Nổi Loạn

Vanessa đứng bên cạnh cửa sổ với lon bia lạnh trong tay, quan sát chiếc Shelby rời khỏi bãi đỗ xe bên kia đường và biến mất trong đêm. Dù không ngồi ở ghế lái phụ của chiếc xe lúc này, cô vẫn biết nó sẽ dừng ở đâu. Samuel để cô ở nhà, một lần nữa, để tới nhà xác và gặp một vài thành viên của Hội Phép Thuật. Họ sẽ xác nhận danh tính của nạn nhân nếu có thể, và lúc này đó là manh mối cực kỳ hữu ích đối cho vụ án. Nhưng Vanessa vẫn thấy bứt rứt, phần lớn vì Sam đã để cô lại với đống tài liệu và chiếc laptop, hy vọng rằng cô có thể đào bới được thứ gì đó mà có lẽ ông đã bỏ lỡ. Cả cô và Sam đều đồng tình rằng lời nói của ả phù thủy có thể có lý nhưng vẫn đáng nghi. Cô hiểu một phần là do nỗi sợ sự thật, người ta cứ nghĩ những điều được nghe chỉ là lời dối trá, bao biện, vì chẳng ai nói toẹt thẳng ra sự thật dễ dàng như thế cả. Vanessa và Sam vẫn chắc mẩm ả ta nói dối, nhưng đề phòng ả ta đang nói sự thật, cô vẫn lôi cuộn giấy ra, trải nó lên bàn và bất lực nhìn mặt giấy trắng trống trơn, nom như đang trêu ngươi cô vậy.

Vanessa mua một suất burger và thịt hộp, nhưng kể cả khi ngấu nghiến gần hết, cô vẫn cảm thấy như bụng mình trống rỗng. Cô để màn hình laptop sáng, cuộn giấy nằm bên cạnh, cùng một chồng sách dày. Vanessa nghĩ mình có thể tìm thấy gì đó trên Internet, thậm chí cô và Sam đã lục tung mọi cuốn sách thần thoại và ghi chép siêu nhiên, vẫn không có bất cứ thông tin gì về một tấm bản đồ hay cuộn giấy bí ẩn nào đáng nghi cả.

Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính, Vanessa chán nản đứng lên. Cô rảo quanh phòng khách, bước vào bếp, mở tủ lạnh và lôi ra một lon bia. Samuel giấu chúng sau những túi ziploc đựng máu động vật, và cô thừa hiểu ngụ ý của ông. Cô gạt những cái túi ra, nhấc một lon soda lạnh lên và đóng sầm tủ lại.

Có tiếng động vang lên ngoài cửa, một âm thanh đơn độc và đột ngột. Vanessa ngoái ra nhìn, tưởng chừng mình nghe nhầm. Rồi khi quay lại với cái tủ lạnh, cô nhận ra có một mẩu giấy dán trên một cái túi ziploc. "Nghe lời bố đi, Vanny. Đừng cứng đầu nữa." Cô cau mày, giật mẩu giấy nhắn ra và vò nhàu nó rồi vứt thẳng vào thùng rác.

Tiếng động đó lại lần nữa vang lên, nhưng không phải là ở cửa trước, mà là ở ô cửa sổ hướng ra con phố lớn bên ngoài. Vanessa bước đến sát cửa sổ, để cho ánh đèn bên ngoài ô kính hắt lên mặt mình. Chẳng có gì ở đó, ngoài con đường nườm nượp xe, những căn hộ sáng đèn ở các tòa nhà đối diện, và bóng của cô phản chiếu trong gương.

Khi Vanessa nhận ra có điều không ổn là lúc cái bóng của cô trở nên méo mó. Cánh cửa kính thình lình vỡ tan thành từng mảnh sắc nhọn, xoay tròn trong không trung như cơn mưa. Có một lực đẩy vô hình đã đập vỡ tất cả các ô cửa sổ, hất Vanessa lên, rồi ném cô xuống sàn phòng khách. Lưng cô đập vào cái bàn và cô nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng. Cô oằn người, gằn lên, co mình lại và có thể cảm thấy những miếng kính sắc lẻm đang đâm lún vào da thịt. Tai cô ù đặc đi, miệng mằn mặn máu.

Vanessa gắng rướn mình dậy, cơ thể xây xước. Trên vai cô, một mảnh vỡ lớn, sắc nhọn và loáng ánh đèn đã găm thẳng vào. Cơn đau sau lưng cô làm cô chỉ muốn gục xuống sàn nhà, nhưng cô không cho phép mình làm thế. Cô thở dồn dập, mắt mở trừng trừng, gượng bò dậy. "Tập trung vào điều phải làm." Vanessa tự nhủ với chính mình, cố phớt lờ đi cơn đau. "Phải tập trung." Cô ép cơ thể mình di chuyển, rướn lên kéo cái áo khoác xuống. Khẩu Colt đang nằm trong đó, nhưng rồi cô lại trông thấy cuộn giấy da đang nằm trên sàn nhà, giữa những mảnh vỡ lấp lánh. Vanessa thầm nguyền rủa mình. Cô không có nhiều thời gian, và thà rằng cô không với tay được tới khẩu súng còn hơn để một vật như thế nằm lộ liễu giữa nền nhà. Cô túm lấy cuộn giấy, vừa vò, vừa gấp nó lại, biến nó thành một cục giấy nhăn nhúm và nhét xuống dưới gầm ghế sofa. Ngay sau đó, với một nỗ lực đầy đau đớn, cô rướn người lên với chiếc áo. Nhưng khi chỉ vừa chạm sượt qua nó, một người đàn ông bỗng từ đâu xuất hiện và đứng ngay trước mặt Vanessa. Đi theo hắn ta có một phụ nữ trẻ với làn da nâu sẫm và mái tóc bị cạo nửa bên trái. Cô ta bước lên trước, hất tay trong không trung:

"Pendet!"

Vanessa không thể kìm được kêu lên một tiếng đau đớn khi cơ thể cô bị nhấc bổng lên, đập vào bức tường và ghim chặt trên đó. Máu rỉ ra thành giọt lớn qua những vết xước trên người cô. Ngực cô phập phồng thở, tai ù đặc và miệng đặc sệt máu. Hình như cô đã cắn phải lưỡi, hoặc do vết xước nhỏ trên mũi đã chảy máu và ngấm vào miệng cô. Vanessa không thể tỉnh táo nổi lúc này, những cơn đau cứ lẫn lộn vào với nhau.

Người phụ nữ nhếch môi, nở nụ cười khinh miệt. Cô ta lùi ra sau, đứng tựa vào tường và khoanh tay nhìn Vanessa. Tên đàn ông lúc này mới cất lời. Hắn trông gọn gàng trong chiếc áo khoác đen, đi giày thể thao và có làn da đậm với chất giọng người Colombia. Hắn mới chỉ ngoài ba mươi là cùng, cô nghĩ.

"Xin chào, thợ săn bé nhỏ của tôi." Hắn ta cười lớn, như thể đây chẳng phải là tình huống sống chết nào, mà chỉ đơn giản là một buổi tiếp thị hàng hóa tại nhà. Hắn sẽ dùng chất giọng sang sảng, hào hứng ấy để chèo kéo cô, một khách hàng cộc cằn, đưa cho hắn thứ hắn muốn. Và cô biết hắn muốn gì. Cô liếc thấy Hội huy trên tay hắn, những đường xăm đen lồ lộ, hằn vào da thịt và giống hệt cái mà ả phù thủy kia đã cho cô xem.


"Ta là Shawn, kia là Zena. Nhóc là Vanessa Wilder, phải chứ?"

"Giờ thì mày muốn chào hỏi giới thiệu nhau à?" Vanessa nói, thất vọng vì giọng mình không cứng rắn như cô đã muốn. Cơn đau làm giọng cô nhỏ đi và méo mó, mà cô thì không thể phớt lờ nó được. Bị treo trên cao, cô thấy buồn nôn, đầu và cổ không thể nhúc nhích, cơ thể nửa tê dại, nửa đau như điên.

Shawn húng hắng. "Nhóc biết bọn ta đến đây vì gì mà." Hắn nghiêng đầu. "Không phải con phù thủy đàng điếm ấy đã nói với nhóc à?"

"Nói gì?"

"Đừng giả bộ." Hắn nói, nháy mắt và nhoẻn cười. "Nhóc biết mà, tấm bản đồ ấy."

Vanessa không dám liếc xuống ghế. Cô không thể. Cô chỉ nhìn hắn ta chằm chằm với vẻ khinh miệt và phẫn nộ:

"Có gì với tấm bản đồ chết tiệt đó mà mày và ả ta phải cất công giằng xé nhau thế?"

"Đó không phải chuyện của nhóc." Shawn trả lời. "Công việc nội bộ mà. Con chó nhóc đã gặp ấy - Maraget, cô ta phản bội hội của chính mình, cùng đứa em gái cũng chẳng kém phần khốn nạn của cô ta, và đánh cắp thứ thuộc về hội. Chẳng có gì cả đâu." Hắn mỉm cười. "Chỉ là một tờ giấy thôi mà."

"Một tờ giấy mà tốn nhiều mạng người vậy sao?" Vanessa nhận ra mình đang tin lời Maraget. Cô biết mình có thể đang phạm sai lầm, nhưng bấy giờ, cô đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm tấm bản đồ chính là cuộn giấy trắng nhăn nhúm dưới gầm ghế.

"Chỉ là một tấm bản đồ. Bọn ta có nhiều thứ như thế lắm. Những tấm bản đồ, những cuốn sách cổ, những ghi chép này nọ... Cũng có lý do mà những phù thủy từng được gọi là nhà thông thái đấy. Không phải phép thuật làm nên sự lớn mạnh của bọn ta, kiến thức nữa."


Shawn khịt mũi. Hắn đánh mắt nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ đã tanh bành cả. Chiếc bàn ở phòng khách bị lật lên, may mắn là không bị vỡ, nhưng cái laptop và những cuốn sách thì đang ngổn ngang dưới sàn cùng các mảnh kính vụn. Vanessa cố vặn mình nhưng không thể, cô cảm giác như mình bị mắc kẹt trong cái cơ thể nặng nề, bất động, vô dụng và đau đớn. Shawn rảo bước quanh phòng, huýt sáo, đảo mắt kiếm tìm.

"Vậy là mỗi khi bọn mày mất thứ gì đó, cả hội sẽ chia nhau đi tìm và chết vì nó luốn?"

Shawn nở nụ cười nhẫn nại:

"Đủ rồi đấy, Wilder. Đó không phải việc của nhóc đâu, đừng bận tâm. Bọn ta chỉ cần tấm bản đồ. Đưa nó cho ta và nhóc sẽ an toàn. Thậm chí ta còn sẽ chữa lành cho nhóc và dọn dẹp mọi thứ khỏi mớ lộn xộn này nếu nhóc hợp tác đấy!"

Shawn nhón tay phủi phủi mấy mảnh kính vỡ trên chiếc sofa ra rồi ngồi xuống, vắt chéo chân. Cô khinh bỉ nhìn hắn, rồi nhếch môi, không nói nửa lời. Hắn quan sát chăm chú vẻ mặt cô và thở dài. "Nhóc chẳng làm việc này dễ dàng hơn tí nào cả. Zena. Giúp tôi nào."

Zena bước lên, trong bộ quần áo bằng da, bó sát người, mái tóc nâu xoăn đều vắt qua vai phải. Cô ta làm người khác nghĩ đến những nhân vật sát thủ trong phim, với những bước đi uyển chuyển và gương mặt sắc lạnh. Zena cởi áo khoác của mình ra, rồi quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn Vanessa. Trong tay cô ta là một lưỡi dao bằng thép, sắc lẻm, mặt dao loáng ánh đèn.

"In nomine deam, et vos eritis mihi servus."(1)

Zena giơ con dao lên, lưỡi dao thẳng lên trời, rồi kề nó vào cổ mình. Vanessa không hiểu cô ta đang làm gì, nhưng chắc chắn không phải là đang tự cắt cổ mình. Cô ta chỉ mỉm cười, di chuyển con dao lên má, rồi rạch một đường rất ngọt và sâu vào thịt.

Nhưng, người chảy máu và chịu đau đớn lại là Vanessa.

Vanessa há hốc miệng, mắt trợn lên, hớp hớp không khí, cảm thấy lưỡi thép sắc lạnh dưới da thịt mình, chầm chậm rạch một đường đau buốt. Cô còn có thể cảm thấy dòng máu chảy dọc xuống xương hàm, cằm và cổ. Một đường rạch nữa vào trán cô, vai và cánh tay. Tất cả đều rất sâu, dài và đầy đau đớn.

2

"Cô định hủy hoại gương mặt nó luôn à?" Shawn nói. "Họ nói gương mặt nói lên mọi thứ đấy."

"Cô ta cũng đâu cần nó." Zena trả lời. "Lũ thợ săn chẳng cần gì ngoài tay súng chắc và sức chịu đựng cả. Tôi muốn xem cô ta chịu đựng được đến cỡ nào."

Trên cơ thể Zena không có lấy một vết thương. Cô ta như một hình nhân sống, mọi vết thương của cô ta đều in vào người Vanessa, rồi chảy máu. Cơn đau là thật. Cô cắn môi, máu mằn mặn nơi đầu lưỡi, mồ hôi trên trán cô lăn xuống từng giọt lớn, làm những vết thương nhói lên vì xót.

"Wilder." Shawn thở dài. "Chỉ cần nói cho tôi biết tấm bản đồ ở đâu và mọi thứ sẽ kết thúc. Tôi không thể ngăn được Zena đâu."

"Mày không thể hay mày không muốn?"Giọng cô run rẩy, cố nuốt ngược nước bọt vào trong, họng khô khốc mà miệng mặn chát. Một vết rách trên trán trào máu, chảy xuống mắt phải của cô. Máu tỏa mùi tanh lạnh.

"Cả hai." Shawn vẫy Zena. "Tiếp tục đi, đừng dừng lại vì tôi chứ."

Zena gật đầu. Lần này, cô ta chĩa mũi dao thép vào mạn sườn, chuẩn bị cho một nhát đâm. Vanessa hít một hơi dài rồi nín thở. Cô tưởng mình sẽ chết, lần thứ một ngàn, cô đã tưởng thế. Zena nhấn lưỡi dao. Nó lạnh ngắt, sắc và chết người. Vanessa có thể cảm nhận rõ nó trên sườn mình, di chuyển trên da cô như con một con rắn nanh độc.

Thình lình, một cái bóng đen bỗng lao vào từ ngoài cửa sổ, đáp mình trên những mảnh kính vỡ và chân nghiền chúng ra thành nhiều mảnh nhỏ nữa. Cả ba đều giật mình, quay lại nhìn và trông thấy Maraget trong bộ dạng xộc xệch, bẩn thỉu đứng đó. Ả thét lớn:

"Furor divina virtute in infernum eam detrude!" (2)

Shawn chỉ kịp đứng lên và ngã nhào xuống đất nấp khi ả nói từ cuối cùng. Ả ta tung một nắm tro vào Zena trước khi cô ta kịp quay lại cùng lưỡi dao thép chĩa vào ả. Nắm tro nổ tung thành một đám sương bụi dày quanh cô ta. Zena đánh rơi con dao, và Vanessa nhận ra cơ thể của cô cuối cùng trở về dưới sự kiểm soát của cô. Cô rơi xuống bằng một cú đập thô bạo vào nền nhà. Ở bên kia căn phòng, đám mây tro nướng đã nướng chín Zena. Cô ta gục xuống sàn, miệng còn há hốc, da cháy đen và hoàn toàn biến dạng.

"Con điếm thối tha!" Cô nghe giọng Shawn chửi rủa. "Abolesco!" (3)


Vanessa gượng nhìn lên thì trông thấy Shawn biến mất, tan thành một làn khói màu xám vào không khí và rồi chẳng còn gì ở đấy. Cô ngẩng nhìn Maraget, vội rướn lên chộp lấy khẩu súng trong cái áo khoác. Cô còn không biết mình có thể làm thế vì cơ thể đang ròng ròng máu, và ở miệng những vết thương, cơn đau lan ra, cắt sâu vào xương tủy. Vanessa thở đứt quãng, giơ khẩu súng lên:

"Đừng bắt tao phải bóp cò." Cô nói với ả.

Maraget lùi lại. "Mày đã nói cho hắn về tấm bản đồ chưa?"

"Đó là việc của tao."

"Tao vừa cứu cái mạng khốn nạn của mày đấy!" Ả chực nhào đến.

"Đừng!" Vanessa thét lên ra lệnh. "Đừng có bước tới đây!"

Maraget chậm rãi lùi lại, cằm giật giật. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra với ả những ngày qua, nhưng ả lúc này trông còn tàn tạ và xấu xí hơn cả lần đầu cô đụng độ ả. Tóc ả bết cứng thành những cục rối xoắn xít lớn, mặt gầy hóp, xám ngoét, đầy những vết thương còn mới. "Đừng có ngu ngốc mà đưa cho bọn chúng tấm bản đồ." Ả cảnh cáo. "Nếu mày không đưa cho tao, được thôi, xé nó đi! Đốt nó, chôn nó, cắt nát nó, thế nào cũng được. Bọn chúng sẽ còn tìm đến đấy."

Nói xong, ả trèo ra ngoài cửa sổ và nhảy xuống dưới, rồi mất tăm trong màn đêm. Vanessa hạ súng xuống, tựa mình vào cái sofa. Lời cảnh báo của mụ ta là thật, cô biết thế, nhưng mụ ta đã nhầm khi nghĩ rằng làm thế sẽ giúp cô tránh xa khỏi tấm bản đồ bằng cách tiêu hủy nó. Sự tò mò và ngang bướng trong cô như tăng lên gấp bội, Vanessa biết mình sẽ không dừng lại cho đến khi biết được cô đang nắm trong tay thứ gì.

____________________________________________________________

(1) In nomine deam, et vos eritis mihi servus (Latin): Dưới tên của những Nữ thần, ngươi sẽ là nô lệ của ta.

(2) Furor divina virtute in infernum eam detrude (Latin): Nhân danh Chúa ta đày đọa ngươi về địa ngục.

(3) Abolesco (Latin): Tan biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận