Edit: Đào Sindy
Khương Trì không biết cách dỗ con gái đang khóc.
Nếu là đám bạn gái trước kia khóc như thế trước mặt anh, anh chắc chắn sẽ bỏ đi không quay đầu nhìn lại, lười quản sống chết của đối phương.
Nhưng bánh bao mềm trước mắt này, nếu anh đi thật, đoán chừng cô có thể khóc như thế thật lâu.
Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào yếu đuối hơn cô.
Khương Trì ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Đồ ăn đâu? Anh đói rồi."
Tô Đường dùng tay lau nước mắt, động tác này, cô làm rất vô tội, cặp mắt vừa khóc xong nhìn rất hiền dịu, cô nhẹ nói: "Để em bưng đồ ăn ra. Nhiệt độ hẳn vừa vặn."
"Chờ một chút, tay em sao rồi?" Khương Trì nhìn chăm chú, thấy trên tay Tô Đường có một vết đỏ. Anh híp mắt, vết đỏ này lộ ra trên màu da trắng nõn của Tô Đường, nhìn qua cực kỳ chói mắt.
"Không sao đâu, ban nãy dì Trầm nắm hơi căng thẳng một chút." Tô Đường mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích.
Khương Trì nghe vậy à một tiếng, liếm liếm môi, trong lòng không nhịn được nghĩ, bánh bao nhỏ khóc không chỉ lợi hại, còn vô cùng yếu ớt.
Tô Đường đến phòng bếp, bưng toàn bộ đồ ăn ra.
Hai người an tĩnh ăn xong cơm tối, cơm nước xong xuôi, Tô Đường cẩn thận từng li từng tí nói với Khương Trì: "Khương Trì, thật xin lỗi."
Khương Trì sững sờ: "Hả?"
"Vừa rồi em chọc giận anh, thật xin lỗi."
Tô Đường cẩn thận nhìn Khương Trì, mắt hạnh mở to, đầy chân thành nhìn anh, nhìn qua vừa vô tội vừa đáng thương.
Khương Trì không dám tin, trên thế giới này còn có người có tính cách yếu ớt như vậy. Rõ ràng không phải cô sai, nhưng cô hoàn toàn làm cứ như là mình sai, đồng thời thành tâm thực lòng nói xin lỗi.
"Em vẫn luôn thế này à?" Khương Trì nhíu mày hỏi.
Tô Đường nghĩ Khương Trì còn đang trách cô nói thay dì Trầm khi nãy, nghe anh hỏi như vậy, lắc đầu liên tục nói, giọng mềm nhũn: "Sau này em sẽ không vậy nữa. Anh đừng tức giận."
Khương Trì biết Tô Đường không hiểu dụng ý thật sự lời anh hỏi. Anh liếm môi: "Anh không tức giận. Chỉ là."
Tô Đường ngước mắt nhìn anh, ánh mắt mê mang.
Khương Trì đối mặt với ánh mắt như vậy, đột nhiên lời gì cũng nói không được nữa.
Anh đưa thay sờ đầu Tô Đường: "Được rồi, sau này có anh đây bảo vệ em."
Sáng hôm sau, Tô Đường đang ở phòng bếp vội vàng nấu cháo, đột nhiên cổng truyền đến tiếng đàn ông rống lên giận dữ.
"Khương Trì, mày lại làm gì vậy hả!"
Tô Đường giật nảy mình, tay theo bản năng lắc một cái.
Lần này, tô trong tay không thoát khỏi như lần trước, mà trực tiếp ngã xuống nát bét.
Trên mặt đất đầy mảnh vỡ của tô bể. Nhưng giờ phút này Tô Đường không rảnh đi nhặt từng chút từng chút lên.
Bởi vì cô nhận ra giọng nói đó. Thuộc về Khương Ưng! Ông đã về!
"Làm sao?" Giờ phút này,giọng Khương Trì hững hờ không vội không chậm vang lên.
"Mày còn mặt mũi hỏi thế nào? Dì Trầm đã làm gì trong nhà? Mà mày muốn đuổi bà ấy?" Trong giọng chất vấn của Khương Ưng đầy phẫn nộ, và thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của ba với con trai mình.
"Tôi thấy bà ta không vừa mắt." Khương Trì tùy ý trả lời.
"Tự mày nói xem, ngoại trừ đám bạn xấu của mày, ai có thể khiến mày thuận mắt? Ông đây cũng không vừa mắt mày, đúng không?"
Khương Trì nhẹ à một tiếng, chẳng khác gì biến tướng thừa nhận Khương Ưng.
Khương Ưng không thích nhất là lúc Khương Trì có bộ dáng cà lơ phất phơ không chịu học: "Bây giờ cánh của mày cứng rồi, hả? Bảo mẫu trong nhà đã đổi mấy người, mày nói xem?"
"Đổi thì đổi thôi."
Khương Ưng bị Khương Trì chẳng hề để ý thái độ nổi trận lôi đình, lấy ra dây lưng chuẩn bị động thủ.
"Mày dùng giọng điệu gì thế? Hừ? Hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ tên nghịch tử này thật tốt!" Khương Ưng nói xong, liền quất dây lưng, hung hăng đánh trên lưng Khương Trì.
Khương Trì nhịn không được rên khẽ một tiếng, sau đó chăm chú mím môi, không nói một lời.
Tô Đường nhìn thấy Khương Ưng quật dây lưng với cường độ cao, trong lòng run lên, không còn kịp nghĩ nữa, vẻn vẹn theo bản năng lập tức xông ra ngoài, chắn trước mặt Khương Trì, hai tay mở ra, cản Khương Trì lại sau lưng mình.
Tô Đường vội vàng thuyết phục: " Chú Khương, đừng đánh nữa!"
Khương Ưng nhìn thấy cô bé mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn, miễn cưỡng đè nén xuống cơn tức trong đầu, ông nói với cô: "Cháu về phòng của mình đi."
Tô Đường lắc đầu, cô không biết mình đã tích dũng khí từ khi nào, kiên định ngăn trước người Khương Trì, thay Khương Trì giải thích nói: " Chú Khương, lần trước lưng Khương Trì bị thương còn chưa khỏi. Lần trước anh ấy phát sốt, còn phải đi bệnh viện truyền nước biển đó."
Khương ưng nghe Tô Đường nói, nhíu mày, quay đầu hỏi Khương Trì: "Tô Đường nói đều là thật?"
Khương Trì một mực không nói gì, nghe Khương Ưng tra hỏi cũng chỉ dùng gương mặt lạnh lùng, lưng eo thẳng tắp, cứ như mãi mãi cũng sẽ không khom lưng.
Tô Đường thấy Khương trì chậm chạp không nói gì, liền vội vàng thay anh giải thích: " Chú Khương, là thật, trong phòng Khương Trì còn có thuốc nước, băng gạc bệnh viện đưa."
Khương Ưng nghe vậy trầm mặc mấy giây.
Ông không tiếp tục cầm dây lưng quật Khương Trì, mà nói một chủ đề khác: "Tao sẽ gọi dì Trầm về."
"Không được!" Khương Trì trực tiếp từ chối.
Khương Ưng nghiêm mặt, ông nhìn Khương Trì, âm điệu mãnh mẽ: "Cái nhà này còn chưa tới phiên mày làm chủ!"
Mặt Khương Trì không biểu tình, bộ dáng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Tô Đường thấy bầu không khí giữa hai cha con lại căng thẳng, hoà giải nói: " Chú Khương, Khương Trì muốn sa thải dì Trầm nhất định là có nguyên nhân đấy."
Khương Ưng gập thắt lưng lại từng khúc, dùng dây lưng chỉ Khương Trì, đau lòng nhức óc hỏi: "Năm nay mày đã gần mười tám, khi nào mới có thể hiểu chuyện một chút?"
Khương Trì không nói một lời, giống như không nghe được, không có bất kỳ đáp lại nào.
Khương Ưng còn muốn nói gì đó, bảo vệ của ông vội vàng chạy tới từ ngoài cửa, cúi đầu nói mấy câu bên tai ông. Khương Ưng nhíu mày, nhìn Khương Trì để lại một câu "Chúng ta chờ giải thích của mày." Nói xong đi vội vã cùng bảo vệ.
Khương Ưng vừa rời đi, bầu không khí trong biệt thự cũng nhẹ nhàng hơn.
Tô Đường cũng hoàn toàn thở nhẹ ra.
Dũng khí tích góp khi nãy cũng biến mất, cô không rõ vừa rồi mình sao lại dám chạy đến ngăn trước mặt Khương Trì.
Tô Đường quay người nhìn Khương Trì, anh cao hơn cô rất nhiều, cô ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm đối phương.
"Khương Trì, trước tiên để em xem vết thương trên lưng anh."
Khương Trì nhẹ ừ một tiếng, nhưng vẫn theo lời nằm trên ghế sa lon, Tô Đường cởi áo anh xem xét, phát hiện vết thương lúc trước của anh quả nhiên lại chảy máu.
Khương Ưng xuống tay với con trai mình được sao.
Tô Đường nhìn thôi đã thấy đau, không biết cảm thụ của Khương Trì thế nào. Cô lên lầu lấy thuốc nước và băng vải xuống, cẩn thận đổi thuốc cho vết thương Khương Trì một lần nữa.
Hai người nhất thời trầm mặc không nói gì.
Tô Đường mấp máy môi, phá vỡ trầm mặc: "Khương Trì, tại sao lại đuổi dì Trầm?"
Tô Đường thật sự không rõ, trước đó vẫn còn tốt, tại sao khi dì Trầm vừa về, anh lại muốn đuổi bà ta.
Dì Trầm đixem con dâu sinh con hẳn đã được Khương Ưng đồng ý.
Khương Trì ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tô Đường, không nói lời nào.
Tô Đường đột nhiên nghĩ đến mấy câu cuối cùng Khương Trì nói với dì Trầm, phúc chí tâm linh* mở miệng hỏi: "Là bởi vì tay chân dì ấy không sạch sẽ sao?"
* khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra
Tay chân không sạch sẽ, đây là bệnh chung của rất nhiều bảo mẫu làm việc ở nhà giàu có.
Nhìn thấy chủ nhà có điều kiện tốt, rất nhiều bảo mẫu sẽ đỏ mắt, nhịn không được mượn gió bẻ măng.
Khương Trì ừ một tiếng, cũng không phủ nhận.
Tô Đường cho là mình hiểu được chân tướng của sự thật, cô mấp máy môi, ngồi xổm trước mặt Khương Trì, nhìn mắt anh, nhẹ giọng hỏi: "Khương Trì, tại sao không giải thích với chú Khương?"
Khương Trì khẽ xì một tiếng, giọng điệu khinh thường: "Không muốn."
Tô Đường do dự một chút, vẫn đề nghị nói: "Lát nữa gọi điện thoại cho chú Khương đi, được không?"
Khương Trì cong môi, đáy mắt lại không có bất kỳ ý cười, mỗi chữ mỗi câu anh chậm rãi nói: " Khương Trì anh, không sợ trời không sợ đất, đời này tuyệt không cúi đầu trước bất kỳ ai."
Tác giả nói ra suy nghĩ: Một ngày nào đó Khương Trì nói với Tô Đường: “Khương Trì anh không sợ trời không sợ đất, chỉ cúi đầu duy nhất trước em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...