Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Những năm qua, em sống có tốt không?

*

Dưới ánh mắt tò mò và bàn tán của tất cả nhân viên, Khương Dư Sanh bước xuống cầu thang, ra lệnh đóng cửa sổ, khóa cửa lại, rồi cùng Bạc Tô bước ra khỏi biệt thự gạch đỏ cũ.

Cơn mưa phùn đã tạnh, mọi thứ đều yên tĩnh, Bành Đảo, khi đám đông rời đi, đã trở lại với thiên nhiên yên bình vốn có.

Khương Dư Sanh và Bạc Tô đi xuống con đường dài hẹp mà cả hai đã từng đi cùng nhau vô số lần thuở còn cắp sách đến trường, nhưng không ai nói gì.

Quang ảnh vắng vẻ, chợt xa chợt gần. Xa là những năm họ đã quen biết nhau, xa là họ bị ngăn cách bởi núi sông ngàn trùng, thậm chí chẳng còn chút tình cảm thắm thiết nào chào đón.

Khương Dư Sanh không biết tại sao Bạc Tô lại đến tìm mình.

Cuối cùng Bạc Tô cũng mở miệng: "Những năm qua, em sống có tốt không."

Đó là một câu mở đầu sáo rỗng cho cuộc hội ngộ của những người quen cũ đến nỗi Khương Dư Sanh khó có thể không bật cười.

"Khá tốt." Nàng nhìn bóng tối giao nhau trước mặt, bình tĩnh trả lời, thậm chí không nói "Còn chị thì sao".

Bạc Tô im lặng một lúc rồi hỏi: "Về khi nào vậy?"

Khương Dư Sanh không hiểu cô nói "về" là quay lại Lộ Thành hay Bành Đảo. Nàng cho là về Bành Đảo.

"Về từ hai năm trước."

Bạc Tô lại hỏi: "Hai năm trước thì sao?"

Khương Dư Sanh cũng không giấu giếm: "Không ở đảo, làm công ở Lộ Thành."

"Làm gì vậy?" Bạc Tô theo sát.

Khương Dư Sanh quay đầu lại, khó hiểu nhìn Bạc Tô. Nàng nghĩ rằng ngày thường cô cũng không phỏng vấn với tốc độ như vậy phải không? Đang tra khảo tù nhân sao? Không đạt tiêu chuẩn. Nhưng nàng lại nghĩ do bản thân quá nhạy cảm.

Nàng trả lời: "Làm công nhân ép ván."

"Tay của em làm sao vậy?" Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng trong giọng nói của Bạc Tô giống như có chút khàn khàn.

Khương Dư Sanh vô thức cuộn nửa đốt ngón tay còn lại trên ngón út bàn tay phải của mình lại, mỉm cười nói: "Xảy ra tai nạn ngoài ý muốn ở nơi làm việc."

"Không kịp phẫu thuật sao?"


"Dập nát hết, vô ích thôi." Nàng cười nhạt, khẽ nói.

Tiếng giày cao gót của Bạc Tô bỗng dưng dừng lại.

Khương Dư Sanh không để ý. Nàng tiến lên vài bước, phát hiện Bạc Tô không nói nữa, cũng không đi tiếp, mới cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn cô.

Dưới ánh đèn mỏng manh, người phụ nữ đứng lẻ loi, đôi môi đỏ mọng mím chặt, trong đôi mắt luôn lạnh lùng của cô dường như có một thứ cảm xúc gọi là yêu thương và đau đớn.

Lòng Khương Dư Sanh chợt run lên, sau đó, nàng chỉ cho rằng mình đang đọc nhầm.

Nàng không còn ý định cũng như không đủ kiên nhẫn để đi lòng vòng nữa, nên nhìn thẳng vào Bạc Tô từ khoảng cách gần và hỏi: "Chị tìm tôi có việc gì sao?"

Mái tóc đen mềm mại và trang nghiêm của Bạc Tô khẽ đung đưa trong gió đêm, phải mất vài giây cô mới hé đôi môi mỏng ra, thốt ra hai chữ: "Không có."

Không có thì tìm nàng làm gì? Muốn giết thời gian rảnh sau bữa tối sao?

Khương Dư Sanh vốn không có ý ác ý suy đoán cô, nhưng nàng thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.

Nàng suy luận, hứa hẹn: "Tôi sẽ không tiết lộ hành trình của chị cho bất kỳ người ngoài nào chứ đừng nói đến bất kỳ thông tin nào về quá khứ của chị cho bất kỳ người nào không hiểu quá nhiều."

Đôi môi của Bạc Tô dường như mím chặt hơn.

Cô cau mày, nói: "Chị không phải có ý này."

Khương Dư Sanh chớp chớp mắt, bỗng dưng bật cười, hiển nhiên nàng không tin, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Tim Bạc Tô dường như bị thứ gì đó đè nặng.

Cô bước lại gần, nhìn Khương Dư Sanh, nghiêm túc nói từng chữ: "Chị không để tâm đến chuyện đó."

Khương Dư Sanh chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh và nụ cười ôn hòa nhìn cô. Sau khi nghe cô nói xong, nàng rời mắt, nhìn về phía một tòa nhà bốn tầng cũ kỹ sáng đèn trước mắt, thản nhiên nói: "Tôi gần đến nhà rồi."

Ẩn ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện đã quá rõ ràng.

Bạc Tô dường như bị tát bằng nhựa cây.

Đúng là cô chưa bao giờ phỏng vấn những vị khách không muốn hợp tác, cũng đúng là cô đã trơ tráo quấy rầy người khác để tiết mục diễn ra suôn sẻ, nhưng cô không thể làm như vậy với Khương Dư Sanh.

Hàng mi cô run run, cúi đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho Khương Dư Sanh rồi nói: "Chúng ta thêm WeChat đi."

Khương Dư Sanh không chút do dự từ chối: "Không cần đâu."


Bàn tay đưa ra của Bạc Tô cứng đờ giữa không trung vì ngượng.

Khương Dư Sanh thấy tai cô đỏ bừng, vùng da dưới tai và cổ dường như cũng đỏ bừng.

Nhưng cô nhất quyết không rút tay lại.

Rốt cuộc do bị nhìn như vậy quá ngượng nên nàng đành đưa ra bậc thang cho Bạc Tô: "Chị là người của công chúng, không nên tùy tiện đưa cho bất kỳ ai WeChat."

Cổ họng Bạc Tô khẽ động, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Cô bước xuống bậc thang, rút ​​tay lại, không nói gì. Cứ như thể cô đã trở lại với vẻ ngoài trang nghiêm và xa cách trước đây trong nháy mắt.

Khương Dư Sanh có chút khó hiểu.

Vài năm trước, khi xem chương trình của Bạc Tô trên TV, nơi ấy rất vui nhộn, đầy hào nhoáng. Nàng đã nghĩ rằng thời gian thực sự có thể thay đổi hoàn toàn một con người.

Nhưng bây giờ nhìn lại, người này, ở chỗ riêng tư, khi không cần đeo mặt nạ để đối phó, vẫn lặng lẽ ít nói như trước.

Một người sẽ có bao nhiêu khuôn mặt?

Nàng có chút tò mò, nhưng không tò mò đến mức đó.

Không ở lại lâu nữa, nàng lịch sự vẫy tay tạm biệt Bạc Tô, không ngoảnh lại, bước nhanh về nhà thuê.

Nàng không hề biết rằng Bạc Tô chưa bao giờ rời đi, luôn đứng đó, nhìn bóng dáng nàng càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

*

Ngôi nhà mà Khương Dư Sanh thuê là một ngôi nhà gỗ cũ đã được sửa chữa kha khá, người ở ban đầu là chú của Trang Truyền Vũ. Chú của cô ấy và con trai đã chuyển nhà ra nước ngoài ba năm trước, để lại một ngôi nhà trống. Vì vị trí cách xa trung tâm thương mại Bành Đảo, không gần núi cũng chẳng gần sông, không chỉ thiếu điều kiện bẩm sinh để chuyển thành nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng mà còn dễ bị phá sản vì cho thuê ngắn hạn nên chú của Trang Truyền Vũ đã giao cho Trang Truyền Vũ quản lý, biến nó thành căn hộ cho thuê dài hạn.

Khi Khương Dư Sanh lần đầu tiên trở lại Bành Đảo, nàng đang cần tìm một ngôi nhà tốt, tình cờ ngôi nhà vẫn còn trống hai tầng, vì vậy Trang Truyền Vũ đã cho nàng thuê một lần với giá thấp hơn một chút so với giá thị trường. Một tầng được giao cho nhân viên của Chu Đạo, tầng còn lại cho Khương Dư Sanh và cô bạn Trì Kỳ ở.

Cô ấy cho rằng đó chỉ là vấn đề thuận tiện cho nhau và sẽ ít liên quan đến việc quản lý hơn.

Khương Dư Sanh đã nhận lấy ân tình này của cô ấy.

Khi nàng trở về nhà, cả căn nhà đều yên tĩnh, hộ gia đình ở tầng trên vẫn chưa về. Họ vẫn chưa về kể từ khi rời đi sau Tết âm lịch, Trang Truyền Vũ còn đoán rằng họ sẽ không quay về nữa.

Khương Dư Sanh lên lầu như thường lệ. Vào cửa, tiến vào phòng ngủ, tắm rửa, sấy tóc, chuẩn bị đọc sách một lúc rồi mới đi ngủ.


Nhưng sau khi lật qua vài trang sách, nàng không đọc được một chữ nào.

Dù thế nào thì trái tim nàng cũng không thể bình tĩnh được.

Nàng không thể không nghĩ đến Bạc Tô.

Sau một thời gian dài đằng đẵng, nàng bỏ qua quá khứ và sự yếu đuối của bản thân, cúi xuống, đưa tay mở ngăn kéo dưới gầm bàn cạnh giường, lấy một chiếc hộp gấm chôn ở nơi sâu nhất ra.

Nằm trong hộp gấm là một chiếc đồng hồ cơ nữ nhỏ màu bạc.

Phong cách của đồng hồ cơ cho thấy tuổi tác của nó.

Khương Dư Sanh im lặng nhìn một lúc lâu, dùng ngón tay cái ve vuốt bề mặt, đặt nó lên tay kia, dùng ngón cái và ngón trỏ còn lại của bàn tay phải nhẹ nhàng xoay núm vặn, một vòng, rồi lại một vòng, giống như đang khởi động bánh răng ký ức.

Sau hai vòng, kim giây của chiếc đồng hồ cơ bắt đầu đập, tích tắc, tích tắc, trong đêm tĩnh lặng, giống như một trái tim đã chết từ lâu bỗng sống lại.

Khương Dư Sanh áp nó vào tai, nhắm mắt lại, im lặng lắng nghe.

Nàng nhớ lại rất nhiều sự việc đã phủ đầy bụi, nhớ lại năm nàng mười một tuổi, Bạc Tô đã lấy chiếc đồng hồ mà cô coi như báu vật này ra, áp vào tai nàng rồi dỗ nàng ngủ. Nhớ lại năm xa cách, Bạc Tô đã tháo chiếc đồng hồ ra khỏi tay mình, đeo vào tay nàng với vẻ mặt trịnh trọng.

Cô nói: "Khương Dư Sanh, chị đợi em đến tìm chị."

Gương mặt cô gái đã trở nên rất trưởng thành, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy dịu dàng và trìu mến, làm sao Khương Dư Sanh có thể không si mê, tình sinh ý động.

Nàng biết Bạc Tô hiếm khi hứa hẹn nhưng sẽ luôn giữ lời.

Vì vậy nàng đã tin.

Nhưng năm tháng qua đi, thời gian đã bị lãng quên, một người luôn chiến đấu hăng hái một mình, dường như cũng đã mỏi mệt vì phải kiên trì.

Chiếc đồng hồ cơ tích tắc hai lần, bỗng dưng không còn động tĩnh gì nữa.

Khương Dư Sanh mở mắt, thẩn thờ một lúc lâu, rồi chợt mỉm cười, đặt đồng hồ xuống.

Có một số người, một số việc đã là quá khứ. Nếu mang ra ngoài để nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa sẽ không phù hợp.

Nàng cất chiếc đồng hồ đã chết vào hộp gấm, nhét vào ngăn kéo, đóng lại rồi nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Bạc Tô vẫn có tác động đến nàng. Giống như một cơn sóng thần bất chợt, sau khi cơn bão đi qua để lại hậu quả, làm xáo trộn sự bình yên trong nàng.

Nàng không thể ngủ được, khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mơ của nàng đều bị bóng dáng Bạc Tô lấp đầy.

Nàng mơ về cuộc gặp gỡ đầu tiên với Bạc Tô.

Nàng dường như tỉnh dậy trong giấc mơ và có thể hiểu rõ ràng rằng mình đang mơ, biết phần nào của giấc mơ thực sự đã xảy ra và phần nào là do giấc mơ bịa đặt.

Nàng mơ thấy Bạc Tô đang đứng trên cầu thang ngoằn ngoèo, lần đầu tiên cô nhìn nàng và mỉm cười với nàng. Nàng biết đây không phải là thực, đây chỉ là một giấc mộng hão huyền khác mà thôi.

Bởi vì, lần đầu gặp mặt, Bạc Tô chưa bao giờ cười với nàng, thậm chí không nói với nàng một lời. Sự lạnh lùng của cô có thể đã được thể hiện ngay từ đầu, nhưng vào thời điểm đó, nàng lại không hiểu ra.


Đó là mùa xuân năm 2004, cũng như hôm nay, trời mưa phùn day dứt. Nàng đến Bành Đảo từ thành phố miền núi cùng với mẹ là Khương Mi và bạn trai là Bạc Lâm, bố của Bạc Tô, chuẩn bị sinh sống tại đây.

Khương Mi vào đời khi mới mười tám tuổi. Bà ấy bán rượu trong hộp đêm ở tuổi hai mươi và gặp được bố của Khương Dư Sanh. Bà ấy chưa kết hôn mà đã mang thai, sau đó bị vứt bỏ. Vì lý do thể chất, Khương Mi phải sinh ra nàng, rồi để lại nàng cho mẹ ở quê nhà nuôi. Phải đến một năm trước, mẹ của Khương Mi, tức bà ngoại của Khương Dư Sanh qua đời, Khương Mi không còn cách nào khác ngoài việc phải gánh vác Khương Dư Sanh, tự mình nuôi nấng.

Nàng đã nhìn thấy quá nhiều khuôn mặt, đã nghe quá nhiều lời bà ngoại, chú, dì, thậm chí ngay cả bản thân Khương Mi nói rằng nàng đã liên lụy đến quãng đời còn lại của Khương Mi. Năm chín tuổi, Khương Dư Sanh sớm phát triển và thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, cô bé ngoan ngoãn và biết nghe lời, không bao giờ cố ý, không bao giờ làm trái bất kỳ chỉ thị nào của Khương Mi.

Khương Mi sẵn sàng đưa nàng đến sống ở Bành Đảo đã được xem như là một món quà tuyệt vời đối với nàng.

Vì thế khi biết tin nhà chú Bạc có một người chị gái hơn nàng hai tuổi sẽ đến sống cùng, nàng đã chuẩn bị tinh thần nhẫn nại, chịu đựng, nhìn mặt đoán ý.

Nhưng nàng không ngờ rằng Bạc Tô không cần nàng phải chịu đựng, cô chỉ thờ ơ mà thôi.

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đi theo Khương Mi và Bạc Lâm vào biệt thự ông thuê, chưa kịp nhìn kỹ đã nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, một cô gái cao ráo, nước da trắng trẻo mang cặp sách và mặc đồng phục học sinh xuất hiện ở cuối cầu thang.

Cô gái này rất xinh đẹp, một vẻ đẹp cao quý và thần thánh mà Khương Dư Sanh chưa từng thấy qua trong suốt cuộc đời trôi nổi của mình.

Cô dường như không ngờ rằng sẽ có người đột nhiên đến nhà mình, dừng lại ở cầu thang, lạnh lùng nhìn họ qua khoảng không.

Bạc Lâm chào cô: "Thưa một tiếng đi, vừa lúc xuống gặp một chút." Cũng không thân thiết lắm nhưng giọng điệu lại khá nuông chiều.

Bạc Tô không cảm xúc, cũng không lên tiếng. Khương Mi kéo tay áo Khương Dư Sanh, dạy nàng: "Nhóc, gọi chị đi."

Khương Dư Sanh thích chị gái xinh đẹp này.

Vì vậy, nàng mỉm cười ngọt ngào, chân thành gọi: "Chị ơi."

Dịu dịu, còn mang theo chút vị sữa.

Bạc Tô giống như gật đầu, cũng giống như không gật. Không nói gì, chỉ đi ngang qua bọn họ, cầm ô ra khỏi cửa biệt thự.

Không khí khô đi trong im lặng, khiến Bạc Lâm phải xấu hổ mắng mỏ lung tung.

"Ranh con, thái độ của mày là sao thế? Mẹ nó, tao là bố mày hay mày là bố tao đấy?"

"Nói chuyện đi, mày câm à?!"

Bạc Tô thờ ơ, giống như một cây tre mỏng vừa mới mọc thành từng đốt, mảnh khảnh nhưng ngoan cường, cầm ô bước đi trong mưa bụi triền miên.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ý: Bạc Lâm và Khương Mi chưa từng đăng ký kết hôn cũng như tổ chức hôn lễ. Khương Dư Sanh và Bạc Tô không có quan hệ trên pháp luật hay huyết thống, hơn nữa tất cả mọi người đều biết Khương Dư Sanh và Bạc Tô không phải là chị em ruột.

- -

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui