Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Em có thể cho chị mượn chỗ ở một đêm được không?

*

Không cho Bạc Tô bất kỳ cơ hội nào để nói. Sau khi vào nhà, Khương Dư Sanh gật đầu với cô rồi đi thẳng lên tầng hai.

Nàng chưa hoàn toàn nhận ra mọi thứ đã phát triển đến hiện tại như thế nào. Nàng không muốn biết hay đoán xem Bạc Tô có tâm lý và suy nghĩ gì mà đến đây.

Nhưng không tránh khỏi, nàng lại nghĩ đến bộ đồ ăn vượt đại dương kia.

Nàng tình nguyện trì độn bản thân một chút.

Nàng mở cửa tầng trệt, bước vào sảnh tầng hai, đóng cửa lại, tựa vào cửa, lặng trong bóng tối.

Nàng cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ xao lãng trong đầu, nhưng tiếng bước chân khó chịu của Bạc Tô vang lên đúng lúc trên hành lang, nối tiếp nhau, như dẫm lên nhịp tim nàng, ngày càng gần rồi lại xa.

Khương Dư Sanh hơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở dài, thẳng lưng đi về phía trước.

Mới đi được hai bước, điện thoại trong túi rung lên, Khương Dư Sanh dừng lại theo bản năng, lấy ra, mới phát hiện là tin nhắn rác. Nàng tùy ý xóa đi, nhớ đến việc hỏi Trang Truyền Vũ xem đã về tới quán trọ Thính Phong chưa?

Nhưng nhìn thời gian ở góc trên bên phải điện thoại, nàng đoán vẫn còn hơi ngắn nên khóa màn hình, chuẩn bị gửi lại sau khi về phòng.

Tuy nhiên, ngay khi nàng vừa nhấc chân lên lần nữa, trong bóng tối lại có thêm vài tiếng động nữa - lần này là cửa tầng.

Có ai đó gõ cửa ba lần, không nhẹ cũng không mạnh, không gấp cũng không chậm.

Tim Khương Dư Sanh đập không thể giải thích được theo âm thanh đó.

Nàng đứng đó, xoay người vừa mở cửa vừa giả vờ như không nghe thấy, tiếng gõ cửa lại vang lên một cách có trật tự.

Nó vẫn có nhịp điệu và âm lượng dễ chịu.

Khương Dư Sanh không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Nàng xoay người, trước khi Trì Kỳ mở cửa, đã mở cửa trước.

Người đứng ngoài cửa đúng là Bạc Tô.

Cô tỏ vẻ bình tĩnh, trong tay vẫn cầm cần kéo, giải thích: "Cửa trên tầng cao nhất không mở nên chị không vào được."

Khương Dư Sanh sửng sốt.

"Tôi cũng không có chìa khóa."

Bạc Tô nói: "Chị biết."

Biết còn tìm đến nàng? Nàng khó hiểu: "Thì?"

Hàng mi dài như lông quạ của Bạc Tô run run, hỏi: "Các em có phòng trống không, có thể cho chị mượn một phòng qua đêm được không?"

Lại là đôi mắt trầm lặng và đầy mê hoặc đó, vẫn đang ngóng nhìn nàng.

Khương Dư Sanh nuốt khan, dời tầm mắt.

Nàng muốn nói không, bây giờ cũng không phải quá muộn, nên việc tìm nhà nghỉ B&B hay khách sạn để ở chắc hẳn không khó khăn gì. Nhưng Trì Kỳ hình như đã nghe thấy tiếng gõ cửa, hoặc có giọng nói ngoài cửa, mở cửa thò đầu ra khỏi phòng ngủ.

"Có chuyện gì vậy?" Cô ấy tò mò hỏi, quan tâm.

Bạc Tô bình thản, dè dặt gật đầu với cô ấy, lịch sự thuật lại một lần: "Cửa lên tầng trên không mở, chị muốn hỏi các em có dư phòng không, có thể cho chị mượn một đêm được không? "


"À." Trì Kỳ mấp máy miệng nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Đúng vậy, nhưng cô ấy không dám tùy tiện đồng ý. Cô ấy chuyển sự chú ý sang Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh không muốn làm khó Bạc Tô trước mặt người khác nên đành phải đáp lại: "Trong phòng làm việc không sử dụng có một chiếc giường gấp đơn do người thuê trước để lại, có lẽ không phải là nơi tốt để ngủ. "

Bạc Tô kim tôn ngọc quý cũng không quá kén chọn: "Không sao đâu."

Khương Dư Sanh không thể nói thêm gì nữa, nghiêng người để cô vào. Sau khi cho cô vào, Trì Kỳ chần chừ muốn nói lại thôi, vừa ra đã lui vào phòng. Sau đó, nàng dẫn Bạc Tô đến phòng làm việc nhìn xung quanh như một chủ nhà bình thường sẽ làm với khách, giúp cô tìm chiếc giường gấp trong góc, mở ra đặt bên cạnh cô, cuối cùng đưa cho cô chiếc chăn mỏng sạch sẽ mà Trì Kỳ nhiệt tình tặng.

"Không có gối dư." Thái độ của nàng không nóng cũng không lạnh.

Dường như Bạc Tô không để ý: "Không sao."

Khương Dư Sanh ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng tắm rửa tay.

Phòng tắm không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, Khương Dư Sanh đứng trước bồn rửa, liếc mắt nhìn thấy Bạc Tô đi theo mình.

Cô đứng ngoài cửa như chờ nàng ra.

Chắc là chiếc giường gấp đã lâu không được sử dụng, dưới chân giường còn có bụi bẩn, vừa mới mở ra đặt lên, trên tay đã có chút vết bẩn.

Khương Dư Sanh ấn vòi nước, xoay người đi ra ngoài, quả nhiên Bạc Tô cũng vào sau nàng.

"Chị muốn..." Khương Dư Sanh đi được hai bước, nghĩ tới điều gì đó, quay người lại, trước khi nói, nàng vô tình nhìn thấy gương mặt đang cúi đầu rửa tay của Bạc Tô, ảo tưởng rằng thời gian đang đảo ngược, cả hai quay lại cơn mưa lúc chạng vạng không lâu sau khi nàng đến nhà họ Bạc. Bạc Tô dẫn nàng lên phòng tắm, mở từng vòi một, nói cho nàng biết bên nào là nước nóng, bên nào là nước lạnh.

Khi đó, bầu không khí giữa cả hai cũng nặng nề thế này, còn gương mặt của Bạc Tô vẫn rất đẹp, rất thuần khiết.

Khiến nàng sững sờ trong vài giây.

Khương Dư Sanh dời tầm mắt: "Muốn tắm thì tắm trước đi. Chị tắm xong tôi sẽ tắm sau."

Bạc Tô không khách sáo: "Ừm, cảm ơn."

Khương Dư Sanh gật đầu ngắn gọn, không nói gì rồi đi sang phòng ngủ bên cạnh. Nàng đóng cửa lại, kéo ghế ra, ngồi trước máy tính, bật máy lên, cố gắng hết sức gạt bỏ mọi chuyện tối nay như một tình tiết không đáng kể, nhưng những động tác của Bạc Tô luôn làm nàng khó chịu.

Nàng có thể nghe thấy Bạc Tô đi ra khỏi phòng tắm bên cạnh, rồi lại đi vào, khóa cửa, bật vòi hoa sen và tiếng nước chảy.

Nó như một cơn mưa lớn trút xuống lòng nàng.

Nàng không kìm được hạt giống ký ức nảy mầm theo cơn mưa, không khỏi nhớ lại quá khứ, nhớ lại lần cuối cùng mình và Bạc Tô sống cùng tầng, nghe thấy tiếng nước tắm của cô vào đêm trước khi cô rời Bành Đảo mười hai năm trước.

Ngày hôm đó đối với nàng dường như là ngày tận thế, ngay cả khi Bạc Tô đang tắm, nàng cũng không muốn rời đi, phải di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ, chạy đua với thời gian để cảm nhận được sự hiện diện của cô. Ngồi trước cửa phòng tắm, lắng nghe tiếng nước chảy trong người và tiếng nước mắt xôn xao của nàng bên ngoài.

Đêm đó, họ lại ngủ chung giường sau một thời gian dài xa cách.

Trời còn sáng sớm, không ai buồn ngủ, họ nhìn lên trần nhà nhưng không ai nói gì.

Đêm hè tịch mịch, tiếng ve kêu inh ỏi khiến lòng người càng thêm khó chịu.

Cuối cùng nàng không nhịn được, quay người lại, đối mặt với Bạc Tô và hỏi: "Chị ơi, chị có quay lại không?"

Khi đó, nàng không biết công ty của Bạc Lâm đang gặp khó khăn về tài chính, nghĩ rằng mình sẽ luôn bám trụ trên hòn đảo này và sống bình thường như hàng ngàn ngày đêm trước đây.

Bạc Tô nhẹ nhàng đáp: "Chị không biết."

Khương Dư Sanh không nghe được cảm xúc của cô.


Quầng mắt của nàng đột nhiên đỏ lên. Nàng không hiểu, trên hòn đảo này chẳng lẽ không có thứ gì xứng đáng với nỗi hoài niệm và khao khát của Bạc Tô sao? Tại sao cô có thể kiên quyết như vậy khi nói muốn rời đi, nói rằng không biết mình có quay lại hay không, hay tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ tất cả sự dịu dàng và mơ hồ mà nàng cảm nhận được trong quá khứ đều là mơ tưởng và đa cảm của mình sao?

Nàng nhìn chằm chằm vào Bạc Tô, nước mắt không biết cố gắng lăn xuống, hơi thở nặng nề.

Cuối cùng Bạc Tô cũng quay người lại, nhìn chằm chằm vào nàng trong bóng tối.

Đôi mắt đen của cô bình tĩnh, như có ngàn chữ trong đó, cũng giống như một vực nước sâu không có gì, Khương Dư Sanh không thể phân biệt rõ ràng, tầm nhìn ngày càng mơ hồ.

Nàng buồn bực quay lưng lại, nhưng đây lại là lần đầu tiên Bạc Tô chủ động vươn tay ôm lấy nàng.

Hương thơm trên người cô rất lạnh, lời nói luôn lạnh lùng, nhưng cánh tay và nhiệt độ cơ thể lại luôn rất ấm áp. Khương Dư Sanh không nhịn được quay sang ôm lấy cô, thật chặt và âu yếm, rúc vào hõm cổ cô.

Bạc Tô không nói gì, chỉ bất động ôm nàng, khóc như người gỗ.

Khương Dư Sanh khóc đến cảm xúc, không khỏi cắn thật mạnh vào vai cô.

Nàng cắn chặt, không biết là vì giận, vì ham muốn hay vì đau đớn bất lực, cũng hoặc là, hy vọng rằng cô sẽ luôn nhớ mãi nàng.

Ít nhất, hãy nhớ đến nỗi đau nhỏ mà nàng đã để lại cho cô.

Bạc Tô không đẩy nàng ra, thậm chí không nói một lời, chỉ lắc nhẹ cơ thể, hít thở sâu hơn một chút. Một lúc sau, cô chạm vào gáy nàng, dùng mũi ve vuốt đỉnh đầu nàng đầy yêu thương.

Một lúc lâu sau, nàng khóc mệt, thôi khóc, khụt khịt, ngẩng đầu ra khỏi hõm cổ Bạc Tô, Bạc Tô nói: "Chị sẽ gọi điện và gửi bưu thiếp cho em."

Lúc này, nàng mới cố gắng nín khóc, mỉm cười đồng ý: "Được rồi, chị đã hứa với em rồi đấy, không được gạt em."

Dường như Bạc Tô cười nhẹ một tiếng, trong mắt có ánh sáng dịu dàng đáp lại nàng: "Ừm, chị hứa với em."

Khương Dư Sanh làm nũng, quấn lấy cô muốn nghoéo tay trẻ con, Bạc Tô cũng hợp tác đầy nuông chiều.

Vì vậy, Khương Dư Sanh tôn sùng lời hứa này, tin tưởng tuyệt đối vào nó.

Nàng ngày đêm mong chờ, trông mòn cả mắt, đếm từng giờ, trông đợi những cuộc gọi, những lá thư từ phương xa.

Nhưng Bạc Tô dường như mất trí, hay nói cách khác là biến mất.

Ngoại trừ hai cuộc điện thoại lúc đầu và một vài cuộc trò chuyện ngắn với nàng trên QQ, không có tin tức gì từ cô nữa.

Một tháng, hai tháng, ba tháng, cho đến khi bị buộc rời khỏi Bành Đảo, nàng chưa chưa từng hỏi được lá thư của Bạc Tô trong phòng liên lạc của trường, cũng không đợi cuộc gọi của Bạc Tô nữa.

Trang Truyền Vũ đã mơ hồ đoán được: "Chắc Bạc Tô không muốn liên lạc với em nữa. Hẳn cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra với bố mình nên sợ bị liên lụy và bỏ đi rồi. Em đừng ngốc nữa, đừng nghĩ đến cô ấy nữa. Người ta đang sống một cuộc sống tốt đẹp, hả hê để lại em sống khổ ở Bành Đảo như vậy, cho nên đừng ngu ngốc nữa được không?"

Nhưng nàng không tin.

Việc không chịu bỏ cuộc đôi khi giống như một sự tự sát chậm rãi, hành hạ con người đến mức điên loạn, đôi khi quá lạc quan, đôi khi lại vô cùng đau buồn. Nàng đã sống trong cuộc sống như vậy suốt hai năm, cho đến khi câu "Không quen biết" của Bạc Tô cuối cùng cũng cho nàng nghỉ ngơi.

Nàng nhận ra hiện thực, rơi vào cát bụi, không còn ảo tưởng về việc lên thiên đường hay bị luyện ngục trong địa ngục nữa.

Nàng chỉ không hiểu tại sao Bạc Tô lại xuất hiện.

Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, lại mở ra, lấy tai nghe chống ồn đeo vào, gửi tin nhắn hỏi thăm Trang Truyền Vũ, sau đó mở phim tài liệu trên trang web video, cố gắng làm cuộc sống buổi tối của mình không bị xáo trộn, trở lại trạng thái bình thường.


*

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, Khương Dư Sanh đã bôi kem che khuyết điểm dày lên mắt, để lại lời nhắn cho Trì Kỳ rằng có khả năng nàng sẽ không đến nhà hàng, nhớ lấy chìa khóa rồi rời đi rất sớm.

Đầu tiên nàng đến chợ rau mua tôm sống, thịt lợn, sườn và chân gà tươi sống, sau đó lấy những nguyên liệu đặt mua ở chợ rau thường được nhận sau cùng và mang về nhà hàng trước. Sau đó, nàng vào bếp làm món trà Quảng Đông tinh tế với từng nguyên liệu vừa mua, theo thời gian, nàng đến bến tàu nhận một mẻ nguyên liệu khác được chuyển đến bằng phà, cuối cùng quay lại bếp chuẩn bị hai món còn lại, hoàn thành công việc hôm nay.

Trước khi Trì Kỳ và những người khác đến nhà hàng ăn sáng, nàng lại đóng cửa Chu Đạo lại, cầm túi giao hàng đi đến Thính Phong B&B đúng lúc Trang Truyền Vũ chuẩn bị thức dậy.

Thính Phong B&B trông như vẫn chưa thức giấc, vẫn mơ hồ đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Khương Dư Sanh nhẹ nhàng đi vào đại sảnh, người phục vụ trước sảnh đợi nghe tiếng bước chân lập tức ngồi thẳng dậy, chuẩn bị trịnh trọng chào đón khách, khi nhìn thấy là Khương Dư Sanh, lập tức cười toe toét: "Chị Tiểu Dư, hôm nay đến sớm thế?"

Khương Dư Sanh cong môi nói: "Chào buổi sáng." Cô lắc lắc túi giao hàng trong tay, hỏi: "Tôi đi giao đồ ăn cho bà chủ của mọi người, chị ấy dậy chưa?"

Người phục vụ ra vẻ "biết ngay mà", đáp: "Vẫn chưa, vẫn đang ngủ."

Khương Dư Sanh hiểu rõ: "Vậy tôi lên trước."

Nàng đặt thêm một túi giao hàng nữa lên quầy phục vụ và nói: "Nếu mọi người chưa ăn sáng thì có thể thử, có thể không quá chính thống nhưng cũng không quá khó ăn đâu. "

Người phục vụ ngạc nhiên vui vẻ, lập tức xua tay: "Không, không, sao có thể, tay nghề của chị Tiểu Dư bọn em đều thử qua hết rồi mà? Cảm ơn nhé, chút nữa em đổi ca sẽ chia cho mọi người."

Khương Dư Sanh mỉm cười, nhận lời khen của cô ấy, xoay người đi lên lầu, không nói thêm lời khách sáo nào nữa.

Nàng không thường xuyên lên lầu tìm Trang Truyền Vũ, cho nên lần đầu lên lầu tìm Bạc Tô, nàng đã đi sai hướng, may là phòng riêng của Trang Truyền Vũ ở tầng trên cùng, chỉ có hai phòng, một trái và một phải, cô ấy sống ở bên trái nên rất dễ phân biệt, không cần nàng phải làm nhiều bài tập.

Nàng ngựa quen đường cũ đến trước cửa phòng dễ dàng, gõ nhẹ vào cửa.

Một giọng nói lười biếng nhanh chóng vang lên từ trong cửa: "Cửa không khóa, vào đi."

Khương Dư Sanh vặn tay nắm cửa đẩy vào.

Trong phòng, rèm cửa hé mở, mọi thứ đều ở trạng thái sáng tối.

Trang Truyền Vũ nằm sấp, trên người đắp chăn điều hòa, nghiêng người hướng ra cửa, tóc rối bù. Nhìn thấy là Khương Dư Sanh, cô ấy hừ một tiếng, quay đầu đi, vùi gương mặt xinh đẹp vào gối, lẩm bẩm: "Em đến đây làm gì?"

Khương Dư Sanh im lặng cười.

Nàng đến gần, ngồi xuống mép giường của Trang Truyền Vũ, nhẹ giọng nói: "Em đến đây để chịu đòn nhận tội."

Trang Truyền Vũ lại "hừ" một tiếng, nhưng cũng không nói gì tiêu cực.

Khương Dư Sanh nhìn ra cơn giận của cô ấy đã gần hết, nên dịu giọng dỗ dành: "Em mang đồ ăn nhẹ Quảng Đông mà chị thích nhất đến đấy, mau dậy ăn đi."

Trang Truyền Vũ mạnh miệng: "Không ăn!"

Khương Dư Sanh dụ dỗ: "Thật sự không ăn sao? Có bánh bao tôm, chân gà, xíu mại, gà nếp, sườn heo đậu đen, đều là nguyên liệu tươi ngon buổi sáng em đi chợ chọn cả, nóng hổi mới ra lò đó."

"À, còn có mì hoành thánh nữa, nếu để lâu sẽ nguội, không ngon đâu."

Trang Truyền Vũ đột nhiên xoay người ngồi dậy: "Đừng nói nữa!"

Khương Dư Sanh im lặng, chớp chớp mắt.

Trang Truyền Vũ nhìn nàng hai giây, cuối cùng không nhịn được nữa, cười nói: "Em vẫn còn chút lương tâm đấy."

Không hoàn toàn trọng sắc khinh bạn.

Kỳ thật tối hôm qua khi trở về cô ấy đã khóc rất nhiều, sau khi nghe một bài hát thuở nhỏ, cơn giận gần như đã bay mất. Bạn bè thân đến mấy cũng khó có thể can thiệp vào đời sống tình cảm của nhau, nhờ Khương Dư Sanh mà cô ấy đã hiểu được điều này từ lâu. Chỉ là vì đối phương là Khương Dư Sanh, cô ấy quá đau lòng thay nàng, nên quan tâm sẽ bị loạn, không chừng mực.

Sau khi bình tĩnh lại, cơn giận của cô ấy cũng dịu đi.

Đây không phải là ngày đầu tiên cô ấy biết Khương Dư Sanh là người dễ mềm lòng, tốt bụng và đứng đắn, đối xử tốt, chính trực với tất cả những người từng đối tốt với nàng. Không biết điều, không biết ý là Bạc Tô, sao lại muốn giận Khương Dư Sanh, làm khó nàng?

Cô ấy tự thuyết phục mình rằng sau cơn mưa, bầu trời sẽ trong xanh, cảnh xuân tươi đẹp.

"Em đợi chút, chị đánh răng rửa mặt."


Cô ấy bước ra khỏi giường bằng đôi chân dài, bước vào phòng tắm trong dãy phòng, bắt đầu tắm rửa.

Khương Dư Sanh tốt tính đáp: "Ừm." Nàng lấy hết đồ ăn trong túi giao hàng ra, đặt lên chiếc bàn thấp cạnh cửa sổ cách đó không xa.

Bên cạnh bậu cửa sổ có một cuốn sách đang đọc dở có đánh dấu trang, Khương Dư Sanh nhìn tên ở gáy sách, đó là cuốn sách mà nàng vừa nhìn thấy trong danh sách sách của Thẩm Già Hòa cách đây không lâu. Khi đó Trang Truyền Vũ còn nói, cuốn sách mà mấy người đang đọc hả, tôi còn chẳng buồn xem, vừa thấy đã ngáp vài cái xong ngủ mất rồi.

Khương Dư Sanh mỉm cười, lòng rõ như gương.

Trong phòng tắm, Trang Truyền Vũ vừa vỗ nước, vừa thò đầu ra hỏi: "Bà Lưu vẫn chưa có lịch phẫu thuật sao?"

Nụ cười của Khương Dư Sanh thoáng nhạt đi, lộ ra chút lo lắng: "Chưa."

Hôm đó đến thăm bà Lưu, nàng đã hẹn và đi khám lần đầu tiên, được xác nhận là thận ứ nước, có thể do sỏi đường tiết niệu làm tắc niệu đạo, cả hai đã đến bệnh viện nhiều lần, sau khi tán sỏi ngoài cơ thể không hiệu quả, chuẩn bị chuyển sang phương pháp phẫu thuật xâm lấn tối thiểu. Tuy nhiên, số giường ở bệnh viện số một quá chật nên phải làm thủ tục nhập viện trước, người dân xếp hàng ngoài bệnh viện, phải làm tất cả các xét nghiệm tiền phẫu có thể làm được sau khi nhập viện.

Lúc đó họ nói rằng bệnh nhân sẽ được thông báo nhập viện sớm nhất trong vòng một tuần và trễ nhất là trong vòng một tháng, tuy nhiên, hiện tại, đã hơn nửa tháng trôi qua mà vẫn không có tin tức gì cả.

Trang Truyền Vũ đoán: "Chắc có người vào trước rồi. Hôm qua chị nghe Hiểu Lâm ở quầy lễ tân nói gần đây dì của bạn em ấy cũng được chẩn đoán mắc bệnh sỏi đường tiết niệu, cần phẫu thuật xâm lấn tối thiểu tại Bệnh viện số 1 thành phố. Bà ấy chỉ mất một tuần kể từ khi có kết quả xét nghiệm cho đến khi nhập viện, thậm chí còn muộn hơn em nữa. "

Cô ấy ném miếng bông vào thùng rác, bắt đầu bôi kem dưỡng da: "Hay là chị nhờ bố nhờ ai đó xem liệu có thể ngăn người khác chen số được không nhé?"

Khương Dư Sanh do dự một chút, không đồng ý, cũng không từ chối ngay.

Trang Truyền Vũ biết nàng không thích phiền người nên quyết định thay: "Vậy đi, nếu đợi thêm hai ngày nữa mà vẫn không có tin tức gì thì chúng ta nghĩ cách vậy."

Khương Dư Sanh thực sự lo hậu quả của việc trì hoãn quá lâu, đành phải làm phiền cô ấy: "Được rồi, cảm ơn chị và chú trước."

"Hừ." Trang Truyền Vũ cười ngồi xuống bên cửa sổ lồi, ra vẻ khó xử: "Chỉ nói miệng thôi thì chưa đủ."

Khương Dư Sanh cũng cười: "Vậy đại tiểu thư còn có chỉ thị gì nữa?"

Trang Truyền Vũ kiêu ngạo giơ đũa lên: "Ngồi xuống, ăn cùng chị vài đũa đi."

Khương Dư Sanh khẽ cười ra tiếng, thuận theo ngồi xuống.

Hai người ngồi trước cửa sổ lồi, tận hưởng ánh nắng ban mai, trò chuyện và thưởng thức bữa sáng. Trong khoảng thời gian này, Trang Truyền Vũ không bao giờ nhắc đến Bạc Tô nữa, tựa như sự khó chịu do cô gây ra tối qua chưa từng tồn tại, Khương Dư Sanh cũng không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa chứ đừng nói đến việc xin chìa khóa cho Bạc Tô.

Nàng nghĩ rằng Bạc Tô sẽ tự giải quyết. Nếu không còn cách nào khác thì việc cô biết khó mà lui cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Nhưng nàng thực sự không ngờ rằng mình đã đánh giá quá cao Bạc Tô, hay nói cách khác, nàng đã đánh giá thấp Bạc Tô và xem nhẹ sự thuận thế của cô ——

Khoảng chín giờ tối hôm đó, khách đến ăn ngày càng ít, trước giờ đóng cửa, nàng lại nhìn thấy Bạc Tô đang đứng trước quầy phục vụ.

Cô mang khẩu trang, xõa tóc, mặc một chiếc váy dài thanh lịch với đường cắt chỉn chu và vòng eo thon gọn, trên tay cầm một chiếc túi đựng máy tính, bước qua cửa với dáng vẻ nổi bật và khí chất bắt mắt.

Khương Dư Sanh ngạc nhiên.

Dưới ánh nhìn của nàng, Bạc Tô bước lại gần, mày hơi giãn ra. Trong đôi mắt lạnh lùng của cô ánh lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Chị đến Nhất Phương uống cà phê, không có chìa khóa, không thể về được." Cô bình tĩnh nói, có chút áy náy.

Khương Dư Sanh: "..."

--

Tác giả có lời muốn nói:

Người phục vụ ở Chu Đạo: A a a a, chúng ta lại gặp CP rồi!

Những người phục vụ ở Thính Phong: A a a a a, hôm nay ăn ngon quá đi thôi.

Mọi người đều có một tương lai tươi sáng

Tiểu Vũ và Tiểu Bánh Quy:...

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui