Cô luôn ghét cay ghét đắng cụm từ ấy, "con mồ côi."
Đầu tiên là bố, sau đó là mẹ. Cả hai đều bỏ cô, một vì bảo vệ và một vì ông ta chẳng yêu thương cô như đáng lẽ phải thế.
Lũ trẻ ở trường khi đã biết về Vanessa đủ nhiều, chúng nhắc đến cô là một con mồ côi. Lẽ ra cụm từ ấy chẳng có gì đặc biệt, vì nó là sự thật và không phải lúc nào cũng để mỉa mai hay chọc ghẹo, nhưng cô vẫn ghét khi bị gọi như thế. Sự căm ghét và giận dữ đến từ nỗi đau, cảm giác bẽ bàng và thiếu thốn của một đứa trẻ. Cô từng trốn vào nhà vệ sinh ở trường để khóc chỉ vì một thằng nhóc gọi cô như thế. Vanessa đã dành cả cuộc đời mình để tự hỏi tại sao ông ta bỏ đi không lời giải thích, ngay cả khi Lisa đã chết, ngay cả khi cô chẳng còn ai cả.
Cảm giác ấy không chỉ đơn giản là nỗi đau. Cô cảm giác như mình đang mục rữa, bất lực vun vén những mảnh còn lại để không đột ngột gục ngã hay bật khóc. Ngay cả lúc này.
"Ông là Lucius?" Samuel nói, giọng căng thẳng, lúng túng.
"Phải." Người đàn ông nhíu mày. "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Lucius nhìn quanh, hẳn đã nhận ra nét mặt kỳ lạ của mọi người. Samuel quay người đi, chưa hết bàng hoàng. "Chúa ơi." Ông lẩm bẩm với chính mình, còn Vanessa vẫn đứng chôn chân, dẫu sắc mặt cô đã thay đổi. Justin im lặng, không nói nửa lời. Cô không biết mình nên trút sự giận giữ này lên cậu ta hay là Lucius.
"Bố chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chúng ta phải về thôi Justin. Con sẽ phải giải thích tất cả sau. " Ông ta xắn tay áo, nhìn đồng hồ. "Giờ bố có một cuộc gặp quan trọng, và..."
"Bố đùa con sao?" Justin cáu kỉnh đáp. "Bố không thể nhận ra cô ấy là ai sao?"
"Tại sao con phải giận dữ thế?" Ông ta nghiêm giọng, gương mặt đanh lại. "Không, bố không biết bạn con là ai, giờ thì chúng ta phải đi thôi."
Lucius lắc đầu ngao ngán và quay lưng bỏ đi, nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với tay vệ sĩ bên cạnh. Một vệ sĩ khác vẫn nán lại chờ Justin, ra hiệu rằng cậu phải đi theo. Vanessa vẫn không nhúc nhích, Justin cũng vậy. Không kịp suy nghĩ thêm, cậu cất giọng:
"Cô ấy là Vanessa, con gái của Lisa!"
Lucius dừng chân, quay mình lại. Cậu đã có được sự chú ý của bố mình, nhưng khi nhìn sang Vanessa, Justin lại có cảm giác rằng mình vừa phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Cô run rẩy từ vai xuống chân, ngước mắt nhìn cậu và cắn chặt môi để kìm giữ cơn thịnh nộ.
"Cái gì?" Người đàn ông bối rối, hết nhìn con trai lại nhìn sang Vanessa.
Justin cúi đầu xuống và bước lùi xa ra khỏi Vanessa, cậu không dám nói thêm điều gì nữa. Có vẻ như cậu đã lựa chọn sai thời điểm, nhưng nếu không lúc này thì có lẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Tất cả những gì xảy ra tiếp đều phụ thuộc vào phản ứng của Vanessa, cậu và Sam chẳng thể làm điều gì cả ngoài đứng sang một bên.
"Justin?" Lucius chậm rãi bước đến.
Vanessa quay người lại. Cô không còn lựa chọn nào khác, buộc phải đối mặt với ông ta. Một lần và chấm dứt, cô tự nhủ. Nhưng khi phải ngước lên và nhìn thẳng vào gương mặt người mà cô cho rằng đã bỏ rơi mình như thế, nỗi sợ hãi và cảm giác tủi thân quay lại, chèn ép buồng ngực và làm cô khó thở.
"Không thể nào..." Ông ta chăm chú nhìn cô, rồi nhìn Justin, chân mày dần giãn ra. "Con gặp con bé từ khi nào?..."
"Đó là câu hỏi đầu tiên của ông?" Khó khăn lắm, Vanessa mới có thể nói gì đó. "Chúng tôi gặp nhau lúc nào ấy à?"
Từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của Lucius đều khiến ruột gan cô như bị cào xé, cô muốn gào thét vào mặt ông ta những suy nghĩ mình giữ trong đầu suốt bao năm qua. Cô đã tưởng tượng về điều đó cả trăm lần, nhưng vì Lisa mà cô vẫn giữ niềm tin rằng có thể, chỉ có thể thôi, vì một lý do bất khả kháng mình mới bị bỏ rơi. Nhưng ông ta thậm chí còn không nhớ đến sự tồn tại của Vanessa nếu Justin không nói gì cả.
"Bố xin lỗi." Lucius nói.
"Tôi không cần ông xin lỗi." Cô đay nghiến đáp lại, chẳng hiểu tại sao khi ông ta nói thế, cô chỉ thêm giận dữ. "Tôi cần một câu trả lời."
Cô có thể thấy ông ta đang nhìn con trai mình, nhưng vẻ mặt tội lỗi của ông ta bây giờ chẳng thể cứu vãn được gì. Đã quá muộn để hối hận và xin lỗi, và dẫu có chung huyết thống đi nữa, Lucius vĩnh viễn là kẻ xa lạ với cô. Tất cả những gì cô muốn từ ông ta là một câu trả lời, một sự giải thích cho việc cô luôn cảm giác như mình là một thứ đáng bị vứt bỏ.
"Đó là điều Lisa muốn." Cuối cùng, Lucius nói. "Cô ấy muốn tách cả hai ra, và đã giữ con lại. Cô ấy nói rằng dù chuyện gì xảy ra cũng không được phép để cả hai gặp nhau."
Vanessa bật cười, dẫu cô biết rằng mắt mình đã nhòe ướt. Cô ngoảnh đi, cố thả lỏng người trên ghế nhưng vai và lòng bàn tay không ngừng run lên.
"Lisa đã chết rồi." Cuối cùng cô nói, và khi những lời ấy buột ra khỏi miệng cũng là lúc cô chẳng thể giấu nổi nước mắt nữa. Mắt và sống mũi cô đỏ ửng. Vanessa là kẻ hiếm khi than khóc dẫu rắc rối cô gặp phải có tồi tệ như thế nào, nhưng lúc này cô không thể vững vàng đến thế nữa. Trong đầu cô ngập những giọng nói và hình ảnh, một số thuộc về cái đêm Lisa chết, một số thuộc về những ngày cô và Sam đi tìm bố ruột của cô, và khi không tìm thấy bất cứ tung tích nào, cô đã tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ bị tống vào cái trại mồ côi chết tiệt ấy. "Mẹ tôi đã chết, và tôi thì chỉ có một mình. Đó là cái cớ của ông hả, rằng tôi và cậu ta không được gặp nhau?"
"Vanny." Samuel kéo khuỷu tay cô, nhưng cô giằng mình ra ngay lập tức.
"Bố biết chuyện này quá khó chấp nhận nhưng đó là sự thật, bố đã hứa với Lisa."
"Bà ấy đã chết!" Vanessa gắt lên giận dữ. Cô không thể chịu nổi việc tên mẹ mình bị mang ra làm cái bia đỡ đạn cho sự bỏ mặc của ông ta. "Nếu ông có ở đó, nếu ông bảo vệ chúng tôi, mẹ tôi vẫn còn sống!"
"Có những chuyện còn quan trọng hơn việc bố có ở đó không." Lucius đáp lại. "Bố và Lisa đã thỏa thuận, dù chuyện gì xảy ra đi nữa cả hai không được biết đến nhau, thậm chí là gặp nhau!"
"Vậy thì tại sao?" Vanessa hỏi, không chịu nhượng bộ. "Tại sao mẹ tôi muốn thế?"
Lucius định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ thở dài rồi quay đầu đi. Dường như ông ta vẫn chẳng biết đáp lại cô thế nào, hoặc chẳng có câu trả lời hợp lý.
"Ông còn chẳng biết." Cuối cùng, cô nói, chẳng ngăn nổi sự thất vọng thấm vào cả giọng nói.
"Cô ấy muốn cắt đuôi đám người luôn truy con và Justin, chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng có được cả hai. Bởi vậy bố luôn cố gắng giữ Justin an toàn."
Vanessa ngoảnh đi và cố thả lỏng người, nhưng vai và lòng bàn tay không ngừng run lên. Cơn thịnh nộ làm mắt cô nhòe ướt. Tất cả những ký ức tồi tệ nhất về Lisa, về những tháng ngày cô rong ruổi nay đây mai đó cùng với Samuel, chẳng bao giờ nghe một tin tức gì về bố ruột mình cứ tua đi tua đi tua lại như một đoạn phim trong đầu cô. Cô phải nuốt ngược cơn giận dữ xuống mới có thể mở lời:
"Tại sao ông không bao giờ liên lạc với tôi và mẹ?"
"Họ nói rằng một thợ săn đã nhận nuôi con và con sẽ tuyệt đối an toàn." Lucius đáp lại bằng ánh nhìn buồn bã. "Hơn nữa con cũng đâu muốn gặp bố, phải không?"
Vanessa chợt tìm được câu trả lời cho băn khoăn của mình, lý do thật sự sau việc cô bị bỏ rơi. Cô chưa bao giờ quan trọng với Lucius. Cô không phải là Justin, một trong những đứa con được ông ta mang về, nuôi dưỡng và bảo vệ. Sự khác biệt giữa cô và cậu ta là nơi cả hai lớn lên, một được công nhận và một lang thang bên ngoài cùng những người không cùng huyết thống. Quãng thời gian Justin ở cùng Lucius đã khiến cậu được công nhận, còn cô bị lãng quên. Ngọn lửa giận dữ trong cô lụi tắt, để lại nỗi trống vắng và hụt hẫng khủng khiếp.
"Vậy là đủ rồi." Cô đáp, không biết còn bao lâu trước khi nước mắt của mình trào ra. Không muốn khóc lóc trước mặt Lucius và Justin, Vanessa kéo khuỷu tay Samuel đi. "Về thôi, con không muốn ở đây nữa."
"Chờ đã, Vanessa!" Justin gọi, nhưng cô không quay lại cũng không dừng bước. Cô thậm chí còn bước nhanh hơn để có thể ra khỏi đây, lên xe và tránh xa Justin lẫn Lucius ra. Cô thậm chí đã định làm bạn với cậu ta, nhưng cậu ta đã phá hỏng tất cả. Nếu như cậu ta chưa từng nói gì, Vanessa nghĩ, nếu như cậu ta cứ giữ im lặng, tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Vanessa cố bước đi trước Sam để ông không nhận ra những giọt nước mắt của cô đang lăn xuống gò má và cằm. Cô chẳng thể ngăn nổi chúng dẫu có cố gắng thế nào. Khi đã quay trở lại nhà thờ qua cánh cửa ở gác mái, người phụ nữ khi nãy ngồi ở đây đã rời đi, chỉ còn lại cha Briain và một giáo sĩ khác.
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Cha Briain ngẩng lên và mỉm cười, nhưng Vanessa đi ngang qua ông ta, chẳng nói lời nào, tiến về phía cánh cửa. Cô có va vai mình vào vị cha xứ, nhưng chẳng dừng lại.
"Thứ lỗi." Samuel nói. "Con bé hơi kích động."
"Tệ lắm sao?" Cha Briain ngỡ Sam đang nói về vụ kiện.
"Vâng. Khá tệ." Sam nhìn theo Vanessa khi cô bước qua cánh cửa nhà thờ và biến mất. "Xin lỗi, nhưng tôi phải đi bây giờ."
Không thêm một lời giải thích, Sam vội bước đi, cố bắt kịp Vanessa. Khi ông mới ra đến tiền sảnh của nhà thờ, Vanessa đã ở bên ngoài. Trời lạnh căm căm và tuyết rơi dày, nước mắt cô như đông cứng lại. Cô chẳng thể khóc nữa, buồng phổi buốt khí lạnh và sự giận dữ. Bước ra bãi đỗ xe, cô dừng lại trước chiếc Shelby và dựa lưng lên thân xe, quẹt qua loa những giọt nước mắt bằng tay áo.
Samuel đã nhìn thấy cô trong bãi đỗ xe. Khi nhận ra ông đang bước lại gần, cô cúi đầu xuống, chẳng biết nên nói gì hay phản ứng ra sao. Dù chẳng phải là ruột thịt máu mủ, Sam vẫn không từ bỏ cô và Lisa như Lucius. Nhưng thay vì cảm kích, Vanessa lại thấy mỉa mai làm sao khi người cưu mang cô lại không phải là gia đình của mình, mà lại là một người lẽ ra chẳng có trách nhiệm gì với cuộc đời cô. Bẽ bàng và bứt rứt, Vanessa chẳng đáp lại khi ông hỏi cô có sao không.
Khi thấy cô không trả lời, Sam thở dài. Ông bước đến và ôm cô, và cái ôm đó hơn mọi lời cần nói. Nước mắt cô lại trào ra, cùng với nỗi căm ghét khủng khiếp dành cho Lucius.
"Về nhà thôi." Sam nói, sau một hồi im lặng. "Được không?"
Vanessa chẳng rõ về nhà là đi đâu, nhưng cô vẫn gật đầu. Cô chỉ không muốn ở đây nữa. Ngồi xuống chiếc ghế lái phụ, Vanessa giấu gương mặt mình bằng cách kéo chiếc khăn len dựng lên và nghiêng đầu về phía cửa sổ.
Samuel lắc nhẹ vai cô. "Con sẽ ổn thôi." Ông nói.
Mỉa mai thay, Vanessa nghĩ, đó cũng là điều Lisa từng nói với cô trước khi bà trút hơi thở cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...