha của Phàm Dương, đến đời Phàm Dương, Phàm Dương bị ganh từ cô, cậu, chú, bác đến những người đồng trang lứa.
Những người con của cô, cậu, không một ai có thể sánh bằng Phàm Dương, thế nên mà ở Phàm gia, Phàm Dương luôn là đối tượng bị dòm ngó, ghét bỏ nhất.
Người đời luôn nói, cái tài thường đi với cái tai, Phàm Dương chính là như vậy.
Phàm Dương từ chối tiếp quản di sản của ông nội, đột ngột tiếp quản sẽ khiến người trong Phàm gia nổi loạn, thế nên năm 20 tuổi, Phàm Dương thoát ly khỏi Phàm gia, tự mình lập nghiệp.
Phàm Dương không muốn dựa dẫm vào cái gọi là gia thế, anh muốn đường đường chính chính đi trên thực lực của mình.
Cũng như muốn người trong Phàm gia im lặng chấp thuận, Phàm Dương phải tự mình chứng tỏ, ông nội cũng nhận thức rõ chuyện này, công khai ủng hộ Phàm Dương.
Phàm Dương rời khỏi Phàm gia, tự mình gầy dựng sự nghiệp là Hafam, Phàm Dương tuy tài giỏi nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh năm đó còn rất non trẻ vừa mới bước vào thương trường, vẫn chưa có kinh nghiệm, anh chỉ là thoát ly khỏi hệ thống công ty Phàm gia, không đi lên bằng gia thế mà đi lên từ sự nghiệp riêng, dưới sự chỉ dẫn và dạy bảo của ông nội.
Sau năm năm, Phàm Dương thành công nối tiếp thành công, người ta ví Phàm Dương ở trên thương trường giống như vị thần một tay che cả bầu trời, Phàm Dương trở thành doanh nhân trẻ tuổi tài giỏi nhất.
Năm đó Phàm Dương 25 tuổi, Hafam dưới tay Phàm Dương lên như diều gặp gió, người trong Phàm gia liền mổ xẻ Hafam như một miếng thịt tươi xốp, bọn họ bắt đầu mua cổ phần của các cổ đông khác trong Hafam.
Hafam từ công ty của riêng của Phàm Dương và ông nội, sau đó bị người trong Phàm gia mua hết toàn bộ những số cổ phần còn lại, mỗi người một ít chiếm đống, chi phối Hafam, vậy nên mà tên gọi của Hafam từ đó biến thành Hafam Phàm gia.
Ba năm sau nữa, Phàm Dương hai mươi tám tuổi, Phàm Dương đã dẫn dắt Hafam đứng thứ hai Thành An này, và rồi Mộ Thị của Mộ gia xảy bê bối, rơi khỏi đỉnh cao.
Hafam trở thành tập đoàn đi đầu Thành An, Phàm gia cũng trở thành gia tộc dẫn đầu.
Phàm Dương có 30% cổ phần Hafam, số còn lại thuộc về những người trong Phàm gia, bọn họ luôn cùng một phe chống lại Phàm Dương,
Chẳng biết là do người trong Phàm gia ghen ghét với tài năng của Phàm Dương hay là do Phàm Dương tài giỏi đến mức họ không chịu được cảm giác thua kém, nói thẳng ra là thất bại.
Cảm giác ghen ghét đã có từ đời Phàm Minh Sơn, cảm giác thất bại dưới tay con trai Phàm Minh Sơn.
Người trong Phàm gia đối với Phàm Dương vô cùng cay độc, sau khi bọn họ mua hết cổ phần còn lại, mỗi khi có cuộc họp biểu quyết, bọn họ cùng một phe với tổng gần 50% phiếu biểu quyết, Phàm Dương khó lòng mà chống lại bọn họ, lúc đó quyền quyết định nằm ở ông nội.
Ông nội rất thương yêu Phàm Dương, Phàm Dương trong mắt ông nội là đứa cháu vừa ngoan lại vừa giỏi, cảnh người một nhà lại cấu kết nhau chống lại Phàm Dương, ông nội càng nghĩ lại càng thương.
Vì vậy mà ông nội đã chuyển lại toàn bộ 20% cổ phần Hafam cho Phàm Dương, ngoài ra còn có toàn bộ gia tài chuỗi công ty của ông nội, ông đều nhượng lại cho Phàm Dương.
Nói đúng hơn, di chúc của ông nội chính là Phàm Dương, bởi dù sao thì người trong Phàm gia ngoài Phàm Dương ra, chẳng có ai lọt vào mắt ông nội.
Tất cả đều thành phế nhân chỉ có lòng đố kỵ, lòng đố kị đôi khi sẽ khiến con người ta tài giỏi nếu như có chí hướng, mà người Phàm gia chỉ giỏi đố kỵ.
Phàm Dương được đường đường chính chính thừa hưởng nhưng với một điều kiện, Phàm Dương phải lập gia đình.
Vì Phàm Dương đã 28 tuổi, cháu nội cứ suốt ngày cắm mặt vào công việc khiến cho ông nội không an lòng, ông nội cũng có tuổi rồi, ông không thể dẫn dắt, dạy bảo Phàm Dương được lâu nữa, Phàm Dương là người mà ông nội yêu thương nhất, cũng là người mà ông lo lắng nhất.
Ông nội muốn thấy Phàm Dương yên bề gia thất, ông cũng mong được bồng cháu từ Phàm Dương, ông đã nhượng lại tài sản và bảo Phàm Dương hãy lập gia đình.
Ông đưa ra gợi ý là nhà họ Lâm và nhà họ Trình, hai gia đình này có quan hệ rất tốt với Phàm gia từ mấy mươi năm qua, Phàm Dương đã chọn Lâm gia và nhân vật được liên hôn chính là Lâm Ninh.
Đệ nhất mỹ nhân Thành An.
Lâm Ninh được vinh danh đệ nhất mỹ nhân qua cuộc thi hoa khôi trường trung học, sau cuộc thi đó, Lâm Ninh trở thành một hiện tượng mạng, nhan sắc của Lâm Ninh được ví như ngọc như ngà, mười người gặp đã hết chín người thầm thương.
Bất kể người đàn ông nào đứng trước mặt Lâm Ninh cũng không quá ba phút sẽ đem lòng ái mộ, Lâm Ninh có gương mặt thuần khiết vô cùng, hai từ xinh đẹp không thể lột tả được khả ái trên gương mặt Lâm Ninh.
Đường nét thanh khiết phúc hậu, muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn thanh tao ưu nhã có thanh tao ưu nhã, nét đẹp của Lâm Ninh là người gặp người thương, hoa gặp hoa cúi đầu.
Phàm Dương đã chọn Lâm Ninh, vì vậy mới có cuộc hôn nhân này.
Bà Năm than thở.
"Cậu chủ từ nhỏ đến giờ luôn một mình, mãi mới chịu theo lời ông lớn mà kết hôn, hi vọng cô chủ thông suốt lại thì có thể là người đồng hành đáng tin cậy với cậu chủ" Bà Năm còn có chút tham lam mong muốn.
"Mong sao...!Cô chủ thương cậu một chút."
"Cũng phải" Bác Lý trầm tư, hít sâu một hơi "Phàm gia gây chiến với cậu chủ không phải là chuyện một sớm một chiều nữa, sau khi kết hôn, ông lớn chuyển giao tài sản cho cậu chủ, Phàm gia đã loạn lên rồi."
"Nhưng mà..." Tiểu Vỹ nghĩ mãi cũng không hiểu "Hafam là của cậu chủ gầy dựng, bọn người Phàm gia đã không có năng lực còn muốn chứng tỏ a, bọn họ trắng trợn chiếm đoạt Hafam của cậu chủ kiếm miếng ăn đã đành.
Bọn họ có vô tri đến mấy thì cũng nhận thức rõ thiên phú của cậu chủ, việc cậu được ông lớn giao tài sản là đương nhiên rồi, bởi vì cậu giỏi mà.
Phải tài giỏi mới gánh vác được, bọn họ có gánh vác nổi không mà lại muốn tranh đoạt."
Bác Lý chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
"Tiền tài luôn đi đôi với đố kỵ cháu ạ, hơn nữa là cậu nhà mình còn đơn thân lẻ bóng, chính vì chỉ có một mình nên mới bị dồn ép."
"Haiz" Bà Năm lại thêm lần nữa thở dài "Cậu chủ ngoài đám hạ nhân chúng ta thì chẳng có ai nữa, còn ông lớn, bây giờ ông lớn cũng lớn tuổi rồi."
"Ông lớn còn nguyên ở đó, bọn người kia đã lấn nước như thế, nói gì đến chuyện sau này" Bác Lý cũng thở dài, chuyện này mấy người lớn tuổi như bác Lý bà Năm nghĩ còn thấy đau đầu, hẳn là cậu chủ rất áp lực.
Tiểu Vỹ nghe hai ông bà nói như thế, không khỏi đau lòng một phen, nhưng nhìn lại thì trà xanh matcha đã chín rồi, mau mau mang trà ra cho cô chủ để mà hóng hớt a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...