Đêm xuống, tuyết rơi dày hơn. Vanessa ngồi trên những bậc thang thoát hiểm bên ngoài nhà trọ. Màu xanh của lớp sơn trên những thanh kim loại đã bong tróc, những đụn tuyết mỏng phủ lên trắng cầu thang. Cái lạnh khiến cô thấy mình tê tái, rã rời, mỏi mệt. Cô thả một lon bia rỗng đã bị bóp méo xuống bậc thang, quờ tay vơ lấy lon thứ hai từ trên thành cửa sổ thì nhìn thấy Samuel đang nhìn mình từ bên trong phòng trọ. Ông bước lại gần và mở cánh cửa sổ ra:
"Con sẽ bị cảm đấy."
Cô giơ lon bia lên và lắc lắc, nhún vai.
"Cái đấy chẳng giúp gì cả. Vả lại từ bao giờ con được tự do uống rượu bia thế?" Samuel kéo mạnh cánh cửa sổ, làm những đụn tuyết bám trên nó rơi lả tả xuống. Ông trèo ra bên ngoài, mấy giây đầu run lên vì lạnh.
"Con thấy sao rồi?" Samuel hỏi. Ông ngồi xuống bên cạnh Vanessa, và cô đưa cho ông một lon bia thay câu trả lời.
Vanessa không thể nhớ được cách Samuel bước vào cuộc đời cô, và cách Lucius biến mất. Cô ghi nhớ gương mặt của ông từ khi còn chưa biết nói, một người lạ thường ghé qua chiếc RV của mẹ Lisa và tặng cô những chiếc kẹo chocolate. Sự hiện diện của người lạ ấy trở nên quen thuộc, cùng với Ed và những thợ săn khác. Nhưng gương mặt của Lucius không có trong số đó. Ông ta như chưa từng tồn tại, hay ít nhất là trong cuộc đời cô, cho tới ngày hôm qua.
"Con chỉ không hiểu được," Cuối cùng, cô cất giọng, đầu dựa vào bức tường lạnh ngắt. "Sao ông ta có thể làm thế với mẹ Lisa?"
"Bố không rõ nữa, Vanny." Ông đáp lại, khẽ bật nắp lon bia. Một lát sau, cảm giác như câu trả lời đó vẫn chưa thỏa đáng, Sam nói tiếp. "Có lẽ vì Lucius không yêu Lisa như ông ta nói."
"Nhưng bố thì có, phải không?" Cô ngoảnh đầu nhìn Samuel. Bóng đêm và ánh đèn nhàn nhạt hắt ra từ con phố in lên gương mặt cô, Sam sẽ không thể nhìn thấy sống mũi đỏ ửng của Vanessa chừng nào cô vẫn giữ nguyên tư thế của mình lúc này.
Ông trả lời bằng sự im lặng, nhưng Sam không lảng tránh câu hỏi của Vanessa mà chỉ cân nhắc câu trả lời. Cô có thể nhận ra điều đó qua cái nhíu mày của ông và ánh mắt hướng xuống con đường.
"Sau khi anh trai mất, bố đã suy sụp." Sam ngần ngừ cất giọng, chừng như vẫn băn khoăn liệu mình sẽ kể những gì và giữ lại điều gì. "Đó là mất mát lớn hơn hết thảy. Bố bỏ bẵng tất cả mọi thứ, không làm gì cả trong nhiều tháng trời. Lisa là một trong những thợ săn được Hội gửi đến để ép bố quay lại công việc."
Sam liếc nhìn cô, uống một hơi bia. Sự dằn vặt cô nhìn thấy trên nét mặt và cảm nhận được từ giọng nói của ông nhắc cô nhớ về những đêm cô không thể ngủ được vì hình ảnh của Lisa cứ quanh quẩn trong đầu. Có những lúc khi nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn nghĩ rằng mình đang nằm trong chiếc RV với mùi bia, mùi thuốc súng và mùi của mẹ thoang thoảng giữa không trung. Thói quen và sự mong chờ của một đứa trẻ đã khiến cô tự đánh lừa mình về sự tồn tại của mẹ. Cô đã nghĩ rằng bà sẽ trở về, gõ cửa và đón cô đi. Thời thơ ấu chấm dứt, và Vanessa kinh hãi mỗi lần nghĩ tới cảm giác chờ đợi, mong nhớ, mất mát và trống rỗng của mình. Cảm giác ấy khiến bao tử cô co thắt lại, làm cô buồn nôn và tâm trí cô như chiếc la bàn mất phương hướng. Hẳn Samuel cũng từng cảm thấy như thế, có điều tồi tệ hơn bởi cuộc đời thợ săn của ông dài hơn cô rất nhiều.
"Lisa đã kéo bố ra khỏi cái hố đó. Mẹ con là một người phụ nữ tuyệt vời." Ông mỉm cười với Vanessa. Cô đột nhiên thấy ghen tỵ với ông vì có những ký ức về Lisa mà cô không có. "Cô ấy không an ủi bố, cách đó chẳng có tác dụng gì cả. Cô ấy kéo bố vào một vụ đi săn, nhắc lại cho bố giá trị của một thợ săn, dù còn sống hay đã chết. Bố cảm thấy như cô ấy tát vào mặt mình ấy. Đau điếng, nhưng làm bố tỉnh lại."
Cô mỉm cười yếu ớt, mường tượng về cảnh đó. Tính cách thẳng thắn của Lisa là một trong những điều khiến cô tự hào về mẹ mình, cô những mong muốn biến mình thành một con người như thế.
"Tại sao cả hai không đến với nhau?" Cô hỏi, và thoáng nghĩ về dòng máu ma cà rồng của mình. Giá như cô là con ruột của ông, giá như giữa cô và người mình gọi là bố không có khoảng cách huyết thống. Rất nhiều điều sẽ thay đổi chỉ với sự khác biệt đó.
"Lisa không phải là người thích xây dựng một gia đình, vì vậy cô ấy không kết hôn, cũng không mấy khi qua lại nghiêm túc với ai cả." Ông đáp, giọng đã bớt nặng nề, uống một hơi bia nữa. "Bố và cô ấy đã quen nhau một thời gian, nhưng bị chia cắt vì công việc và những cuộc săn. Đó không phải điều bố muốn, nhưng chẳng ai có thể trói buộc Lisa được cả."
"Và Lucius?"
Samuel lắc đầu. "Bố không biết về Lucius cho đến khi cô ấy nói rằng mình đang mang bầu. Ban đầu, cô ấy cũng không muốn thế..."
Ông chợt im bặt, nhìn Vanessa với đôi mắt áy náy. "Bố không có ý..."
"Không sao cả." Cô đáp. "Con hiểu mà." Kể cả nói thế, cô cũng không thể làm ngơ cảm giác tủi giận nhen lên trong tim. Cô không trách Lisa, mà là chính mình. Cảm giác này đã tồn tại lâu trước đây, nhưng điều mà Samuel lỡ miệng nói khiến nó trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Vanessa cảm giác như mình là căn nguyên của mọi vấn đề, của mọi cái chết, một gánh nặng mà cô ước là biến mất. Đó là một cảm xúc độc hại, chính cô cũng hiểu thế, nhưng cũng không thể ngăn nó đầu độc chính mình và khiến cô căm ghét bản thân hơn.
Có lẽ cô đã để lộ điều gì đó. Ánh mắt, nét mặt, sự im lặng, cách cô cúi đầu và uống bia, hay các cô nhích người vào sát bức tường. Vanessa đã cố che giấu, nhưng đôi khi, điều đó khó khăn hơn cô nghĩ. Sự thất vọng thấm đẫm Vanessa như chính làn không khí lạnh lẽo của mùa đông này. Cô muốn mình bị trừng phạt và trả giá, hoặc đơn giản là biến mất.
"Vanny, bố biết chuyện này không dễ dàng.." Sam gọi, nhưng cô không ngẩng đầu lên. "Nhưng đó không phải lỗi của con. Con không bao giờ là một lỗi lầm cả."
Cô những muốn gật đầu, nhưng bấy giờ điều đó mới khó khăn làm sao. Sam có thể tin cô, tha thứ và công nhận cô – điều mà cô không làm được với chính mình. Cảm giác này không còn là thứ gì đó cô có thể kiểm soát, cũng không phải là sự tội lỗi hay day dứt trước những sai lầm quá khứ hay mong muốn sửa chữa những điều cô đã phá hỏng. Nó sâu hơn thế, như một mũi dao xoáy vào tận cùng trong cô, và nếu có bất cứ cách nào để sửa chữa tất cả những điều này đó là cô chưa từng tồn tại.
Có lẽ đó là lý do Lucius đã bỏ rơi cô. Ông ta không muốn rước về một đứa con gái như vậy.
"Bố sẽ không bỏ con phải không?" Giọng cô chỉ là tiếng thở, thấm đầy nỗi sợ.
"Dĩ nhiên là không rồi." Samuel nói, dịu dàng nhưng chắc chắn.
Đó là lời nói dối, Vanessa nghĩ.
Nhưng cô đâu còn lựa chọn nào khác ngoài phải tin vào một lời nói dối đầy nỗi đau.
*
Sam bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào đến từ bên kia căn phòng. Ông quờ quạng tay chân, kéo chiếc mền ra và nhìn đồng hồ. Bấy giờ mới sáu giờ mười phút sáng, một buổi sáng mùa đông tối tăm và lạnh.
Khi âm thanh ấy vang lên lần nữa, Sam mới bị kéo hẳn ra khỏi cơn buồn ngủ. Chiếc giường bên kia trống trơn, chăn gối vứt lung tung. Ngăn cách với phòng khách là một bức tường mỏng bằng có những ô mắt cáo hình tam giác, Sam nheo mắt nhìn và nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của Vanessa ở bên kia. Cô cúi khom người, thở hổn hển, chừng như đang lục lọi thứ gì đó.
"Vanny?" Ông gọi, nhưng cô không trả lời.
Sam xuống khỏi giường và nhẹ nhàng bước vòng qua giường cô. Ở bên kia bức tường ô mắt cáo, Vanessa khuỵu một chân trên đất, lục lọi những túi hành lý chưa được dỡ của họ. Quần áo và đồ đạc bị bới ra khắp sàn, tiếng gầm gừ rỉ qua kẽ răng cô khiến Sam chùn bước và lùi lại. Đó là khi ông nhớ ra mình đã bỏ lại những túi ziploc chứa máu động vật ở căn hộ trước. Hẳn đó là lý do thanh tra Arthur và cảnh sát liên tục gọi vào máy ông từ hôm qua đến giờ, nhưng bởi vụ kiện mà ông chẳng buồn bắt máy và quên bẵng đi.
Tấm ván gỗ dưới chân Sam bỗng võng xuống và cọt kẹt kêu. Âm thanh không lớn, nhưng Vanessa đã nghe thấy. Cô không lục lọi đồ đạc nữa mà chậm rãi quay đầu lại.
Đây không phải lần đầu tiên Sam nhìn thấy một con ma cà rồng khi nó chuẩn bị tấn công, với đôi mắt đỏ rực đầy thịnh nộ và những đường gân tím đỏ hằn rõ trên da. Nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Vanessa trong hình dạng ấy – hình dạng của một con quái vật thực sự.
Cô chậm rãi đứng dậy, khẽ gầm gừ và nhìn Sam với ánh mắt nham hiểm. Cô đã không còn là chính mình nữa, để đánh thức cô khỏi cơn đói sẽ là một thử thách không nhỏ.
"Vanessa?"
Lần này, cô đã đáp lại, nhưng không phải bằng lời nói mà bằng những tiếng gầm gừ lớn hơn. Sam có cảm giác trước mặt mình là một con dã thú chứ không phải Vanessa.
"Là bố đây. Con biết mà." Ông nói, lùi lại đằng sau để có thể quay lại giường, nơi ông cất khẩu súng của mình dưới gối. Ông biết bắn Vanessa bằng đạn thường sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng nó vẫn có thể giữ chân cô một lúc. "Bình tĩnh nào."
Đột ngột, cô gào lên và lao đến. Samuel ngay lập tức phản xạ, ông quay người chạy về phía giường để cố chộp lấy khẩu súng. Nhưng ngay khi vừa chạm sượt qua nó, ông đã có cảm giác mình bị kéo ra đằng sau. Móng tay của cô cắm vào bả vai ông, khiến ông nhớ lại trận đánh lần trước của mình với Justin. Một điều chắc chắn là cả hai đều có cách chiến đấu giống hệt nhau: tàn bạo, khát máu và không sợ hãi bất cứ điều gì.
Vanessa kéo Sam ngã xuống sàn và cố ghìm ông xuống. Những vết thương lần trước lại đau buốt, khiến làn da ông chuyển sang đỏ lựng và gân máu nổi lên. Khác với Justin khi ấy, Vanessa không muốn giết ông. Cô muốn máu của ông, và ông là nguồn thức ăn duy nhất trong tầm mắt cô. Cô tìm mọi cách để có thể cắn vào cổ Sam, từ cào xé đến ghìm tay ông xuống bằng sức mạnh khủng khiếp của một con ma cà rồng. Sam có cảm giác như xương mình sắp bị bóp nát ra vậy.
"Vanessa!" Ông gào lên. "Dừng lại ngay!"
Sam lấy chân đạp cô ra và dùng khuỷu tay đập vào xương hàm cô, khiến cô choáng váng trong khoảnh khắc. Lợi dụng một giây vàng ấy, Sam vùng dậy, bất chấp cơn đau khiến từng thớ cơ trong người ông như bị thiêu đốt. Ông thúc đầu gối mình vào giữa bụng cô, tóm lấy hai cổ tay và tìm cách khống chế cô. Vanessa vùng vẫy chống cự, cô gào ghét không ngừng bằng thứ giọng không phải của con người. Đột ngột, cô bật người dậy và những chiếc răng nanh lộ ra giữa vòm miệng mở lớn, cắn thẳng vào phần nối giữa vai và cổ Sam. Cơn đau, cú sốc và sự hoảng loạn khiến ông thả lỏng tay, lợi dụng điều đó Vanessa lật ngược tình thế. Cô ghìm ông xuống dưới đất, ngay cạnh chân giường, và Sam có thể cảm thấy dòng máu ấm trào ra khỏi cổ mình.
Cơn đau lan khắp người ông như một thứ thuốc tê, Samuel không thể đánh lại cô nữa.
Yếu ớt, ông vươn tay lên và quờ quạng tìm khẩu súng. Ông có thể sờ sượt qua nó. Cố gắng rướn người lên, ông đẩy nó ra từng chút một bằng những ngon tay đang chuyển sang trắng bệch. Cuối cùng công cũng có thể kéo khẩu súng ra và đập một cú đau điếng bằng phần báng kim loại vào đầu Vanessa. Ôm chặt cổ mình, Samuel bám vào giường và cố gắng đứng dậy. Xích, ông nghĩ, xích đang ở trong chiếc hộp gỗ thông.
Vanessa vẫn chưa bất tỉnh. Cô nhúc nhích mình, đôi mắt đỏ rực đảo quanh và cố ngồi dậy. Sam chau mày, bao tử quặn lại trước khi đập một cú nữa vào thái dương cô, mạnh đến mức máu bật ra:
"Xin lỗi con."
Ông quay người ra phòng ngoài để tìm sợi xích. Cơn đau trở nên tồi tệ khi Sam nhìn xuống và nhận ra những vết thương hôm trước đã hở miệng trở lại, nhuộm đỏ áo ông. Ông cố lê bước nhưng chân bắt đầu run rẩy, và rồi đột ngột ngã khuỵu xuống đất, mắt nhắm nghiền. Khẩu súng rơi xuống bên cạnh ông, và máu bắt đầu chảy loang ra nền đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...