Edit: Tiểu Lăng
Khương Trì ôm lấy Tô Đường từ phía sau, môi anh gần như kề bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai bé xinh trắng nõn của cô. Anh nhẹ nhàng gọi, “Bánh Bao.”
Dù chỉ là hai tiếng đơn giản nhất, nhưng mặt Tô Đường vẫn đỏ tới mang tai.
Giọng Khương Trì như mang theo một ma lực nào đó. Tất cả những tình cảm khắc cốt, những dịu dàng trăm bề, những tâm tư hàng đêm, đều hóa thành một tấm lưới trói chặt Tô Đường, không để lối nào cho cô thoát.
Giọng Khương Trì vẫn vậy, vẫn trầm thấp đầy khêu gợi; phối với âm điệu đặc trưng của anh, phải gọi là quyến rũ phát nổ.
Dẫu đã rất lâu không được nghe tiếng anh, nhưng giọng nói ấy đã sớm in sâu vào đầu Tô Đường, bất kể bao lâu cô cũng sẽ không quên được.
Lỗ tai Tô Đường nóng lên, cô nhẹ giọng đáp.
“Bây giờ vẫn không cần đêm đầu của anh à?” Giọng nói lẫn ý cười của Khương Trì nhẹ nhàng vang lên. Một câu nghe như đùa giỡn lại vẫn chan chứa nhu tình bách chuyển thiên hồi của Khương Trì.
Đến giờ, Tô Đường vẫn nhớ lời Khương Trì nói năm cấp ba ấy, “Em có muốn đêm đầu của anh không?”
Cô của lúc ấy, hẳn chưa từng nghĩ tới tương lai của mình và Khương Trì đi?
Cũng không phải không muốn nghĩ, mà là không dám nghĩ.
Đối với một cô nhát gan, mẫn cảm và tự ti khi ấy, Khương Trì giống như một vầng trăng sáng trên cao, là một tồn tại mà cô chỉ có thể ngưỡng vọng chứ không thể nào vươn tới.
Nhưng ai ngờ, sau khi chung đụng với Khương Trì, cô lại thay đổi nhiều đến thế? Cô đã trở nên tự tin hơn, ưu tú hơn, đủ để xứng với anh.
Ròng rã ba năm, mới nghe lại lời này lần nữa, nhưng da mặt Tô Đường vẫn chưa đủ dày, đâm ra mặt cô lập tức nóng lên.
Cô chưa đáp ngay. Bởi trạng thái bây giờ khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô chỉ muốn mặc quần áo tử tế lại rồi nói chuyện với Khương Trì.
Nhưng Khương Trì hoàn toàn không cho Tô Đường cơ hội chần chừ, “Hử?”
“Không muốn, không muốn.” Che giấu bối rối dưới đáy lòng, Tô Đường liên thanh nói không muốn. Cô không nhịn được giật giật cơ thể, cô muốn mặc quần áo; nhưng Khương Trì lại ôm cô rất chặt, hoàn toàn không để cô tránh thoát.
Khương Trì dán mặt mình lên mặt cô. Đây là một tư thế rất thân mật, Tô Đường cảm thấy mặt mình càng trở nên nóng hơn.
Trong giọng Khương Trì có chút ấm ức nhàn nhạt, “Nhưng anh rất muốn cho em, làm sao bây giờ?”
Tô Đường nghe vậy, tim bỗng đập mạnh.
Một Khương Trì mềm giọng làm nũng như thế này, khiến Tô Đường không chống đỡ nổi. Anh dịu dàng như vậy, để cô không tài nào từ chối được.
Cô vẫn luôn biết, trong lòng Khương Trì, cô là đặc biệt; trước mặt cô, anh hoàn toàn khác so với ở trước mặt người ngoài.
Anh có thể lạnh lùng với người khác; nhưng với cô, anh mãi mãi dịu dàng như vậy. Như chính anh từng